TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 72

  1. Trang chủ
  2. Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
  3. Chương 72
Prev
Next

Nam nhân đội mũ, mặc y phục màu xám cũ kỹ.

Thời điểm tuyết rơi vào mùa đông, rét thấu xương, ngay cả sương trắng thở ra cũng như bị đóng băng.

Thật ra lúc này đã là cuối đông, thỉnh thoảng cũng sẽ có ngày nắng. Thời tiết như vậy, thỉnh thoảng mặc y phục dày cũng sẽ lấm tấm mồ hôi. Nhưng hai ngày này không phải ngày ấm áp. Hai ngày này tuyết rơi không ngừng, khiến người khác bắt đầu thoáng nghi ngờ đây là hiện tượng thiên văn khác thường.

Lúc đầu tuyết rơi rất nhỏ, sau đó thế tới rào rạt, không ngăn được.

Không ít người vốn đang vội vã đi đường đều chịu thua với thời tiết này, lựa chọn tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Nam nhân đi ngược với đám người, cuối cùng cũng tới đích đến của mình.

Hắn ta tìm thấy một đóa sen giữa nơi băng tuyết ngập trời.

Nam nhân ngắt nó xuống, như bẻ gãy một miếng ngọc lưu ly.

Hắn ta bỏ tuyết liên [*] vào một cái lô nãy giờ vẫn ôm trong ngực.

[*] tuyết liên: sen tuyết

Tuyết liên được đặt trong lô, đẹp như vừa mới nở.

Nam nhân đậy nắp lô lại, sau đó ôm lô, quay đầu xuống núi.

Khi hắn ta trở lại thành trấn, tuyết rơi đã giảm nhiều. Nhưng nghe nói một lúc nữa tuyết sẽ tiếp tục rơi. Thời tiết này thật đúng là rất khó để nhanh chóng lên đường, ngay cả khi hắn ta là một tu chân giả.

“Vu công tử, cuối cùng ngươi cũng trở lại. Nếu ngươi không trở về, chúng ta đều cho rằng ngươi đã gặp nạn trên núi.” Ông chủ khách điếm nhìn thấy hắn ta, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gấp gì mà cứ nhất định phải ra ngoài vào lúc này chứ, rất nguy hiểm.”

Vu Di tháo mũ xuống, nở nụ cười hài lòng.

Dù hắn ta bị lạnh đến mức răng run cầm cập, cơ thể cũng lạnh băng.

“Vật liệu ta muốn tìm chỉ nở trên núi cao trong thời tiết này thôi.”

“Vật liệu quý giá gì vậy?” Có người tò mò.

“Là một đóa tuyết liên.” Vu Di cẩn thận đặt lô của mình lên mặt bàn.

“Chắc hẳn đó là đóa tuyết liên rất quan trọng nhỉ.” Lại còn dùng lô nạm vàng bạc để bảo quản.

“Không.” Vu Di nói ra một đáp án khiến người khác không ngờ tới: “Thứ quý giá nhất không phải đóa tuyết liên này, mà là cái lô này.”

Mọi người khó hiểu.

“Lô này là một bảo vật, có thể giữ cho linh hồn bên trong được nguyên vẹn.” Vu Di nói: “Nhưng phải liên tục đặt thứ có thể luyện hóa trong lô để đảm bảo công năng của lô. Rất nhiều đồ bỏ vào, chưa được bao lâu đã bị luyện hóa. Sắp tới ta hơi bận, không thể luôn đổi mới thứ đặt bên trong, cho nên mới đi hái đóa tuyết liên có thể để thật lâu này.”

Khách ở đây nghe vậy, toàn bộ nhìn về phía hắn ta.

Hóa ra vị khách này là một tu chân giả.

Vu Di không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác, tiếp tục dồn hết tâm trí vào lô, mắt phát sáng lấp lánh.

“Gần đây bọn ta thấy rất nhiều tu chân giả trên đường, đã xảy ra chuyện gì sao?” Có người hỏi Vu Di.

“Đúng vậy, có liên quan đến việc thỉnh thoảng có người một thành biến mất trong mấy năm qua không? Không phải là lần này lại xảy ra chuyện ở đâu rồi chứ?” Có người lo lắng.

“Có khi nào lần này là nơi đây không?”

“Ngươi nói linh tinh gì vậy!”

Mắt thấy đề tài ngày càng xa, Vu Di vội vàng nói sang chuyện khác, hắn ta hỏi: “Các người nói nhìn thấy những tu chân giả khác? Cũng ở khách điếm này sao? Nói không chừng là đạo hữu ta quen biết, ta muốn đi chào hỏi.”

“Cũng ở nơi này!” Có người trả lời Vu Di: “Lúc ngươi lên núi, bọn họ vốn định chạy suốt đêm, kết quả gặp phải bão tuyết cho nên dự định tạm thời ở lại.”

“Ngươi chưa nói vào trọng điểm.” Có người nở nụ cười thần bí: “Người tới là một thiếu niên tuấn tú và một thanh niên xinh đẹp.”

“Còn ngủ cùng một phòng.”

“Ha ha ha.”

Vu Di nhíu mày, hắn ta không thích nghe mấy điều vô nghĩa này.

“Ta và sư huynh của ta ngủ cùng một phòng, có gì kỳ lạ sao?” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.

Y vừa nói xong đã khiến những người đang đùa lập tức câm miệng.

Vu Di xoay người.

Một thiếu niên tuấn tú khoác áo choàng cổ lông thú đang ở giai đoạn thiếu niên bước sang thanh niên, đứng giữa cầu thang. Hiển nhiên y đã nghe được những lời chế giễu của khách dưới lầu, cho nên mới cất tiếng nói chuyện.

“Một là không phải tất cả mọi người đều có tiền, ra ngoài muốn ở bao nhiêu phòng thì ở bấy nhiêu. Hai là thời tiết khắc nghiệt, không biết có bao nhiêu người gấp gáp lên đường đến dừng chân. Người một nhà chen chúc, không phải sẽ tiện cho những người khác sao?” Y nói có sách mách có chứng, tính tình còn rất tốt.

Hai người vừa bàn tán lập tức hừ một tiếng, sau đó cố ý không nhìn y.

Lâm Kiến cười tiếp tục đi xuống cầu thang. Lần này y xuống tìm chưởng quầy, y nói: “Bữa tối mang lên phòng chúng ta đi, đại sư huynh của ta chê bên ngoài quá lạnh, không muốn ra ngoài.”

Sau khi dặn dò xong, Lâm Kiến muốn trở về phòng.

“Tiểu huynh đệ.” Vu Di gọi y.

Lâm Kiến quay đầu lại.

“Vừa nãy đắc tội nhiều rồi.” Vu Di nói.

Lâm Kiến nghe vậy, mím môi cười, nói: “Không biết tiên sinh đắc tội với ta chỗ nào, có thể là hiểu lầm thôi, tại hạ Lâm Kiến.”

Còn việc y đến từ đâu, vẫn không nên nói khắp nơi.

“Tại hạ Vu Di, người của Ngũ Lăng Hiên.” Vu Di gật đầu ra hiệu.

Lâm Kiến cười, sau đó sờ sờ đầu, xoay người lên lầu.

Vu Di tiếp tục nhìn lô của mình.

Lâm Kiến bước khẽ, sau khi lên lầu hai, y lập tức mở cánh cửa một căn phòng nào đó ra, sau khi đi vào, nói: “Đại sư huynh, ta đã sắp xếp xong rồi.”

Đại sư huynh trong miệng Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh lạnh đến phát run đang nằm trong chăn, hắn nghe được lời Lâm Kiến nói, lập tức trả lời.

“Rất tốt.”

Lâm Kiến cởi áo choàng của Hạ Trường Sinh ra, vắt lên ghế.

“Sao bỗng dưng lại có tuyết lớn như vậy chứ?” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh đầy oán giận: “Lạnh chết ta.”

“Không phải huynh để khí tức lưu thông liên tục là được rồi sao. Mặc dù không thể hoàn toàn chống rét, nhưng cũng sẽ không cảm thấy lạnh.” Lâm Kiến đi đến bên giường.

Hạ Trường Sinh không để ý đến y.

Lâm Kiến vươn bàn tay ấm áp ra, sờ mặt hắn: “Lạnh thật.”

Mặt Hạ Trường Sinh càng lạnh, chứng tỏ tay Lâm Kiến càng ấm. Hạ Trường Sinh cọ cọ lòng bàn tay y, cuối cùng đè tay y xuống.

“Cơ thể của ta cũng rất ấm áp.” Lâm Kiến khom thắt lưng xuống, nói bên tai hắn, như ám chỉ điều gì đó.

Hạ Trường Sinh tỏ vẻ cạn lời, hỏi y: “Sao trong đầu ngươi luôn nghĩ mấy thứ này vậy?”

“Ta nghĩ cái gì?” Lâm Kiến tỏ vẻ kinh ngạc: “Ta chỉ nói thật thôi, cơ thể của ta thật sự rất ấm. Bởi vì ta vẫn luôn lưu chuyển khí tức, khác với người lười như heo nhỏ nào đó.”

Hạ Trường Sinh buồn bực.

Lâm Kiến cởi áo khoác, nằm trên giường, sau đó chui vào chăn.

“Lạnh, y phục của ngươi rất lạnh.” Hạ Trường Sinh ghét bỏ.

“Ta cởi y phục ra nhé?” Lâm Kiến đề nghị.

Hạ Trường Sinh im lặng lại.

Lâm Kiến nói với hắn: “Người bên dưới lầu đang thảo luận việc chúng ta ngủ cùng một phòng.”

“Chẳng lẽ chúng ta không ngủ cùng một phòng sao?” Hạ Trường Sinh cảm thấy những lời này không sai.

“Đại sư huynh, ý bọn họ không phải vậy. Bọn họ ám chỉ ta và huynh chia đào đoạn tụ [*].” Lâm Kiến cũng không biết giữa hai người, cuối cùng thì ai mới là người lớn tuổi hơn.

[*] Chia đào đoạn tụ: chỉ đồng tính nam, xuất phát từ hai câu chuyện “mối tình chia đào” của vua Vệ Linh Công thời Xuân Thu chiến quốc với Di Tử Hà, hay câu chuyện Hán Ai Đế vì không nỡ làm tỉnh giấc người tình đồng giới là Đổng Hiền mà đã cắt tay áo (đoạn tụ).

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ta và ngươi cũng là chia đào đoạn tụ mà.” Hạ Trường Sinh không phủ nhận chuyện này.

Lâm Kiến mím môi, sau đó nở nụ cười: “Huynh thật đúng là thản nhiên.”

Hạ Trường Sinh liếc y, mắng một câu: “Nhàm chán.”

“Ta cũng đã nói thích huynh rồi, huynh thì sao?” Lâm Kiến hỏi hắn.

Hạ Trường Sinh mặc kệ y.

Vốn hai bọn họ phải nhanh chóng đuổi đến núi Thương Cẩu, kết quả trên đường gặp tuyết lớn, đành phải tạm thời tìm một chỗ nghỉ ngơi. Lâm Kiến vừa rảnh rỗi lập tức quấy rầy hắn, không chịu dừng.

“Không phải bọn họ nói ngươi ngoại trừ ăn ngủ thì chính là tu hành sao? Qua một bên tự tu hành đi. Dù sao tố chất thân thể của ngươi cũng tốt, đừng nằm trên giường mãi.” Hạ Trường Sinh nói sang chuyện khác.

“Tu hành nào có quan trọng bằng tán tỉnh đại sư huynh.” Lâm Kiến nói rất tự nhiên.

Hạ Trường Sinh liếc y.

Lâm Kiến vẫn đang chờ hắn nói chuyện.

“Ngươi đã tán được rồi, tu hành đi thôi.” Nói xong, Hạ Trường Sinh xoay người, muốn quay lưng về phía y.

Lâm Kiến nghe vậy thấy buồn cười, sau đó y vươn tay, xoay đầu Hạ Trường Sinh lại, để hắn đối mặt với mình.

Hạ Trường Sinh cảm thấy y phiền muốn chết.

Đến tối, tiểu nhị vào đưa cơm.

Hắn ta vừa gõ cửa, Lâm Kiến lập tức mở cửa nhận khay. Tiểu nhị có chút tò mò về người trong phòng, nhưng chỉ thấy cái gáy của người nằm trên giường.

“Đồ ăn đến rồi.” Lâm Kiến nói.

Hạ Trường Sinh “A” một tiếng, không muốn đứng lên.

Lâm Kiến đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đi qua, nắm một góc chăn, xốc lên.

“Hí, lạnh muốn chết.” Hạ Trường Sinh phản ứng rất lớn.

Lâm Kiến cầm lấy áo khoác đã sớm hong ấm, choàng lên người hắn: “Được rồi, nhanh ăn đi.”

Hạ Trường Sinh: “…”

Ngồi ở cạnh bàn, Hạ Trường Sinh bắt đầu mắng chửi Thạch Đông Lâm.

“Muốn làm việc, sao không chọn ngày nào thời tiết tốt hơn chút chứ?”

Lâm Kiến chuẩn bị đồ ăn xong, nhìn Hạ Trường Sinh đang không ngừng oán trách, nói với hắn: “Mở miệng.”

Hạ Trường Sinh nghe vậy, há miệng theo bản năng.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 72"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull