TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 75

  1. Trang chủ
  2. Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
  3. Chương 75
Prev
Next

Cuối cùng, tất cả những gì Liễu Diệc Hành có thể nhìn thấy chỉ là bầu trời u ám, những đám mây vô tận và tiếng chim hót líu lo bay ngang qua.

Y nằm trên bãi cỏ, ôm ngực, Không Sơn kiếm trong tay hơi run lên.

Nó đang thương tiếc.

Không ai để tang cho con người vĩ đại nhất trong trăm năm qua.

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai mặt trời.

Không, không phải mặt trời, đó là một đôi mắt vàng kim. Sau đó Liễu Diệc Hành thấy được một con hung thú.

Lúc ấy vực sâu đã đóng, nhưng y vẫn thấy tình huống bên trong khe hở.

Hiện giờ y thấy một hung thú đang tự chải vuốt lông.

Liễu Diệc Hành nhìn nó, chờ xem nó nói gì với mình.

Nhưng mà con hung thú không nhìn y, nó chải vuốt lông xong bắt đầu xem móng vuốt của mình.

Đột nhiên Liễu Diệc Hành cảm thấy ngực càng buồn bực.

Phải biết rằng y đã bị hung thú mắng mỏ suốt chặng đường đến đây.

Kết quả lại dừng ở nơi này với con hung thú chẳng nói tiếng nào với y, kẻ trên trời kẻ dưới mặt đất.

Cuối cùng hung thú cũng thấy được người bên dưới.

Thế mà Liễu Diệc Hành còn thấy hơi mong đợi.

Nơi này quá yên tĩnh, nghe tiếng hung thú chửi đổng cũng rất tốt.

Nhưng con hung thú đó lại lắc đầu, dáng vẻ chỉnh tề duyên dáng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Liễu Diệc Hành cảm thấy ánh mắt nó giống như mình quấy rầy sự thanh tĩnh của nó.

Y hé miệng muốn nói chuyện.

“Đừng có nói chuyện với ta.” Hung thú kia vừa cất lời là âm thanh cực kỳ lạnh lùng: “Sẽ kết duyên, ta không có hứng thú với ngươi.”

Liễu Diệc Hành nhe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cười lớn, cười đến mức ngực đau hơn, phải dùng sức nắm chặt y phục: “Khụ khụ.”

Nếu y không nói được thứ gì có ích thì con hung thú lạnh lùng cao quý này sẽ đi thật.

“Vừa rồi đại chiến ta không nhìn thấy ngươi.” Liễu Diệc Hành cất lời giữ nó lại.

Thật ra trong mắt người phàm, hung thú có dáng dấp gần giống nhau, nhưng vừa rồi lúc đại chiến, những hung thú kia ít nhiều đều khá chật vật, không thấy con nào gọn gàng xinh đẹp như vậy.

“Ta ghét một đám cầm thú tụ tập lại phun nước bọt tung tóe, huống chi không chỉ có hung thú mà còn có phàm nhân dơ bẩn, ta càng không muốn đi.” Dường như chỉ trong nháy mắt, con mãnh thú kia nhìn thấu tâm tư của Liễu Diệc Hành, nó lại ngồi xuống, sau đó…

Bắt đầu mài giũa móng.

“Đúng là mỉa mai, ta chẳng nhìn thấy ai, chỉ có…” Kẻ thù một mất một còn ở trước mặt.

Hung thú nhìn thoáng qua Liễu Diệc Hành.

Một trận gió thổi qua.

Lúc Liễu Diệc Hành mở mắt ra lần nữa, có một người dáng vẻ giống hệt mình ngồi trên vực sâu, hung thú biến hóa thành hình dạng của y, đứng bằng một chân, nhìn xuống bao quát chúng sinh bằng đôi mắt lạnh lẽo màu vàng óng, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.

Hung thú dùng tay vén hết tóc sang một bên, vuốt cẩn thận.

Liễu Diệc Hành không thể chấp nhận được: “Ngươi đừng dùng mặt của người khác làm loại chuyện này được không?”

“Không phải ngươi muốn nhìn thấy con người sao?” Hung thú hỏi.

“Ngươi cũng tri kỷ lắm.” Liễu Diệc Hành hơi bất ngờ với câu trả lời của hung thú: “Nhưng ngươi có thể biến thành người khác được không? Ta không muốn nhìn thấy mình… Như thế này.”

“Hung thú không có sức tưởng tượng, cho nên chỉ biến ra được khuôn mặt mà chúng nhớ rõ nhất thôi.”

“Thế là ngươi nhớ rõ ta nhất?” Liễu Diệc Hành cảm thấy mình bị trêu chọc.

Hung thú lắc đầu, thành thật nói: “Hiện tại ngươi ở trước mặt ta, cho nên ta mới nhớ rõ.”

Liễu Diệc Hành cảm thấy nếu không phải bây giờ mình cười lồng ngực sẽ đau muốn hộc máu, thì chắc y sẽ ôm bụng cười lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Hung thú không cảm thấy có gì buồn cười, nó đang nói sự thật.

“Nói đến, kể từ khi biết về sự tồn tại của ngươi, điều duy nhất ta biết mình phải làm là phong ấn vực sâu và ngăn cản các ngươi đến thế giới này. Ta chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện vui vẻ với các ngươi.” Liễu Diệc Hành sắp chết mới có thời gian nghĩ đến lời từ biệt: “Nếu chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ, vậy có thể thay đổi được vận mệnh kẻ sống kẻ chết của chúng ta không?”

Hung thú nhìn chằm chằm vào y, sau đó kiên quyết lắc đầu.

“Ngươi cũng quá thành thật rồi, ta chỉ muốn ngẫu nhiên nghe thử một lời nói dối.”

Tay hung thú đặt trên đầu gối, mu bàn tay chống cằm, buồn bực ngán ngẩm.

“Ôi.” Nó muốn đi.

“Đừng đi mà…” Liễu Diệc Hành nũng nịu, cho tới giờ y cũng chưa từng làm chuyện này.

Hung thú không đáp lời y, nhưng cũng không đi.

Liễu Diệc Hành đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ nó.

“Thật ra sư phụ của ta cũng không đặt hy vọng vào ta, bởi vì ta không phải đệ tử lợi hại. Thậm chí sư phụ quá hồ đồ, quên mất vực sâu sắp mở ra. Người mà sư phụ thật sự cảm thấy có tiền đồ vô lượng là sư đệ của ta. Bọn ta nhiều lần xuống núi, ta chỉ có thể ở sau lưng sư đệ, nhìn hắn làm được mọi thứ. Sau đó… Sư đệ ta chết rồi.” Liễu Diệc Hành cười nhìn lên bầu trời: “Nói thật ta cũng không cảm thấy tất cả mọi người đều đáng được cứu vớt, Phục Hy viện cũng không cần vĩ đại như thế, nhưng…”

Nghĩ tới cứu người tốt mà không cứu người xấu, y không có nhiều nghị lực đến thế, cũng không thông minh như vậy.

“Không sao cả, sống cũng được, chết cũng được, tỉnh táo cũng được, hồ đồ cũng được, vui cũng được, buồn cũng được. Liễu Diệc Hành ta đã kết thúc quãng đời này.” Y tiêu sái tự nhiên, không còn vướng bận những chuyện chưa nghĩ thông trong quá khứ.

“Ừm.” Thấy y nói nhiều như vậy, hung thú vực sâu tạm thời đáp một chữ.

Liễu Diệc Hành nhìn nó, cười: “Nếu như ngươi trở lại mặt đất, ngươi muốn làm gì?”

Nó nhìn Liễu Diệc Hành một chút, vẫn không muốn nói chuyện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liễu Diệc Hành cảm thấy sinh mệnh của mình sắp trôi qua rồi.

“Không làm gì, sống quá lâu cũng chán lắm, nếu như sắp chết thì để ta quay lại mặt đất ngửi hương hoa, sau đó để nó lẳng lặng bầu bạn cùng ta chờ đón cái chết.” Hung thú nói.

Giờ khắc này, làm bạn bên cạnh Liễu Diệc Hành đâu chỉ là một đóa hoa, xung quanh y đều là những loài hoa chẳng rõ tên. Chúng tranh nhau nở rộ, không quan tâm mình đang bầu bạn với hung thú hay là anh hùng sắp chết.

Hung thú làm Liễu Diệc Hành phát hiện bây giờ mình là người may mắn nhất trên đời.

Hung thú chỉ muốn một đóa hoa, mà y lại có cả rừng hoa, tất cả đều đang ở cùng y.

Liễu Diệc Hành hắng giọng một cái, mùi máu tươi kẹt lại trong cổ họng, y nhìn lên bầu trời, khẽ hỏi: “Ta không có kinh nghiệm, ta sắp chết rồi, ta nên làm gì đây?”

“Nhắm mắt lại đi.” Đáp lời y chỉ có âm thanh hư vô mờ mịt, âm thanh kia cảm thấy y rất kì lạ: “Chết thì có gì phải xoắn xuýt, ngươi sắp chết thì nhắm mắt lại đi.”

“Haha.”

Hung thú vô tâm.

Bầu trời u ám, Hạ Trường Sinh ôm Lâm Kiến, chợt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Lâm Kiến, mở mắt ra.” Tay Hạ Trường Sinh vô thức siết chặt, hắn ôm chặt thân thể Lâm Kiến, sau đó lay y: “Tỉnh lại đi, ngươi nhắm mắt lại thì sẽ chết.”

Hạ Trường Sinh đang nói một sự thật cực kỳ đơn giản, hắn hy vọng Lâm Kiến sẽ nghe.

Hắn biết Lâm Kiến luôn nghe lời hắn.

Trên thực tế, đúng là Lâm Kiến không nhắm mắt lại, y vẫn mở to mắt, khóe miệng còn vương nét cười.

Hạ Trường Sinh nhìn y mà ngây ngẩn cả người.

Cái chết không phải là điều xa lạ với hắn, nhưng cảm giác dâng trào trong lòng hắn lúc này lại rất xa lạ.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 75"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull