TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 63

  1. Home
  2. Danh Khuyển - Ngô Bách Vạn
  3. Chương 63
Prev
Next

“Chết rồi.”

 

Biên Đình quay người lại, lau vết máu trên má, gương mặt không vui không buồn, không một gợn sóng.

 

Thật khó tin, một thanh niên mới ngoài đôi mươi, sau khi giết một cảnh sát lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Biên Đình, trong lòng mới chậm rãi sinh ra cảm giác sợ hãi.

 

Thằng nhóc này lòng dạ đủ ác, gan cũng lớn, sau này tốt nhất đừng trêu vào.

 

Tần Miện đã chết hẳn nhưng Tưởng Thịnh vẫn chưa chịu thôi. Ông đứng vụt dậy, giật lấy khẩu súng trong tay Biên Đình, chĩa vào xác dưới đất bắn liên tiếp mấy phát.

 

Tiếng súng vang dội khắp khu vực bến tàu, băng đạn nhanh chóng rỗng không, trên người Tần Miện bị b*n r* thêm mấy lỗ thủng lớn, trông chẳng khác nào một cái bao rách đang rỉ máu tong tong.

 

Mùi máu tanh đặc quánh khiến người ta buồn nôn, Tưởng Thịnh buông súng xuống, lùi lại hai bước, đưa mắt nhìn quanh một vòng, vẫn chưa hoàn hồn sau cơn bi thương và phẫn nộ. Thấy vậy, đám người bên dưới lập tức vây quanh, ra sức an ủi: “Chủ tịch Tưởng, xin hãy bớt đau buồn…”

 

“Người chết không thể sống lại, cho dù rải tro cốt của tên cớm này đi nữa thì cô cũng không thể trở về.”

 

“Ngài nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”

 

Không khí trong kho hoàn toàn đổi từ căng thẳng đầy sát khí sang trầm buồn. Chỉ có Biên Đình vẫn đứng xa xa, như một người ngoài cuộc, cậu lạnh lùng nhìn Tưởng Thịnh và Tưởng Thiên Tứ được mọi người vây quanh, vội vã đi đến nhà tang lễ, nhìn hai tên đàn em khiêng thi thể Tần Miện tống vào trong thùng phuy dầu, nhìn thủ kho kéo một chiếc vòi nước lớn ra, rửa trôi những vệt máu trên sàn nhà.

 

Cuối cùng, Tề Liên Sơn bước lên, vỗ vai Biên Đình, khoác tay kéo anh đi: “Chúng ta cũng đi thôi.”

 

Biên Đình chớp mắt, bước chân khựng lại một nhịp rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, lặng lẽ đi bên cạnh Tề Liên Sơn.

 

Tề Liên Sơn không nói gì thêm, giết người vốn chẳng phải chuyện nhỏ, huống hồ đây lại là một cảnh sát. Sau khi hoàn hồn, Biên Đình cảm thấy bị chấn động trong lòng cũng là điều bình thường.

 

Chưa ra khỏi khu bến tàu, nhà kho đã khôi phục trạng thái bình thường. Ngoại trừ mặt đất còn ướt sũng, mọi thứ trông chẳng khác ngày thường là bao. Không ai biết xác Tần Miện bị vứt ở đâu, chỉ nghe đồn rằng chiếc xe chở thùng dầu trong vòng một ngày đã ghé qua mấy công trình gần bến cảng.

 

Tần Miện không có người thân, lại sớm rời khỏi ngành cảnh sát. Sự biến mất của y giống như sương sớm bị nắng hong khô, lá rụng bị gió cuốn đi. Chẳng hề gây chú ý cho bất kỳ ai.

 

Tên người Thái nói, tên cớm này hại chết Tưởng Sở Quân, Tưởng Thịnh chắc chắn sẽ không để lại cho cái xác của y. Biên Đình không tin, chờ đúng một ngày mưa bão cúp nước cúp điện, cậu lục tung mấy công trình. Tiếc là kết quả đúng như lời tên người Thái, cậu không tìm được đến cả một mẩu móng tay của Tần Miện, chỉ mang về một phiến đá hoa cương màu đen.

 

Tảng đá khá lớn, Biên Đình tốn nhiều công sức mới cắt được thành bia, chở ra một gò đất vô danh ở ngoại ô, đặt cạnh mộ của chú Quý. Tấm bia không khắc tên, cũng chẳng có ảnh, chẳng ai biết chủ nhân là ai, càng không ai hay về cuộc đời của y.

 

Khi đào huyệt, Biên Đình nghĩ, thì ra để một người lưu lại chút dấu vết trên đời này lại khó đến vậy.

 

Trong bụi cỏ cao ngang người bốc lên làn khói xanh. Biên Đình ngồi xổm trước bia, châm một điếu thuốc, cắm xuống lớp đất mới đào.

 

“Anh ở đây với chú Quý, chờ tin tốt của tôi.”

 

Ngẩng đầu nhìn tấm đá hoa cương đen nhánh, mặt bia được mài nhẵn bóng phản chiếu bóng của cậu. Trong thoáng chốc, cậu dường như thấy nụ cười kiêu ngạo của Tần Miện chồng lên đường nét gương mặt mình. Nếu trên đời thực sự có linh hồn, Tần Miện nhất định sẽ thấy ánh mắt của Biên Đình đã hoàn toàn thay đổi.

 

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho anh.” Biên Đình đứng dậy, trước khi đi còn phủi một vết bùn nhỏ trên bia, trong mắt ánh lên sự kiên quyết không gì lay chuyển: “Bất kể phải trả cái giá thế nào.”

 

Xuống núi chưa bao lâu, Biên Đình nhận được một cuộc điện thoại gọi cậu đến nhà Tưởng Thịnh.

 

Tình hình của Tập đoàn Tứ Hải hiện tại có thể nói là hỗn loạn. Hôm đó, sau khi đến nhà tang lễ nhìn thấy thi thể con gái, Tưởng Thịnh khóc đến mức ngất xỉu, phải nhập viện ngay lập tức, từ đó bệnh tình mãi không dứt. Dương Vân nghe tin Tưởng Sở Quân qua đời liền khóa chặt cửa phòng, ngày ngày khóc đến sưng mắt, không gặp bất kỳ ai. Tưởng Thiên Tứ cũng hoàn toàn suy sụp, sống trong mờ mịt, suốt ngày chìm trong men rượu, cả ngày chẳng có mấy phút tỉnh táo.

 

Còn Cận Dĩ Ninh thì lại không thể lập tức quay về.

 

Hiện tại, công ty đang trong trạng thái nửa ngừng hoạt động, lễ tang của Tưởng Sở Quân thì cận kề, đủ mọi việc lớn nhỏ đều cần có người đứng ra lo liệu.

 

Tưởng Thịnh yếu ớt nằm trên giường, chợt nhớ đến Biên Đình.

 

“Tôi nghe nói lúc sinh thời, Sở Quân rất thích cậu, cậu cũng thường xuyên đến dự giờ lớp của nó.”

 

Phòng ngủ chất đầy thiết bị y tế, trông chẳng khác nào một phòng bệnh cao cấp. Sắc mặt Tưởng Thịnh trắng bệch, vừa nói, hai hàng nước mắt lại chảy xuống.

 

Người giết kẻ hại chết con gái ông chính là Biên Đình. Vì vậy sau chuyện đó, tâm lý ông càng thấy gần gũi với cậu hơn.

 

Tưởng Thịnh run rẩy nắm lấy tay Biên Đình, nói: “Giao chuyện này cho cậu là thích hợp nhất, để cậu tiễn Sở Quân đoạn đường cuối cùng, chắc nó cũng sẽ rất vui.”

 

Nửa đời Tưởng Thịnh luôn uy thế lẫy lừng, giờ đây đã hiếm có ai từng thấy một khía cạnh như thế này của ông. Biên Đình đứng bên đầu giường nhìn ông, trong lòng lại bình lặng một cách kỳ lạ.

 

Mới vài ngày không gặp, Tưởng Thịnh đã già đi hơn chục tuổi, giống hệt một người cha bình thường mất đi đứa con gái duy nhất. Nhưng trước cảnh tượng này, trong lòng Biên Đình không hề dao động. Nếu một giọt nước mắt cá sấu có thể khiến người ta động lòng trắc ẩn, vậy thì biết bao gia đình tan nát trong tay ông, ai sẽ trả lại công bằng cho họ?

 

Trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, Biên Đình thậm chí còn nghĩ hay là nhân cơ hội này, trực tiếp lấy mạng Tưởng Thịnh. Nhưng cậu hiểu, đó không phải điều Tần Miện và chú Quý muốn.

 

Điều cậu cần làm là kế thừa ý chí của họ, triệt để lật đổ Tập đoàn Tứ Hải.

 

Biên Đình hạ thấp hàng mi, để bóng tối dưới ánh đèn che giấu tâm tư mình. Ngay trước mắt là một cơ hội, có thể từng bước giành được lòng tin của Tưởng Thịnh.

 

Cậu đưa tay còn lại ra, áp lòng bàn tay lên mu bàn tay gầy guộc, tái nhợt của ông, giọng nói chậm rãi nhưng đầy sức mạnh, khiến người nghe cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

 

“Chủ tịch Tưởng yên tâm, cứ giao hết cho tôi.” Quả không hổ là người từng ở bên Cận Dĩ Ninh, Biên Đình tuy tuổi còn trẻ, thường ngày không tỏ vẻ gì nổi trội, nhưng một khi ra tay, lập tức thể hiện năng lực tổ chức, điều phối vượt trội.

 

Có Biên Đình làm chỗ dựa tạm thời, việc lo liệu tang lễ của Tưởng Sở Quân tiến hành đâu ra đấy. Trong thời gian này, một số công việc khẩn cấp của công ty cũng được chuyển sang cho cậu xử lý.

 

Có lẽ vì quá nhiều người cần thời gian để nguôi ngoai nỗi đau, nên họ chỉ mong ngày tháng trôi qua thật nhanh. Và đúng như mong muốn của họ, thời gian trôi vùn vụt, thoắt cái đã đến ngày trước lễ tang.

 

Với Biên Đình, mỗi ngày sau biến cố ấy chẳng có gì khác biệt. Nếu có điều gì đặc biệt, thì đó là tối hôm Tưởng Sở Quân qua đời, Cận Dĩ Ninh đã gọi cho cậu.

 

Khi đó cậu không bắt máy, lúc gọi lại thì đã không có ai nghe máy.

 

Đêm trước lễ tang, Biên Đình ở lại nhà tang lễ đến tận khuya, tỉ mỉ kiểm tra lại toàn bộ quy trình cho ngày mai, sắp xếp từng chi tiết cần chú ý để đảm bảo không xảy ra sai sót nào.

 

Những ngày chuẩn bị lễ tang, Biên Đình đã thức trắng mấy đêm liền. Tối nay, cậu không về nghỉ, mà tránh mặt mọi người, đi đến phòng làm việc của Tưởng Sở Quân, dự định tiếp tục thu dọn di vật giúp cô.

 

Khi nhận lời dặn dò của Tưởng Thịnh, Biên Đình cũng có một phần tư tâm riêng. Tưởng Sở Quân là người cô mà cậu kính trọng nhất, là ngọn đèn dẫn đường cho cậu, đã vô số lần chỉ lối cho cậu. Cậu cũng muốn vào thời khắc cuối cùng này, làm chút việc để tiễn cô.

 

Khi Biên Đình sân nhỏ nơi đặt phòng làm việc. Qua bức tường gạch đá, Biên Đình thấy bên trong đã sáng đèn, trên khung cửa sổ, mơ hồ có bóng người lay động.

 

Giờ này còn ai ở đây?

 

Một ý nghĩ vụt qua trong đầu, chợt nghĩ đến khả năng người đó đã về. Biên Đình vô thức tăng tốc, chạy như bay vào sân.

 

Cửa phòng làm việc mở rộng, ánh đèn vàng ấm từ trong hắt ra, nhuộm vàng một góc đêm. Nhịp thở Biên Đình vẫn còn dồn dập nhưng bước chân đã chậm lại.

 

Mượn ánh đèn, cậu nhìn thấy trước bàn làm việc có một bóng dáng quen thuộc. Hơn một tháng không gặp, anh đã gầy đi một chút, tóc cũng dài thêm, một lọn tóc mái rủ xuống trán, làm giảm bớt phần xa cách, thêm một chút yếu đuối.

 

Là Cận Dĩ Ninh đã trở về. Không ai nhận được tin anh sẽ về tối nay, có lẽ vừa xuống máy bay, anh đã đến thẳng chỗ của Tưởng Sở Quân.

 

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Cận Dĩ Ninh, trong đầu Biên Đình dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt giống như một kẻ đã lầm lũi bước đi một mình rất lâu trong bóng tối nơi đồng hoang, bất chợt thấy một đốm lửa, muốn bất chấp tất cả để tiến lại gần.

 

Nhưng thôi thúc ấy chỉ tồn tại vài giây. Ngay sau đó, một bản thân khác tỉnh táo hơn đã tàn nhẫn đặt thực tế trước mắt cậu.

 

Tưởng Sở Quân đã chết, Tần Miện cũng đã chết. Khe nứt mà cậu cố tình làm ngơ giữa mình và Cận Dĩ Ninh giờ đã bị kéo toạc ra, trở thành vực sâu không thể vượt qua.

 

Chuyện đã qua, cũng chẳng cần nhắc lại.

 

Biên Đình không lên tiếng, cũng không bước vào phòng. Cậu chậm rãi bước lên, xoay người ngồi xuống bậc thềm ngoài phòng làm việc, quay lưng về phía Cận Dĩ Ninh, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao.

 

Trong và ngoài cửa đều im lặng. Đêm nay là trăng khuyết, nó mong manh đến mức chỉ còn một đường viền, treo cao trên bầu trời như một vết thương của không trung.

 

Đúng lúc Biên Đình nghĩ rằng tối nay mình sẽ ngồi đây đến khi trời sáng, bên trong vang lên giọng của Cận Dĩ Ninh: “Chị… trước khi mất, có nói gì không?”

 

Cận Dĩ Ninh biết Biên Đình đã đến từ khi cậu vừa bước vào sân.

 

“Không.” Biên Đình lắc đầu, vẫn để lưng mình đối diện với anh.

 

Thực ra cậu có rất nhiều điều muốn nói với Cận Dĩ Ninh muốn an ủi anh rằng “hãy bớt đau buồn”, lại muốn hỏi tại sao bây giờ mới trở về. Nhưng cậu biết, “hãy bớt đau buồn” chỉ là những lời vô nghĩa, nỗi đau mất người thân không thể xoa dịu bằng vài câu nói.

 

Còn câu hỏi kia thì lại quá trẻ con. Dù khi đó Cận Dĩ Ninh có ở Thành phố Cảng thì chuyện ấy vẫn sẽ xảy ra. Thậm chí cậu cũng không chắc, nếu hôm Tần Miện chết, Cận Dĩ Ninh cũng có mặt trong nhà kho nhuốm máu ấy thì anh sẽ đứng về phía nào.

 

Vì vậy, hàng nghìn lời lẽ quanh quẩn trong lòng Biên Đình cuối cùng chỉ hóa thành một câu tường thuật lạnh lùng: “Cô Tưởng chết đuối, khi tìm thấy thì hơi thở, tim và mạch đập đều đã ngừng.”

 

Ngón tay Cận Dĩ Ninh bất giác siết chặt, lật cuốn du ký đang cầm úp xuống bàn.

 

Cuốn sách này Tưởng Sở Quân từng đọc qua, trong những trang trắng chép không ít lời ghi chú, đọc lên như thể cô đang ở bên cạnh thủ thỉ. Cận Dĩ Ninh đến giờ vẫn không muốn tin, người viết những dòng này đã ra đi mãi mãi.

 

“Chuỗi vòng ngọc phỉ thúy tôi đấu giá được đã gửi tới rồi.” Ánh mắt Cận Dĩ Ninh dừng ở chiếc hộp trang sức nằm ở góc bàn, giọng nhẹ như lời mơ ngủ: “Không biết chị có nhìn thấy không.”

 

Dĩ nhiên Tưởng Sở Quân sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được. Chuỗi vòng này được gửi đến vào ngày thứ ba sau khi cô gặp nạn, là Biên Đình đặt nó ở đây.

 

Biên Đình không nói nhiều, chỉ an ủi nhạt nhẽo: “Cô ấy sẽ thích thôi.”

 

“Tại sao người tốt lại không sống lâu?” Cận Dĩ Ninh nhìn bức ảnh của chị gái trên bàn, không rõ là hỏi bản thân hay hỏi Biên Đình.

 

Biên Đình cũng có cùng một thắc mắc. Cậu nghĩ đến Tần Miện, người cũng đã chết oan uổng, rồi khẽ thở dài: “Tôi cũng muốn biết.”

 

Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ. Biên Đình và Cận Dĩ Ninh ở lại phòng làm việc của Tưởng Sở Quân cho đến gần sáng. Cùng lúc đó, một bóng người loạng choạng toàn mùi rượu xộc vào linh đường, vừa khóc vừa gào, đổ rạp trên quan tài bằng kính như một vũng bùn nhão.

 

Linh đường của Tưởng Sở Quân được đặt ở chính sảnh của biệt thự nhà họ Tưởng, Biên Đình đã sắp xếp người canh gác suốt 24 giờ, nếu có kẻ xông vào, bảo vệ sẽ lập tức ùa lên.

 

Khi nhận ra người đó là Tưởng Thiên Tứ, họ khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn, lùi ra ngoài, để đôi vợ chồng có chút thời gian riêng cuối cùng.

 

“Sở Quân, em nghe thấy anh nói không?”

 

Khi bảo vệ rời đi, Tưởng Thiên Tứ xoay người, tựa lưng vào quan tài kính, chậm rãi trượt xuống: “Hôm nay anh đến quán ăn nhỏ nơi mình gặp nhau lần đầu. Anh ngồi ở chiếc bàn đó đợi mãi mà không thấy em đến hỏi anh có muốn ăn hủ tiếu xào không…”

 

Năm ấy, Tưởng Thiên Tứ mới 17 tuổi, một mình đến Thành phố Cảng kiếm sống. Chàng trai làng chài sao có thể dễ dàng trụ vững nơi phố thị. Vừa tới thành phố lớn hắn đã bị trộm mất điện thoại, ví tiền, giấy tờ, chẳng còn xu dính túi, lang thang đầu đường xó chợ.

 

Khi đang lục tìm cơm thừa ở quán ăn, hắn gặp Tưởng Sở Quân. Khi ấy, cô vừa tan học, không chỉ mua cho hắn một đĩa hủ tiếu xào nóng hổi, mà còn dẫn hắn về công ty của ba mình, sắp xếp cho một công việc để kiếm sống.

 

“Bà chủ vẫn nhớ chúng ta, vừa rồi còn hỏi sao em không đến…” Nghĩ lại chuyện xưa, mắt Tưởng Thiên Tứ đỏ hoe, “Chúng ta đã hẹn qua mấy năm bận rộn này, sẽ cùng nghỉ việc vàđi đến những nơi chưa từng tới nhưng em…”

 

Tưởng Thiên Tứ khó nhọc đứng lên, lảo đảo dựa người vào quan tài kính, dõi mắt nhìn gương mặt bình yên như xưa của vợ giữa vòng hoa tươi, nhìn thật lâu.

 

Càng nhìn, ánh mắt hắn càng lạnh đi, như thể nỗi đau và sự dịu dàng ban nãy chỉ là giả vờ.

 

“Nhưng tại sao em phản bội anh?” Tưởng Thiên Tứ khẽ hỏi nốt nửa câu sau.

 

Dĩ nhiên Tưởng Sở Quân sẽ không bao giờ trả lời. Tưởng Thiên Tứ chờ một lúc, không nghe thấy đáp lại, ánh mắt lại trở nên dịu dàng.

 

“Anh biết, em chưa từng yêu anh. Em lấy anh là do anh dùng thủ đoạn ép buộc.” Tưởng Thiên Tứ đưa tay, cách lớp kính như đang vuốt má cô, mỉm cười chua chát, “Anh tưởng chỉ cần kết hôn, em sẽ hiểu lòng anh, sẽ ở bên anh thật lâu.”

 

Tưởng Thiên Tứ làm việc chăm chỉ, chịu khó, chẳng bao lâu đã được Tưởng Thịnh tín nhiệm, trở thành cánh tay phải của ông. Trong những năm tháng sớm tối bên nhau, Tưởng Thiên Tư không thể tránh khỏi việc yêu Tưởng Sở Quân.

 

Nhưng khi ấy, Tưởng Sở Quân đã có bạn trai, còn Tưởng Thiên Tứ chỉ là một chàng trai nghèo quê mùa nên đành giấu kín tình cảm trong lòng, không dám mơ tưởng xa vời.

 

Bước ngoặt xảy ra một mùa hè, năm đó mối tình đầu của Tưởng Sở Quân qua đời trong một vụ tai nạn. Cô đau lòng đến mức nhiều ngày liền không ăn không ngủ.

 

Tưởng Thiên Tứ đưa cô ra ngoài uống say để giải sầu. Tối hôm đó, hắn đã lợi dụng lúc Tưởng Sở Quân say mà xảy ra quan hệ với cô.

 

Sau đó, cô phát hiện mình mang thai. Dưới sức ép của Tưởng Thiên Tứ và sự tác thành của Tưởng Thịnh, hai người cuối cùng cũng kết hôn. Nhưng đứa bé không giữ bao lâu sau khi hai người kết hôn, Tưởng Sở Quân bị sảy thai vì uất ức quá độ.

 

“Con mất rồi cũng không sao, chúng ta còn trẻ, sau này sẽ có nữa.” Ngón tay Tưởng Thiên Tứ dừng lại trên mặt kính, móng tay cào nhẹ, phát ra tiếng rít chói tai, “Nhưng sao em có thể yêu người khác được chứ?”

 

Tưởng Thiên Tứ nhìn vợ, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ, “Lần đầu em gặp y, anh đã biết rồi. Hôm đó em rất vui. Chúng ta cưới nhau lâu vậy rồi, em chưa từng vui như thế…”

 

Vì một sự tình cờ, hắn phát hiện Tưởng Sở Quân và Tần Miện có liên lạc. Ban đầu hắn tưởng là vợ của mình ngoại tình, nhưng điều tra mới biết có ẩn chứa chuyện khác.

 

Vì vậy, hắn cố ý tung ổ cứng làm mồi nhử, lại giả vờ sơ suất tiết lộ mật khẩu két sắt. Quả nhiên, Tưởng Sở Quân đã mắc bẫy.

 

Sáng hôm đó, mọi hành động của Tưởng Sở Quân và Tần Miện hắn đều rõ như lòng bàn tay. Hắn thấy cô mở cửa đón người đàn ông ấy vào, mở két sắt của hắn, rồi cùng nhau mang ổ cứng ra bến tàu.

 

Tin Tần Miện trốn lên tàu là do hắn đã báo cho Tưởng Thịnh. Khi ba vợ ra lệnh đâm lật con thuyền ấy, Tưởng Thiên Tứ biết rõ vợ mình đang ở trên đó, bên cạnh người đàn ông kia.

 

“Sở Quân, em thật hồ đồ. Giao ổ cứng cho y sẽ hại anh, hại ba và cả em trai mà em yêu thương nhất.” Tưởng Thiên Tứ bật cười, tiếng cười dần trở nên điên loạn, ánh mắt sót lại chút tình cảm đã hoàn toàn bị sự cố chấp thay thế, “Em còn muốn đi cùng y. Anh yêu em hơn mười năm, còn đổi cả họ vì em, mà em chưa từng nhìn anh. Vậy mà giờ em lại muốn theo một tên mới quen mấy hôm. Ha ha ha ha…”

 

Nụ cười bỗng tắt lịm. Hắn đứng lên, chỉnh lại quần áo xộc xệch. Chỉ trong chớp mắt, trên người hắn đã không còn chút dáng vẻ thê thảm nào.

 

“Đừng trách anh, Sở Quân à, anh yêu em nhiều như vậy, là em đã ép anh. Em có thể không yêu anh, nhưng em không được rời xa anh.” Hắn thở dài một hơi, cuối cùng nhìn thêm người vợ trong chiếc quan tài bằng kính một lần nữa: “Chết cũng không được.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 63"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull