TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 42

  1. Home
  2. Danh Khuyển - Ngô Bách Vạn
  3. Chương 42
Prev
Next

 TrướcSau Về “người mình thích” kia, Biên Đình không muốn nói nhiều mà Tưởng Sở Quân cũng rất có ý tứ, không gặng hỏi thêm.

 

Cô lại ngồi thêm một lúc với Biên Đình trong vườn, rồi xách chiếc hộp rỗng quay về. Trước khi đi không quên dặn cậu nộp luận văn đúng hạn.

 

Biên Đình một mình canh gác bên ngoài cho đến sáng. 5 giờ 15 phút, Đinh Gia Văn đến đúng giờ để đổi ca.

 

Sau một đêm nghỉ ngơi, Đinh Gia Văn đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường. Cậu ta vẫn như thường lệ, bá vai Biên Đình nói cười huyên náo. Nếu không sợ làm phiền đến Cận Dĩ Ninh, cậu ta hẳn có thể độc thoại suốt nửa tiếng không nghỉ.

 

Biên Đình thức trắng cả đêm, không có tinh thần mà nói chuyện phiếm. Sau vài câu trao đổi sơ qua tình hình nửa đêm trước với Đinh Gia Văn, cậu ngáp dài rồi rời đi.

 

Băng qua một cánh cổng hình trăng khuyết, rồi rẽ qua tảng đá Thái Hồ, Biên Đình hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của Đinh Gia Văn.

 

Gần như ngay khoảnh khắc đó, nét mệt mỏi trên gương mặt Biên Đình biến mất, dáng đi cũng không còn vẻ lảo đảo, bước chân dần trở nên dứt khoát.

 

Cậu khéo léo tránh mọi camera trên đường, né được cả những vệ sĩ tuần tra suốt đêm, cuối cùng tiến vào biệt viện và dừng lại trước phòng làm việc của Tưởng Thịnh.

 

Cửa không khóa. Biên Đình nhẹ đẩy là mở, theo khe cửa, hương lan thoang thoảng bay ra.

 

Không phải Tưởng Thịnh sơ suất, mà bởi phòng làm việc của ông xưa nay vốn như thế. Để giảm rủi ro đến mức thấp nhất, Tưởng Thịnh hiếm khi trực tiếp nhúng tay vào công việc công ty. Mọi hành vi phạm pháp đều do cấp dưới thay mặt thực hiện.

 

Bề ngoài, ông sống chẳng khác gì mấy ông già đã nghỉ hưu ngoài phố. Trong phòng làm việc chỉ có đồ cổ, thư pháp, sách vở, chẳng hề có gì bất chính, càng không giấu chứng cứ phạm tội nên cũng không cần bảo vệ nghiêm ngặt.

 

Vì vậy, Biên Đình gần như không tốn công sức gì đã bước được vào trong phòng làm việc của Tưởng Thịnh.

 

Đây không phải lần đầu mà Biên Đình đến đây. Sau khi vào phòng, cậu nhẹ nhàng đóng cửa, rồi trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, móc ra từ túi một vật hình hộp nhỏ bằng ngón tay cái.

 

Đó là một máy ghi âm có khả năng chống nhiễu cực tốt, thời gian hoạt động lên đến 80 giờ.

 

Mục đích Biên Đình đến đây sáng nay chính là để gắn chiếc máy ghi âm này trong phòng làm việc của Tưởng Thịnh.

 

Sáng mai, Cận Dĩ Ninh sẽ cùng Tưởng Thiên Tứ đến đây bàn việc với Tưởng Thịnh. Vấn đề nan giải nhất hiện nay của công ty là tuyến đường thủy quan trọng ở Đông Nam Á bị sập. Vậy nên nội dung cuộc họp ngày mai chắc chắn sẽ liên quan đến việc tái thiết tuyến đường đó.

 

Tìm kiếm manh mối từ phía Cận Dĩ Ninh giờ đã là điều bất khả thi, nên Biên Đình quyết định tận dụng cơ hội này để lấy thông tin từ cuộc trò chuyện ngày mai.

 

Mọi chuyện đến giờ vẫn diễn ra đúng kế hoạch. Biên Đình lặng lẽ đến, lặng lẽ gắn máy ghi âm vào phía dưới một chiếc bàn không mấy nổi bật, rồi lặng lẽ rời đi.

 

Hai tiếng sau, như đúng dự liệu người đầu tiên đến phòng làm việc của Tưởng Thịnh là Cận Dĩ Ninh.

 

Đêm qua anh ngủ không ngon nên dậy hơi sớm. Sau khi đến, không gọi ai hỗ trợ, anh tự tay đun nước, ngồi ở bàn trà pha một ấm.

 

Khoảng 30 phút sau, Tưởng Thiên Tứ xuất hiện với hai quầng thâm lớn dưới mắt, đến vừa kịp giờ. Nhìn thấy Cận Dĩ Ninh ngồi nhàn nhã uống trà từ sớm, trong lòng hắn khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố giữ vẻ thân thiện, tiến lại bàn trà chào hỏi: “Dĩ Ninh, hôm nay đến sớm thế.”

 

Tưởng Thiên Tứ nói nghe có vẻ thân mật nhưng thực ra là đang kiếm chuyện. Cận Dĩ Ninh nâng mắt liếc hắn một cái, rồi lại cúi đầu thổi lớp nước nóng trong chén trà, nhàn nhạt nói: “Anh rể cũng không đến muộn mà.”

 

Nói rồi, anh cũng không có ý rót trà mời hắn.

 

“Chúc mừng nhé, Dĩ Ninh.” Tưởng Thiên Tứ chẳng để tâm, tay đút túi, ngữ khí đầy ganh tị: “Thật ghen tị với cậu, sắp ôm mỹ nhân về nhà rồi.”

 

“Cảm ơn anh rể.” Cận Dĩ Ninh như không nghe ra hàm ý châm chọc, đáp lại, “Nhưng lời anh nói cũng không đúng lắm. Anh lấy chị tôi, chẳng phải cũng đáng ganh tị lắm sao?”

 

Đấu qua lại mấy câu, Tưởng Thiên Tứ đã bị lép vế. Cũng may bố vợ chưa vào, màn kịch “anh em hòa thuận” này hắn cũng chẳng cần phải diễn quá sâu.

 

Tưởng Thiên Tứ nuốt lại câu chửi đang định tuôn ra, hừ lạnh một tiếng qua mũi, tức tối ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cận Dĩ Ninh, cố ý va mạnh khuỷu tay vào cánh tay anh.

 

Lúc ấy, Cận Dĩ Ninh đang cầm chén trà có nắp, bị cú va khiến trà trong chén văng ra, nắp chén cũng rơi xuống đất.

 

“Ồ, xin lỗi nhé.” Tưởng Thiên Tứ nghiêng đầu liếc anh, giọng nói hời hợt, không có chút thành ý xin lỗi, chân vẫn vắt chéo, không buồn cúi xuống nhặt.

 

Hắn cố ý làm vậy, biết rõ chân Cận Dĩ Ninh có vấn đề, chỉ muốn làm anh bẽ mặt, như để nhắc nhở rằng anh là thằng què, đừng tưởng có nhà họ Chu chống lưng thì dám đấu với hắn.

 

Đáng tiếc, Cận Dĩ Ninh không phản ứng như hắn mong muốn. Anh không hề lúng túng hay tức giận, thậm chí chẳng buồn để tâm đến trò khiêu khích trẻ con kia. Chỉ lặng lẽ đặt chén trà xuống, cúi người nhặt chiếc nắp lên.

 

Nhưng ngay khi cúi xuống, anh bất chợt phát hiện có điều gì đó bất thường dưới gầm bàn.

 

Ở góc trong cùng của bàn trà, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chỗ lồi nhỏ màu đen. Nơi này vốn khó nhìn thấy, nếu không phải chiếc nắp chén rơi đúng chỗ, chắc chắn sẽ không ai phát hiện.

 

Cận Dĩ Ninh nhặt nắp chén lên đặt lại trên bàn, rồi lại cúi xuống, đưa tay cạy nhẹ vật kia ra một tiếng “cạch”. Anh tháo nó xuống đưa lên trước mắt quan sát.

 

Thấy anh cúi xuống nhặt cái nắp mà lâu quá, Tưởng Thiên Tứ khó hiểu, lập tức bỏ chân xuống, ghé tới hỏi: “Gì đấy?”

 

“Có lẽ là máy ghi âm.” Cận Dĩ Ninh chăm chú quan sát món đồ trong tay, bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Là anh cho người gắn vào à?”

 

Câu hỏi như tát thẳng vào mặt.

 

“Cận Dĩ Ninh, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bừa.” Đây không phải là chuyện đùa. Tưởng Thiên Tứ hoảng hốt, cao giọng phản bác như súng liên thanh: “Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi còn thấy là cậu tự gắn vào đấy! Hơn nữa tôi làm thế có lợi gì?”

 

“Biết đâu được.” Cận Dĩ Ninh nhếch môi cười lạnh, “Dù sao anh rể là người có chí lớn mà, lắm mưu nhiều kế cũng không lạ.”

 

Tưởng Thiên Tứ tức giận nói: “Đồ khốn, Cận Dĩ Ninh! Mẹ kiếp…”

 

Câu chửi sau chưa kịp nói thì cửa phòng bị đẩy ra, Tưởng Thịnh bước vào.

 

“Sao thế?”

 

Tưởng Thịnh vừa luyện kiếm Thái Cực ngoài vườn về, mồ hôi đầy người. Vào đến nơi thì thấy Tưởng Thiên Tứ đỏ mặt tía tai như con gà trống bị vặt lông.

 

Ông cho rằng hai người lại bất đồng quan điểm, đang cãi cọ: “Mới gặp mặt đã đấu khẩu, khi nào mới để ta yên tâm được đây? Thiên Tứ, con cũng vậy, chuyện gì cũng phải tranh hơn thua với Dĩ Ninh sao?”

 

“Không phải đâu, ba ơi.” Tưởng Thiên Tứ vội vàng giải thích, “Là cậu ta…”

 

Cận Dĩ Ninh cắt ngang lời hắn, đặt món đồ nhỏ lên bàn, kể lại chuyện phát hiện thiết bị ghi âm cho Tưởng Thịnh nghe.

 

Thấy Cận Dĩ Ninh “lập công” ngay trước mặt ba vợ, Tưởng Thiên Tứ tức nghẹn đến ngứa răng. Hắn muốn thể hiện chút gì đó để vớt vát, liền lớn tiếng đề nghị: “Ba cứ yên tâm, con sẽ lập tức gọi hết mọi người đến đây, nhất định phải tra ra là ai làm chuyện này!”

 

“Không cần vội, đừng đánh rắn động cỏ.”

 

Chỉ tiếc, Cận Dĩ Ninh không đồng ý với cách làm của hắn: “Tôi đã kiểm tra rồi, chiếc bút này chỉ có chức năng ghi âm, không có kết nối mạng để tự động tải file lên đám mây. Người lắp thiết bị muốn lấy được bản ghi âm, nhất định phải quay lại, tháo nó ra.”

 

Không khó để đoán ra lý do người đó phải dùng thiết bị đơn giản như vậy. Trong phòng làm việc này đã được lắp đặt thiết bị chặn tín hiệu, những thiết bị nghe trộm từ xa hay có khả năng tải lên dữ liệu ghi âm theo thời gian thực đều không thể hoạt động bình thường trong căn phòng này.

 

Người đó chỉ còn cách liều lĩnh.

 

Chiếc bút ghi âm nhỏ xoay một vòng giữa những ngón tay của Cận Dĩ Ninh, sau đó lại được anh đặt trở lại vị trí ban đầu.

 

Cận Dĩ Ninh đậy nắp chiếc chén mà Tưởng Thiên Tứ đã làm đổ, rồi nói: “Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, ở đây đợi người đó đến là được.” Sau bữa trưa, như thường lệ, Biên Đình đến tìm Cận Dĩ Ninh để báo cáo.

 

Suy đoán của Cận Dĩ Ninh là đúng, quả thật cậu cần tìm cơ hội quay lại phòng làm việc của Tưởng Thịnh để lấy lại chiếc máy ghi âm.

 

Trước đây vì muốn tìm manh mối, cậu đã từng thử qua đủ loại phương pháp nhưng do có thiết bị chặn tín hiệu trong phòng nên chưa lần nào thành công. Chính điều đó càng khiến Biên Đình tin chắc rằng: Trong phòng làm việc của Tưởng Thịnh nhất định cất giấu những thông tin giá trị.

 

Biên Đình tạm thời quyết định sẽ hành động vào đêm nay. Tuy để lâu thêm có thể thu được nhiều thông tin hơn nhưng lấy sớm thì an tâm sớm, tránh “đêm dài lắm mộng”.

 

Trước lúc đó, cậu vẫn phải làm việc bình thường theo ca trực như mọi ngày.

 

Trong lúc suy nghĩ miên man, Biên Đình đã đi đến ngoài sân của Cận Dĩ Ninh. Theo lý thì giờ này là lúc anh đang nghỉ trưa nhưng khi cậu bước vào phòng thì thấy trong phòng khách đông nghịt người.

 

Ở chính giữa sofa là Cận Dĩ Ninh, Tề Liên Sơn đứng bên cạnh anh nửa bước, nói chuyện với tốc độ rất nhanh. Đinh Gia Văn cũng có mặt, vươn cổ nghe ngóng, thỉnh thoảng chen vào vài câu. Bullet cùng vài thuộc hạ khác cũng ở đó, nhưng họ không phát biểu gì chỉ lặng lẽ lắng nghe.

 

Người đầu tiên phát hiện Biên Đình là Bullet. Gã kéo tay áo Tề Liên Sơn và ra hiệu bằng ánh mắt. Tề Liên Sơn cũng trông thấy Biên Đình đứng ngoài cửa, lập tức im bặt.

 

Những người còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía Biên Đình, vẻ mặt lộ rõ sự lúng túng.

 

“Tiểu Biên đến rồi à.” Bullet là người đầu tiên lên tiếng chào nhưng vì tỏ ra quá nhiệt tình nên lại càng có vẻ gượng gạo: “Ăn cơm chưa? Sao giờ này lại đến đây?”

 

Biên Đình thành thật nói: “Tôi đến để đổi ca với Gia Văn.”

 

Lời là thế nhưng cậu chỉ đứng ở ngưỡng cửa, không bước vào phòng.

 

“Hôm nay đến đây là đủ rồi.” Cận Dĩ Ninh như vừa chú ý thấy cậu, liếc mắt nhìn người đang đứng ngoài cửa rồi nói với mọi người trong phòng: “Tạm giải tán trước đã, có gì thì bàn tiếp sau.”

 

“Không sao.” Biên Đình nhanh chóng lên tiếng trước, nói: “Mọi người cứ từ từ bàn tiếp, tôi đi đây.”

 

Nói rồi, cậu quay người bước xuống bậc thềm, thật sự rời đi.

 

Chuyện như vậy không phải lần đầu xảy ra, Biên Đình đã quá quen rồi. Dù bọn họ đang làm gì, cậu cũng luôn bị gạt ra ngoài, không được biết, càng không thể tham gia. Trước kia cậu còn cố gắng tìm cách để chen vào, giờ thì đã hoàn toàn từ bỏ.

 

Đinh Gia Văn vẫn nhìn theo bóng lưng Biên Đình mãi đến khi cậu đi khuất, rồi mới quay đầu lại, hỏi ra câu hỏi đã canh cánh trong lòng từ lâu.

 

“Ngài Cận, tôi không hiểu. A Đình là người có thể tin tưởng được, vì sao ngài lại luôn đề phòng cậu ấy?” Sắc mặt Đinh Gia Văn rất nghiêm túc, phải biết rằng cả đời cậu ta mấy khi tỏ ra nghiêm túc, hiếm khi nói những lời tử tế như vậy, tất cả đều là vì Biên Đình. “Một hai lần thì không sao nhưng cứ lặp đi lặp lại thế này, sẽ làm tổn thương cậu ấy mất.”

 

Cận Dĩ Ninh không trả lời, giả vờ như không nghe thấy.

 

Đinh Gia Văn định tiếp tục truy hỏi thì Tề Liên Sơn cắt ngang: “Thôi, đừng hỏi nữa.” Anh ta vỗ tay, nói: “Tất cả đã rõ rồi chứ? Nhất là cậu, Đinh Gia Văn, nửa đêm hôm nay đến lượt cậu phụ trách. Phải mở to mắt ra, nhất định phải bắt được người đó.”

 

“Tôi biết rồi.” Đinh Gia Văn rõ ràng còn muốn nói thêm vài lời thay cho Biên Đình nhưng cuối cùng vẫn nén lại.

 

Sau khi triển khai xong kế hoạch, mọi người trong phòng lục tục rời đi. Tề Liên Sơn nhìn theo bóng Đinh Gia Văn khuất dần, thở dài một tiếng không thành lời.

 

Tâm tư của Cận Dĩ Ninh, Đinh Gia Văn không hiểu nhưng Tề Liên Sơn thì biết rõ.

 

Anh đâu phải đang đề phòng Biên Đình mà là đang bảo vệ cậu. Ở chốn hắc ám như Tập đoàn Tứ Hải này, anh đang cố gắng tạo ra một Utopia (*) cho cậu.

 

——————————————————————————–

 

(*) Utopia là một khái niệm chỉ một cộng đồng hoặc xã hội được cho là hoàn hảo, lý tưởng trên mọi phương diện. Thuật ngữ này thường được sử dụng để mô tả một trạng thái hoặc một nơi chốn không thực tế hoặc khó có thể đạt được trong thực tế. 

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 42"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull