Sau khi chạy vào trong chợ, mọi người bắt đầu mua sắm theo kế hoạch.
Nhưng mua sắm là một chuyện, bọn họ cũng không quên còn có một nhiệm vụ ngoài lề.
Trong lòng mọi người đều có chuyện khác, cảm giác có làm thế nào cũng chưa tận hứng, còn phải vắt hết óc tạo cơ hội.
Đi cùng Bối Y chọn mua đồ vật thiết yếu xong, những người khác còn ở bên trong, cho nên hai người bọn họ có một chút thời gian, có thể đi dạo khắp nơi.
Đi tới đi lui, Lương Âm Dạ đi tới trước gian hàng của một bà cụ.
Bà cụ bán đài sen, hạt sen và hoa sen.
Ở giữa đám đông xô bồ, gian hàng hết sức đặc biệt, bước chân của cô không tự chủ dừng ở chỗ này.
Tai bà cụ không tốt lắm, cô ngồi xuống, hơi cất cao giọng để nói chuyện với bà cụ.
Bà cụ rất hiền lành, cười nói rằng cô rất xinh đẹp, hoa của mình rất phù hợp với cô, nói xong cũng đưa một đóa hoa sen cho cô, nói không lấy tiền, đây là tặng cho cô.
Lương Âm Dạ cầm hoa trong tay, cười một tiếng, hỏi sao bà lại bán hoa ở đây.
Giọng nói của bà cụ hơi già nua, giống như nhuộm đủ sương giá nơi trần gian.
Trong lúc vô tình, bọn họ lại trò chuyện không ít.
Lúc Văn Yến đi tới, nghe thấy bà cụ đang hỏi cô: “Kết hôn chưa?”
Cô lắc đầu.
Bà cụ: “Trông con xinh đẹp như vậy, sao còn chưa kết hôn? Chưa kết hôn, vậy có bạn trai chưa?”
Cô lại lắc đầu.
Anh đứng nhìn ở chỗ không xa.
Bà cụ cười: “Thế này thì lạ quá. Nhưng chắc là rất nhiều người theo đuổi con, có phải con không vừa ý bọn họ không?”
Lương Âm Dạ hé môi.
Không phải.
Là người con thích không thích con.
Cô im lặng không nói chuyện, chỉ cụp mắt cười một tiếng.
Cũng là lúc này, anh cất bước đi đến, đứng ở bên người cô. Đúng lúc đó phương hướng ánh mặt trời chiếu đến, ánh nắng mãnh liệt đột nhiên bị che đi, vì cô mà phủ xuống một mảng nhỏ bóng râm. Cô ngơ ngác nâng tầm mắt lên, không cẩn thận xông vào mắt anh.
Ánh mắt anh trầm tĩnh, cô có thể nhìn thấy giữa đôi mắt đen nhánh ẩn chứa bóng dáng nho nhỏ của cô. Chỉ nghe anh ôn tồn nói với cô: “Về nhà thôi.”
Giống như một người chồng đến gọi vợ về nhà, hiền lành như vậy, dịu dàng như vậy.
Ở chỗ anh không nhìn thấy, cô bóp mạnh lòng bàn tay, nâng mắt nhìn anh, sau một lúc vẫn không trả lời.
… Cô như bị cảnh tượng trước mắt kéo về rất nhiều năm trước, nhớ đến trước kia, lúc cô ở bên ngoài chơi, anh đến gọi cô về nhà ăn cơm, cũng là cảnh độc nhất vô nhị như lúc này.
Mà khi đó, mối quan hệ giữa bọn họ còn rất tốt, quen thuộc thân cận. Anh đối với cô, rất quan trọng, rất quan trọng. Cô rất ỷ lại vào anh, cũng rất khó rời khỏi anh.
Lương Âm Dạ suýt sa ngã trong hồi ức, không ra được.
Những năm tháng ấy, không ngờ đã qua lâu như vậy rồi…
Giọng nói của bà cụ vang lên bên tai: “Ôi, là bạn trai của con phải không? Bà cảm thấy rất tốt, xứng đôi lắm.”
Văn Yến nhìn bà cụ, lễ phép gật đầu.
Cho dù chỗ này không có fans CP Dạ Yến, cũng sẽ có người tại hiện trường cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
Bởi vì có một số cảm giác thật sự rất mãnh liệt.
Hơn nữa.
Có chút tình cảm, cho dù bị áp xuống, bị kìm nén đến cực hạn, cũng sẽ từng chút một bộc lộ ra trong lúc lơ đãng.
Lương Âm Dạ đang suy nghĩ, bà cụ lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng không tốt. Cô vừa mới nói cô không có bạn trai, cho nên, sao người này lại là bạn trai của cô được?
Cô nhìn bà rồi lắc đầu, trả tiền… mua hoa sen trong tay, sau đó đứng dậy rời đi cùng anh.
Hai người đi song song dưới ánh mặt trời.
Bà cụ híp mắt đón ánh mặt trời nhìn một lúc lâu, chỉ cảm thấy cảnh tượng này hết sức đẹp đẽ.
Giống một bức tranh.
Văn Yến nghiêng đầu, hỏi cô vừa rồi trò chuyện với bà về chuyện gì.
Lương Âm Dạ thất thần.
Bà cụ nói kiếp này bán hoa, kiếp sau sẽ xinh đẹp, còn nói bà cũng có thể giết thời gian nhàn hạ.
Lúc ấy, cô đang nghĩ gì?
Cô đang nghĩ có lẽ cô không có kiếp sau.
Kiếp này đã đủ khó khăn, kiếp sau, cô không muốn lại đến đây nữa.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng hít mũi, lắc đầu: “Không có gì.”
Văn Yến nhìn chằm chằm cô rất lâu.
Cũng chỉ vào lúc cô không nhìn anh, anh mới có thể nhìn cô một lúc lâu như vậy mà không cần thu hồi ánh mắt, không chút kiêng dè.
Máy quay phim và người quay phim còn ở một bên, nhưng dường như đã bị anh ném ra sau đầu.
Trong lúc đi tới, Lương Âm Dạ cảm thấy rõ ràng con đường này không dài như vậy, nhưng cũng chẳng biết tại sao, lúc này họ đi rất lâu cũng không đi đến cuối.
Cô nghe anh hỏi cô: “Có muốn hỏi anh cái gì không?”
Lương Âm Dạ cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao cô lại muốn hỏi anh?
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát, không ngờ đúng là tìm ra một vấn đề. Cô nói: “Mấy ngày trước mẹ em sinh nhật, em tới đó mà không nhìn thấy anh?”
Văn Yến từng sống nhờ ở nhà họ Lương rất nhiều năm.
Khi đó, ba mẹ anh bận rộn công việc, đúng lúc nhà họ Lương cũng có con cái, bọn họ bèn để anh sống nhờ ở đó, nhờ ba mẹ cô cùng trông nom anh.
Thậm chí anh còn tới nhà họ Lương trước cô gần nửa năm.
Cô trở về lúc mười lăm tuổi, trước kia luôn sống với bà ở quê. Thật ra thì lúc cô học tiểu học lớp ba lớp bốn, Hà Chiêu Vân đã muốn đón cô về, khi đó, gia cảnh nhà họ đã rất tốt, có dì giúp việc giúp đỡ, bọn họ hoàn toàn có tinh lực, cũng muốn đưa cô về bên cạnh để chăm sóc.
Nhưng cô không muốn, cô lớn lên bên cạnh bà, ông nội lại bị bệnh qua đời vào lúc đó, cô không thể để bà ở quê một mình.
Mãi đến mười lăm tuổi, bà cũng qua đời, cô mới không thể không rời đi trấn nhỏ nơi cô lớn lên, đi theo ba mẹ quay lại thành phố Thân.
Đối với căn nhà này, cô rất xa lạ, cũng hơi kháng cự, nhưng cô đã không còn đường rút lui, đây là chốn về duy nhất của cô.
Mà khi đó, Văn Yến còn giống người nhà họ Lương hơn cô, đối với mọi chuyện ở chỗ này, anh rất quen thuộc, cũng là anh dẫn cô quen thuộc nơi này.
Mấy năm cô băn khoăn nhất, không chỗ nương tựa, vẫn luôn là anh ở bên cạnh.
Suy nghĩ bị kéo ngược về.
Cô sẽ hỏi như vậy, chỉ bởi vì anh sống ở nhà họ Lương nhiều năm, cô nhớ trước kia lúc ba mẹ cô sinh nhật, anh cũng sẽ đến tham gia, còn có tư cách hơn cô con gái ruột thịt như cô. Cho nên năm nay không nhìn thấy anh, cô mới tò mò, thuận miệng hỏi một chút.
Nghe thấy vậy, Văn Yến nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Chỉ nói một câu: “Đã bao lâu em không… đón sinh nhật với dì Hà?”
Lương Âm Dạ hồi tưởng, cũng không có ấn tượng quá sâu. Quả thật đã mấy năm rồi.
Mấy năm qua, cô luôn vào đoàn phim, không ngừng quay phim. Hà Chiêu Vân sinh nhật, cô cũng không thể phân thân, cho nên quả thật đã rất lâu không ăn mừng sinh nhật với bà ấy.
Lương Âm Dạ nỉ non: “Có mấy năm rồi.”
Cô nghĩ, Hà Chiêu Vân thiên vị yêu thương Lương Xán, có phải cô cũng có vấn đề không?
So sánh một chút, nếu là cô, có phải cô cũng sẽ yêu thương cô con gái luôn luôn ở bên cạnh, ngoan ngoãn lại dẻo miệng hơn không? Mà không phải là một người con ngay cả sinh nhật cũng thường xuyên vắng mặt.
Lương Âm Dạ hơi hoảng hốt mà nghĩ.
Dường như Văn Yến cũng không bất ngờ.
Anh nói: “Làm việc không đi được, đưa quà đến trước rồi.”
Cô gật đầu, à một tiếng.
Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là cô không tìm được chuyện khác để nói.
Yên tĩnh lại.
Cô nghe được âm thanh mình hít thở.
Văn Yến hờ hững nhìn cô.
Bảo cô hỏi, nhưng cô chỉ hỏi chuyện này.
Bọn họ đi song song nhau, chiều cao chênh lệch, dáng người chênh lệch, nhưng đi bên nhau lại không hề đường đột, người ta chỉ cảm thấy phù hợp.
Giống như bọn họ sinh ra là nên đi song song cùng nhau.
Hai người như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có người quay phim đang chấn động. Cằm của anh ấy cũng sắp rớt mất rồi, nội tâm điên cuồng gào thét.
… Không phải, anh ấy không nghe lầm chứ? Hai người này đang nói chuyện gì? Không phải, hai người thân nhau như vậy sao? Ngay cả phụ huynh cũng từng gặp rồi!!
Đã nói là tách ra mà? Đã nói là không có quan hệ gì mà? Đây chính là không có quan hệ mà hai người luôn miệng nói đó sao?
/
Buổi tối, sau khi ăn tối xong, thời gian còn sớm.