Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 68
Bạn tốt, khi ngươi tự tại như mây, không mong ngươi đừng quên bạn tốt nhưng mong ngươi lúc ngẩng đầu ngắm mây bay cũng ngẫu nhiên nhớ đến hai ta đã từng khăng khít. Hãy chúc mừng ta vì đã cởi bỏ được trói buộc, tiếp theo chúc phúc cho ta vào giây phút này như nhàn vân dã hạc, lãng phí một đời có thể lãng phí đi.
Hạ Trường Sinh ngủ một giấc dậy, chân không cẩn thận đá phải cây quạt ở góc giường.
Hắn lập tức ngồi dậy, nhẹ nhàng đỡ trán, sau đó sờ soạng bắt được cây quạt rồi mở ra.
Hạ Trường Sinh không biết tại sao đột nhiên người của Phục Hy viện lại đều muốn có được cây quạt này.
Lại nói thì hắn đúng là đã dùng cây quạt này rất nhiều năm rồi, dù đi chỗ nào cũng mang theo.
Hạ Trường Sinh nhìn một chữ Vân ở chỗ kí tên, bắt đầu rơi vào im lặng cân nhắc.
Cho đến bây giờ Hạ Trường Sinh vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, ngẫu nhiên trong miệng hắn là chỉ tần suất thế nào.
Nghĩ không ra thì thôi, Hạ Trường Sinh gấp quạt lại, sau đó từ từ cởi y phục.
Đúng như những gì hắn đã nói với Lâm Kiến trước đây, trên người hắn có không ít miệng vết thương, chẳng qua không phải tổn thương chịu khi đấu với kẻ địch mà càng giống dấu vết để lại khi đại phu người phàm cứu chữa thân thể này rất lâu về trước.
Vào lúc hắn cởi áo ngủ, cầm y phục đã được chuẩn bị ổn thỏa để hôm nay mặc lên, ngoài cửa truyền vào âm thanh quen thuộc.
“Nếu đã tò mò, trực tiếp hỏi đại sư huynh luôn không phải được rồi à. Nếu mấy người chúng ta lăn lộn, đến lúc đó chắc chắn sẽ kéo theo càng nhiều phiền phức hơn.” Đây là giọng của Đường Trĩ.
“Huynh bị ngốc à!” Cố Phương ở bên ngoài muốn giữ chặt hắn ta: “Nếu để đại sư huynh biết gần đây chúng ta nhàm chán đến độ này, chúng ta sẽ bị đánh một trận, sau đó treo ngược ở cửa Phục Hy viện đấy.”
“Các huynh nói chuyện quá to tiếng, nếu đại sư huynh dậy rồi thì chắc chắn đã nghe thấy hết rồi.” Lâm Kiến cực kỳ bất đắc dĩ.
“Đại sư huynh!” Cửa bị kéo ra từ bên ngoài.
Ba người tiến vào nhìn rõ người trong phòng, toàn bộ sững sờ ngay tại chỗ.
Hạ Trường Sinh ngồi trên giường đưa lưng về phía bọn họ, đang thay y phục, đồ ngủ đã cởi hết toàn bộ, đang xỏ lớp y phục đầu tiên, lại còn chưa mặc xong, vai ngực lộ một nửa. Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Trường Sinh còn lờ đờ buồn ngủ quay đầu lại.
Đường Trĩ nhìn, vội vàng bịt mũi lại theo bản năng, đề phòng chảy máu mũi.
Hai mắt Cố Phương nhìn thẳng tắp.
Mọe, nam nhân này thật sự có ba bốn năm sáu bảy tám chín mươi điểm tư sắc.
Lâm Kiến ở phía sau bọn họ lấy lại phản ứng, mỗi tay túm một người, lôi bọn họ ra ngoài cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Quá nguy hiểm.” Lâm Kiến thở ra một hơi, sau đó gắt gao che cửa lại.
“Sao ngươi không đi ra ngoài cùng bọn họ?” Hạ Trường Sinh không thèm để ý, tiếp tục mặc y phục của mình.
“Huynh đã nhắc nhở ta.” Lâm Kiến ngẫm nghĩ, mở hé cửa gọi ra bên ngoài: “Sư huynh, sư tỷ, hai người đi về trước đi, không cần quấy rầy chúng ta.”
“Thằng nhóc nhà đệ muốn làm gì hả?” Tiếng mắng của Đường Trĩ vang lên cách một cánh cửa.
Hạ Trường Sinh ở trên giường mặc xong một lớp y phục, tiếp tục mặc lớp thứ hai. Y phục còn lại đặt ở trên ghế, sau khi hắn mặc xong hai lớp y phục thì cầm lấy số còn lại vừa mặc vừa tán gẫu với Lâm Kiến.
“Mấy người các ngươi lại có chuyện gì?” Hạ Trường Sinh rất chán ghét, mấy ngày nay hắn bị giày vò quá mức, hiện tại không vực dậy nổi tinh thần.
Lâm Kiến suy xét một chút, y không định chủ động hỏi vấn đề Đường Trĩ nhắc đến, y không muốn bị Hạ Trường Sinh ghét đâu.
Thấy Hạ Trường Sinh đứng dậy mặc nốt lớp y phục cuối cùng, Lâm Kiến đi qua, cầm áo ngoài lên giúp Hạ Trường Sinh mặc vào.
Hạ Trường Sinh yên tâm thoải mái tiếp nhận sự hầu hạ của y.
Sau khi mặc xong y phục, Hạ Trường Sinh ngồi xuống trước bàn trang điểm theo thói quen.
Hạ Trường Sinh còn chưa có động tác gì thì Lâm Kiến đã đi đến sau lưng hắn, cầm lược đặt trên bàn lên chải đầu cho hắn.
“Ngoan.” Hạ Trường Sinh rất vừa lòng.
“Nếu ta đã ngoan như vậy, ta hỏi mấy vấn đề nho nhỏ, đại sư huynh nhất định sẽ không nhỏ nhen mà không trả lời đâu nhỉ.” Lâm Kiến nói, lúc chải đầu, ngón tay cố ý men theo thính tai sờ dịch xuống dưới.
Hạ Trường Sinh bị y sờ đến thoải mái rên hừ hừ.
Đôi khi Lâm Kiến cảm thấy hắn thật giống thú cưng nhà nuôi.
“Đầu tiên xin lỗi, sau khi huynh ngủ ta đã xem quạt của huynh.” Lâm Kiến nói.
“Xem thì xem thôi, có gì đâu.” Hạ Trường Sinh không để bụng.
Được thôi, thái độ này là một khởi đầu không tệ.
Lâm Kiến cẩn thận hỏi hắn: “Vậy ta có thể hỏi, người tặng huynh cây quạt kia là ai vậy?”
Hạ Trường Sinh tự hỏi một chút, sau đó quyết đoán nói: “Bạn đó.”
“Huynh là người sẽ mang đồ bạn thông thường tặng theo bên cạnh sao?” Lâm Kiến hỏi ra vấn đề từ tận đáy lòng.
“Ta sẽ chứ.” Hạ Trường Sinh gật đầu, thái độ quyết đoán, nhìn không giống như nói dối.
Lâm Kiến trừng hắn qua gương.
“Bởi vì đến tận bây giờ ta cũng chỉ có một người bạn mà.” Hạ Trường Sinh nói rất đương nhiên.
“Huynh như vậy, ta sẽ ghen đấy.” Lâm Kiến cúi đầu, buộc tóc lại cho hắn.
Tuy y nói như vậy nhưng động tác vẫn dịu dàng.
Hạ Trường Sinh cười cười, không nói tiếp.
“Huynh mặc nhiều lớp y phục như vậy, không nóng sao?” Lâm Kiến đổi đề tài.
Hạ Trường Sinh đột nhiên vươn tay kéo cổ áo một cái, cười quay đầu lại.
Lâm Kiến suýt nữa không cầm chắc chỗ tóc đã chải xong.
“Ngươi muốn cởi giúp ta không?” Hai mắt Hạ Trường Sinh ngậm cười.
Lâm Kiến nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó yết hầu lăn lộn một cái, y nuốt một ngụm nước bọt, tay khẽ run, suýt thì không cầm chắc được lược trong tay.
Phản ứng của y quá lớn, vẻ mặt dao động cũng rất rõ ràng, Hạ Trường Sinh nhìn thấy cười ha ha.
Lâm Kiến cực kỳ muốn túm tóc hắn giật một hồi: “Đừng có đùa bỡn người thành thật.”
“Người thành thật ở đâu ra?”
“Trước mặt huynh này, Hạ Thái hậu.” Lâm Kiến không hề tức giận.
“Đừng chải nữa, ta thấy ngươi chẳng còn lòng dạ nào chải đầu cho ta cả.” Hạ Trường Sinh nhận ra y thất thần, đừng để lát nữa kéo đứt tóc của hắn đấy, bằng không có là Lâm Kiến thì hắn cũng sẽ không cho sắc mặt tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Khụ khụ.” Thả lược xuống, Lâm Kiến đánh bạo đặt một bàn tay lên vai Hạ Trường Sinh, sau đó ngón trỏ bò lên nhét vào trong áo ngoài của hắn.
Hạ Trường Sinh cười xì một tiếng.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Kiến là đặc biệt đến chọc cười người khác à.
“Huynh cười cái gì?” Lâm Kiến đỏ mặt.
“Gan ngươi thật nhỏ.” Hạ Trường Sinh cười chuyện này.
“Ta cảm thấy ta rất to gan.” Dám thích Hạ Trường Sinh, thổ lộ, quấn lấy hắn, đến lúc này còn có thể tán tỉnh, thậm chí đã đến bước cởi y phục, đúng là to gan lớn mật.
“Đây mới gọi là to gan.”
Hạ Trường Sinh nói xong, bàn tay cực kỳ không khách sáo mà làm mẫu, hắn vươn tay bắt lấy áo ngoài của Lâm Kiến, sau đó dứt khoát lưu loát cởi xuống.
Lâm Kiến ngây ra.
Hạ Trường Sinh chưa bao giờ thấy dáng vẻ đần ra như vậy của y, cho nên tay dùng sức hơi quá một chút. Ngón tay hắn nhẹ nhàng sượt qua cổ Lâm Kiến, sau đó trực tiếp mò vào trong vạt áo y.
Trên mặt Lâm Kiến bò lên vệt đỏ nhàn nhạt, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm mặt Hạ Trường Sinh.
Vào lúc Hạ Trường Sinh cười cười muốn tiến thêm một bước nữa đùa giỡn y, cửa sổ bên kia truyền đến động tĩnh.
“Lâm Kiến, đệ hỏi đại sư huynh chưa hả.” Đường Trĩ mở cửa sổ.
Cửa sổ vừa mở Đường Trĩ đã thấy Lâm Kiến vội vã đưa lưng về phía hắn ta, hơn nữa còn ngồi xổm xuống.
Hai mắt Đường Trĩ đảo sang bên cạnh.