Khách mời khác còn đang trên đường chạy đến điểm cuối.
Bởi vì nhiều người, nên rất náo nhiệt, không khí rất nóng.
Chân trời nhuốm màu xanh đậm quang đãng, nhìn ra xa, như hòa thành một màu với biển khơi.
Văn Yến cầm chai nước tựa vào lan can sắt, nhàn hạ xem tình hình thi đấu.
Anh vặn mở chai nước suối, ngẩng đầu lên rót vào miệng mấy hớp.
Anh chỉ đang suy nghĩ.
Eo cô nhỏ thật.
Trái cổ lăn rồi lăn.
Vừa rồi vòng qua rồi ôm lên, đánh giá đó là chân thật nhất. Rõ ràng trước kia cũng đã đủ thon gọn, nhưng cảm giác hiện tại còn nhỏ hơn trước mấy phần.
Ánh mắt anh chuyển sâu. Kiềm chế cơn sóng ngầm.
Nhóm thứ hai đến là nhóm Đô Oánh. Tiếp theo, Bối Y và Khương Miên cũng lục tục đến.
Thứ hạng xuất hiện.
Anh hơi nheo mắt.
Lương Âm Dạ phải đi cùng anh đến đó hội họp, cô quay đầu tìm anh, đúng lúc nhìn thấy anh đang uống nước, trái cổ lăn mấy cái, một nửa chai nước đó trống trơn rất nhanh, thân chai bị anh bóp tạo ra tiếng vang. Anh tiện đà đặt ở một bên, đi đến chỗ cô.
Dường như thiếu niên vẫn còn nhiệt liệt.
Thứ chết đi chỉ là thời gian, và cô nữa.
Cô nghe anh kêu cô: “Đi lãnh thưởng, Lương Âm Dạ.”
/
Kết thúc ghi hình chương trình, đêm đó thu dọn xong, Lương Âm Dạ rời đi ngay trong đêm, chạy tới hành trình kế tiếp.
Cô phải đi tham gia diễn tập dạ tiệc Trung thu, hành trình bị sắp xếp quá đầy, ngay cả đợi tới sáng sớm ngày mai cũng không kịp.
Cô lặng lẽ rời đi, không gióng trống khua chiêng, Bối Y đi tiễn cô, đẩy hành lý tiễn cô tới cửa.
Thời gian của những người khác sẽ thoáng hơn, cho nên bọn họ còn ở chỗ này, nghỉ ngơi một đêm rồi đi.
Chuyến bay của Văn Yến và Ô Tề đều là sáng mai.
Hai người đều đang ở trong phòng, một người chơi game, một người cũng đang xem điện thoại di động.
Văn Yến không đi tiễn, Ô Tề cũng không bất ngờ. Nếu đi, vậy anh ấy mới bất ngờ.
Anh ấy chơi một ván trò chơi xong, tháo tai nghe hỏi: “Đạo diễn Văn, Trung thu có lời mời gì không?”
Văn Yến gật đầu.
Đúng là được mời, chỉ có điều không phải cùng một đài truyền hình với cô, cũng không ở cùng một chỗ.
Cô và Kiều Việt cùng tham gia dạ tiệc Trung thu cùng một đài truyền hình, đến lúc đó, có thể còn có tương tác với nhau mấy thứ có liên quan đến phim điện ảnh.
Mà anh đi thành phố bên cạnh thành phố của bọn họ.
Trừ chương trình này, trong công việc, bọn họ đã rất lâu không tiếp xúc nhau. Không giống cô và Kiều Việt.
Giữa mày anh hơi nhíu lại, mặc dù không nói gì, nhưng Ô Tề luôn cảm giác bản thân nghe được rất nhiều. Đáy lòng chậc một tiếng xong, không quấy rầy anh, chỉ tiếp tục chơi game.
Văn Yến nhớ đến ngày đó vô tình gặp tổ phim “Sương Khói” tụ họp, Kiều Việt hẹn cô cùng đón Trung thu.
Ánh mắt anh sâu hơn.
Cùng đón Trung thu.
Đây không phải là một ngày lễ thông thường, mà muốn cùng đón Trung thu, thì sao lại là bạn bè bình thường cho được.
Anh lo lắng cô đi vào cảnh phim.
Nhưng cảnh phim này không chỉ do một mình cô dựng lên.
Văn Yến thu lại sắc tối trong con ngươi.
/
Kể từ cuộc gọi vào đêm khuya ngày đó, Lương Tuấn liên tiếp gọi cho Lương Âm Dạ mấy lần, nhưng cô không bắt máy.
Đôi khi là đang ghi hình chương trình nên không nhìn thấy, có lúc là cầm điện thoại di động trong tay, nhìn thấy nó reo vang, rồi chờ nó tự động cúp.
Ông ấy còn gửi không ít WeChat cho cô, đều là mấy đoạn văn ngắn, nhưng cô cũng không bấm vào xem.
Ngày đó, quả thật cô bị lời nói của Lương Tuấn cảm nhiễm, mới có thể không cầm lòng được hỏi câu đó. Nhưng hỏi xong cô lập tức hối hận. Đáng tiếc là gọi điện thoại, không có chức năng thu hồi.
Mà lời nói đó của cô giống như vô tình xé rách, tạo ra một lỗ hổng nhỏ trên lớp ngụy trang hoàn mỹ không tỳ vết, sơ hở ẩn sâu bên trong lộ ra, Lương Tuấn phát giác rồi để tâm, không chịu tùy tiện cho qua.
Mấy ngày trước Trung thu, cuộc gọi của Lương Tuấn vẫn không ngừng đến.
Ông ấy rất cố chấp, vẫn cứ gọi không ngừng.
Từ trước đến nay, ở trước mặt bọn họ, cô con gái nhỏ biểu hiện rất bình thường, cũng không có một chút sơ hở nào, tốt thì là rất tốt, nhưng luôn cảm thấy rất xa cách bọn họ. Bọn họ muốn hỏi nguyên nhân, nhưng biểu hiện của đứa con lại rất bình thường, bọn họ hỏi thế nào đây? Hỏi cái gì?
Cho đến lần này, tâm tư thật sự dưới tận đáy lòng cô mới hiện ra một chút manh mối trước mặt ông, Lương Tuấn mơ hồ cảm giác được, đi từ điểm này, đi sâu vào, có lẽ, bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ nội tâm chân thật của đứa con.
Vả lại, ông ấy mơ hồ có dự cảm rất xấu.
Hốt hoảng nảy sinh từ dưới đáy lòng, bất an bao phủ ông ấy.
Trước đêm Trung thu, điện thoại lại lần nữa vang lên, Lương Âm Dạ nhìn nó.
Lần này là Hà Chiêu Vân.
Cô có chút mệt mỏi nhắm hai mắt, tựa vào ghế xe.
Đường Vi ngồi cạnh ghế tài xế, quay đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Ai gọi vậy?”
“Mẹ em.”
Đường Vi nhíu mày.