Site icon TruyenVnFull

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 74

“Này, các người mau rời khỏi đây.” Lâm Kiến nhìn hung thú trước mặt không chớp mắt, khẽ vẫy tay, ra hiệu cho những người thường phía sau y rời khỏi nơi này. Quan trọng nhất là, rời khỏi tầm mắt của hung thú.

Thời gian y tu hành không lâu, trong lúc đó cũng từng cùng Hạ Trường Sinh hành tẩu nhân gian.

Nói ra thì hơi khoe khoang, tuy Lâm Kiến tu hành nửa vời, nhưng y cũng có đủ nhận thức và sự thông minh khôn ngoan khi đối chiến. Cho dù gặp phải một đối thủ có pháp lực không thể đánh bại, y cũng có thể dựa vào trận pháp kỳ lạ của Phục Hy viện và chiến lực của bản thân để giành phần thắng.

Nhưng mà, thông minh bổ sung cho sự chênh lệch thực lực cũng có giới hạn.

Y có thể cảm nhận điều này một cách rõ ràng khi đứng trước mặt hung thú đội lốt Thạch Đông Lâm.

Việc y có thể làm hiện giờ chính là bảo toàn một đám người thường vô dụng này.

Sau đó…

Y vừa chờ mong Hạ Trường Sinh có thể đến, lại hy vọng hắn đừng tới.

Hy vọng Hạ Trường Sinh có thể tới cứu mình, lại sợ hắn đuổi kịp mình.

“Ta còn cho rằng sẽ gặp ngươi ở núi Thương Cẩu.” Lâm Kiến kéo dài thời gian, sau đó đưa bàn tay còn lại ra sau lưng điên cuồng ám chỉ cho những người phía sau.

Đi mau.

“Chúng ta có thể đi đâu?” Có người không nhịn được hỏi thẳng ra tiếng.

Lâm Kiến bị sự ngu dốt này làm run tay, khóe miệng cũng run rẩy.

Hung thú không nói một lời quan sát y, tựa như muốn xem y còn muốn diễn cái gì.

“Mặc kệ các người đi đâu, không muốn chết thì mau cút!” Lâm Kiến tức sùi bọt mép, quay đầu lại quát bọn họ.

Mười lăm người bị y dọa sợ, bỏ chạy.

“Ha.” Hung thú cười khẩy.

Lâm Kiến không nhất thiết phải làm vậy, nó không có hứng thú với đám người thường này.

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Lâm Kiến quay đầu lại, nở nụ cười giả tạo, nhìn nó một cách trìu mến: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

“Thay người đến làm một việc.” Hung thú thành thật trả lời y.

Lâm Kiến mím môi.

“Gọi ta Xi Chi đi.” Hung thú nói: “Ta không phải Thạch Đông Lâm. Còn về việc muốn làm chuyện gì, ta sẽ không nói, không quan trọng lắm.”

“Ồ, Xi Chi.” Lâm Kiến gọi một cách thờ ơ.

Xi Chi nghiêng đầu sang hai bên, giống như động vật, nó đánh giá Lâm Kiến, dường như đã phát hiện điều gì, nở nụ cười.

Lâm Kiến khoác một thanh kiếm hoa, lần đầu gặp hoàn cảnh không còn gì để nói.

Chẳng lẽ bây giờ phải bắt đầu chiến đấu.

“Ngươi không nhớ.” Xi Chi hiểu rồi.

Lâm Kiến sửng sốt.

“Ta rất ghét ngươi.” Xi Chi nói.

Lâm Kiến luôn cảm thấy giọng nói của nó có một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, hơn nữa cảm giác quen thuộc này còn khiến trái tim y hơi co rút.

“Tư Không Văn Nhân đã chết. Năm đó, vốn không còn ai có thể phong ấn vực sâu nữa, bọn ta bị giam cầm mấy trăm năm vốn có thể xuất thế. Nhưng mà, tại sao ngươi lại xuất hiện chứ, Liễu Diệc Hành.”

Đây là suy nghĩ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong đầu Xi Chi khi ở trong bóng tối vô tận.

Đương nhiên, nó mắng từ nữ nhân tên Tư Không Văn Nhân kia, mắng đến Linh Triệt mới thôi. Tất cả Chưởng môn của Phục Hy viện từng phong ấn vực sâu đều chưa từng thất bại.

Lâm Kiến nghe nó nói những lời này, cảm thấy thú vị, yên lặng thu kiếm.

Nếu nó muốn trò chuyện, Lâm Kiến không ngại trò chuyện với nó. Tốt nhất là nói tới khi nó chịu rời đi, không đánh nhau với mình nữa.

“Nhưng lúc ngươi chết cũng thật tự do tự tại.” Xi Chi giơ tay, vươn đầu lưỡi liếm móng tay của mình, động tác không khác gì dã thú: “Thú vị hơn là, ừm, ai đó còn nói chuyện phiếm cùng ngươi, nhìn ngươi nhắm mắt lại. Ngươi thật đúng là may mắn, phải biết rằng cầm thú nào đó ngoại trừ chính nó, ngay cả chúng ta nó cũng không để ý.”

Lâm Kiến cũng không nghiêm túc nghe nó nói, y đảo mắt, tìm đường trốn.

“Không cần chạy.” Xi Chi tràn đầy tự tin: “Ngươi không phải đối thủ của ta, phải chết ở chỗ này.”

Nó nói một cách lạnh nhạt, đồng thời, hai mắt lóe lên ánh lửa điên cuồng.

Lâm Kiến mím môi, thấy tránh cũng không thể tránh, đành phải chém ra một kiếm.

Gió thổi khiến dây cột tóc và áo choàng của y tung bay.

“Mời.” Lòng Lâm Kiến không thể dao động.

“Rất tốt.” Xi Chi nói.

Đây mới là đồ đệ Phương Cảnh Tân chờ mong, Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải. Thương hải tang điền [*] quyết chí thề không thay đổi.

[*] Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.

Xi Chi nghe được âm thanh nào đó trong đầu.

“Hừ.” Nó phát ra một tiếng cười nhạo.

Hai mắt Lâm Kiến kiên định đối diện với nó.

Xi Chi liếm môi, tốt lắm, nó phải xử lý lễ vật này như thế nào đây?

Một bên khác, Hạ Trường Sinh đáp nhẹ xuống sàn nhà, giày giẫm lên đống xương trắng vỡ nát. Hắn hạ kiếm xuống, nghiêng mặt, kim quan lay động, tóc đen mềm mại dán sau lưng. Mặt hắn lạnh lùng, hai mắt lạnh lẽo.

Những bộ xương la hét đều bị hắn chém đứt thành từng mảnh.

Nhưng giống như đám quỷ đó nói, bọn chúng không có thực thể, sẽ không chết. Cho dù Hạ Trường Sinh phá huỷ xương trắng, bọn chúng cũng vẫn ở đó.

Đám quỷ hồn đung đưa giữa không trung, đảo quanh đỉnh đầu Hạ Trường Sinh.

“Sống tức là chết, chết tức là sống, đáng thương thế nhân, đi xuyên không qua, mắt nhìn không thấu.” Bà bà mặc y phục hoa lệ gõ tẩu thuốc vào lan can, chầm chậm từ tầng năm đi xuống cầu thang.

“Sống hay chết không quan trọng.” Hạ Trường Sinh ngẩng đầu, hắn mỉm cười, ngang ngược lại đắc ý: “Tâm trạng của ta quan trọng hơn.”

Bà bà liếc mắt đánh giá hắn, nói: “Chúng ta không phải đối thủ của ngươi.”

“Hừ.” Coi như nàng ta thông minh.

Bà bà rít một hơi thuốc, không nói gì.

“Mở cửa nơi này ra, để chúng ta ra ngoài, sau đó các người ngoan ngoãn trở lại phía sau thành Thương Lãng Tuyền, đừng lang thang khắp nơi nữa.” Hạ Trường Sinh ra điều kiện.

“Được.” Bà bà nói: “Nhưng ta muốn có Đông Phương Tố Quang.”

“Ai biết cậu ta chứ.” Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ.

“Chẳng lẽ không phải chúng ta đang bàn điều kiện sao?”

Hạ Trường Sinh lắc đầu, nói với nàng ta: “Người kém hơn ta, không có tư cách bàn điều kiện với ta.”

“Ngươi rất kiêu ngạo.” Bà bà nhận xét.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Có sao?” Hạ Trường Sinh không để tâm.

“Có, giống ta.” Bà bà xoay tròn tẩu thuốc trong tay: “Người kiêu ngạo phải bị trừng phạt, giống như ta. Lưu lạc khắp nơi chính là trừng phạt cho sự kiêu ngạo của ta năm đó. Không biết khách đến từ đâu, ta không thể làm cho tòa thành này trở về phía sau thành Thương Lãng Tuyền. Nếu ngươi muốn ta làm điều đó thì hãy giúp ta mang Đông Phương Tố Quang đến.”

Hạ Trường Sinh trầm mặc.

Khi bọn họ đang giằng co, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

“A, sắp sinh rồi.” Bà bà nở nụ cười hưng phấn, lập tức nhảy xuống cầu thang.

Hạ Trường Sinh lập tức theo sau nàng ta.

Khi nhìn thấy những người xuất hiện bên ngoài, Hạ Trường Sinh bị dọa rồi: “Tại sao các người lại ở đây? Lâm Kiến đâu?”

Bên ngoài chính là mười lăm người thường vốn đã theo Lâm Kiến chạy trốn, bọn họ nằm trên sàn nhà, ôm cái bụng nhô cao.

Cho dù bọn họ muốn nói chuyện cũng không nói được.

“Sắp sinh, sắp sinh rồi.” Bà bà hưng phấn vô cùng: “Những đứa nhỏ của ta cuối cùng cũng sắp ra đời rồi.”

Những nam nhân này chỉ là kí chủ của quỷ thai thôi, để sinh ra đứa bé mà nàng ta mong đợi.

Hạ Trường Sinh cảm nhận được điều bất thường, dựa theo tính cách của Lâm Kiến, sẽ không bỏ mặc nhóm người này tự chạy tới chạy lui. Hạ Trường Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh người cách hắn gần nhất, sau đó vươn tay ra.

Vào lúc mọi người không thể hiểu hắn muốn làm gì, Hạ Trường Sinh tát một cái thật mạnh vào mặt nam nhân.

“A!” Nam nhân không biết mình kêu lên vì cơn đau trong bụng, hay bởi vì bị Hạ Trường Sinh đánh đau mới kêu thảm thiết.

“Người đẹp trai dẫn các ngươi đi đâu?” Hạ Trường Sinh lạnh giọng hỏi hắn ta.

“Cứu ta…” Nam nhân đang chìm trong đau đớn cực hạn, rốt cuộc cũng nhận ra người trước mặt hắn ta là ai. Hắn ta ôm bụng mình, ý bảo Hạ Trường Sinh cứu hắn ta.

Exit mobile version