Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 16
Ở trong trí nhớ của Lương Âm Dạ, cô chưa bao giờ cãi vã với Hà Chiêu Vân kịch liệt như vậy.
Thuở thiếu thời, cũng sẽ có lúc trái ý nhau, nhưng sẽ không quá lâu, là vì cô thỏa hiệp.
Mè nheo với phụ huynh gần như là quyền lợi của đứa trẻ được yêu thương.
Nhưng cô không phải.
Đối với tình cảm bọn họ dành cho cô, trong lòng cô vốn cũng không có bao nhiêu tự tin, không dám phung phí, cũng không dám đánh cuộc, bởi vì cô không biết, trong một lần nào đó cô tuỳ hứng, cô có bị bọn họ vứt bỏ hay không.
Mà khi đó, chỗ này lại là chốn về duy nhất của cô.
Lúc ấy, cô vừa quay về, cô và bọn họ quá xa lạ, đối với nơi đây, cô cũng xa lạ.
Cho dù biết bọn họ và cô đều có mối quan hệ máu mủ, đều là người thân nhất của cô, nhưng cô vẫn không có quá nhiều cảm giác thuộc về nơi đó.
Tính cách Hà Chiêu Vân lại thiên về cường thế, vậy cô cũng chỉ đi theo sự cường thế của đối phương.
Sau này, trở lại lâu hơn một chút, cũng quen thuộc hơn một chút, cô mới nảy sinh một chút tâm tư làm phản. Cũng chính là lúc đi theo Văn Yến trèo tường.
Sau này nữa, chính là cô nghe lén ba mẹ nói chuyện, cũng không lâu lắm, cô dứt khoát kiên quyết đi vào giới giải trí. Một lần đó, ban đầu Hà Chiêu Vân cho rằng sự phản đối của mình có thể ngăn cô lại, song cô cứng đầu lạ thường, bất luận như thế nào cũng phải vào giới giải trí. Đó cũng coi là một lần bọn họ tranh cãi kịch liệt nhất, nhưng chưa tính là cãi nhau, bởi vì chỉ có một mình Hà Chiêu Vân nói, bình thường cô đều im lặng nghe. Nghe thì chịu nghe, nhưng không chịu đổi ý.
Đợt đó, Hà Chiêu Vân bị cô chọc tức, liên tục nhức đầu. Nhưng cô cũng không muốn trong nhà trợ giúp, không cần trợ giúp, cũng mất đi khả năng bị cản trở, Hà Chiêu Vân không ngăn được cô, chỉ có thể để mặc cô.
Mà đó cũng là lần đầu tiên Lương Âm Dạ làm chuyện trái với nguyện vọng của mẹ.
Chỉ là cô vẫn không xé rách bình yên ngoài mặt.
Không ai biết, lúc cô mọc được cánh rồi trưởng thành, chính là ngày cô cao bay xa chạy.
Cô nhịn rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu.
Cô chỉ muốn bay khỏi cái nhà này.
Tối nay là lần đầu tiên cô cãi vã với Hà Chiêu Vân.
Vừa cãi nhau, thì đã cãi nhau gay gắt như vậy.
Mà đây cũng là lần đầu tiên cô nhắm mũi nhọn ngay Lương Xán trước mặt Lương Tuấn cùng Hà Chiêu Vân.
Trước giờ bọn họ không biết giữa cô và Lương Xán cũng có mâu thuẫn.
Cô nghĩ, có lẽ cô ngụy trang quá tốt.
Nhưng ngụy trang nhiều năm như vậy, cô cũng thật sự mệt mỏi rồi.
Cô không hiểu rõ, rốt cuộc là việc cô đến hoặc là sự tồn tại của cô không vui vẻ đến mức nào mới có thể đưa cô đi. Cố tình không chỉ có một mình cô đi tới thế giới này, mà một người khác lại sống tốt như vậy.
Có thể đúng là thời điểm ra đời không tốt.
Cô vốn dĩ không bước qua được cửa ải trong lòng.
Dưới sự bất công, tình huống chỉ sẽ giống như núi lửa đang ấp ủ dung nham sục sôi.
Không người nào có thể cam tâm tình nguyện nhận sự đối đãi bất công.
Chung quy sẽ có ngày không đè ép được núi lửa, dung nham sục sôi sớm muộn cũng sẽ phun ra.
Khi còn bé, cô nghe hàng xóm nói một vài lời nói không tốt, cô chưa bao giờ đề cập với người ta, cho đến vừa rồi, cô hỏi ra miệng.
Lương Âm Dạ càng vùi đầu sâu hơn.
Nếu có thể, cô cũng tình nguyện không đi tới thế giới này.
Cho nên còn muốn kiếp sau gì nữa?
Sự xuất hiện của Văn Yến nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô biết hành trình tối nay của anh là ở một thành phố khác, nhưng không nghĩ đến anh sẽ xuất hiện trước mặt cô trong đêm khuya.
Cô ngẩn ra hai giây, cho đến khi anh ngồi xuống ngang hàng với cô, hơi thở cũng đến gần, mới lặng lẽ trả lời câu hỏi trồi lên dưới đáy lòng… không phải là mơ.
Nhưng cho dù anh vội chạy về thành phố này, sao lại vào được tiểu khu này?
Trong lòng cô có rất nhiều nghi ngờ.
Chỉ là vào lúc này, điều đó có vẻ chẳng còn quan trọng như thế nữa.
Cô vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói rất khàn: “Sao anh lại đến đây?”
Đôi mắt đen nhánh của Văn Yến từ đầu đến cuối ngưng đọng trên người cô. Anh không nói chuyện một lúc.
Anh vốn chỉ muốn đến xác nhận cô có ở nhà hay không.
Cũng xác nhận có phải cô đón Trung thu với Kiều Việt hay không.
Nhanh nhanh mà đến, nghĩ tới hai tình huống xảy ra.
Nhưng thực tế lại xuất hiện loại thứ ba.
Chỉ trong một lúc, rất khó miêu tả ánh mắt đầu tiên khi vừa nhìn thấy cô là cảm nhận gì.
Anh rất rõ ràng nhìn thấy rất nhiều người đánh giá cô có “cảm giác tan vỡ”. Anh cảm giác, nếu cô còn một mình ngồi ở đó nữa… cô sẽ tan vỡ mất.
Lồng ngực quặn thắt lại, rất khó chịu.
Ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng chậm rãi.
Anh không lên tiếng, chỉ duỗi tay ôm cô vào ngực.
Nhắm hai mắt lại.
Cơ thể cô rất rõ ràng cứng đờ, rất hiển nhiên không hề thích nghi cái ôm này.
Trừ trò chơi trong chương trình giải trí, bọn họ đã rất lâu chưa từng tiếp xúc tay chân.
Yên tĩnh, thân mật như vậy.
Giọng nói anh khàn khàn: “Anh muốn đến xem thử, em có đón Trung thu với Kiều Việt hay không?”
Xem như nói thẳng lý do anh xuất hiện ở chỗ này.
Không che giấu chút nào.
Nhưng.
Nhưng anh lại dựa vào cái gì để quan tâm đây?
Tối nay bọn họ cùng nhau tham gia dạ tiệc, cho dù dạ tiệc kết thúc, cùng nhau đón Trung thu cũng là bình thường.
Trái lại cô và anh.
Bọn họ đã sớm không cùng nhau tham gia hoạt động, ngay cả tối nay, ban đầu cũng không ở trong một thành phố, muốn cùng nhau đón Trung thu mới là không có khả năng.
Lương Âm Dạ chỉ im lặng.
Bóng đêm dung nạp tất cả tiếng vang, chỗ chật hẹp này có mấy phần vắng vẻ.
Anh cũng ở cạnh cô, không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt thâm thúy sâu xa, cũng cướp lấy ánh mắt cô.
Anh bỗng nhiên cúi người, hơi thở ùn ùn kéo đến, nụ hôn của anh rơi ở khóe miệng cô.
Muốn ngậm lấy môi cô.
Lương Âm Dạ như bị ma xui quỷ khiến, hết sức khó khăn ngăn cản anh.
Nhưng cô vẫn quay mặt đi.
Anh cứng đờ một chốc.
Một tia sáng nhu hòa trong hành lang rải lên trên người bọn họ.
Anh chỉ ôn hòa nói: “Muốn mời anh vào ngồi một chút không?”
Thật ra thì không cần đi vào, anh cũng biết cách bố trí trong nhà cô.
Không có nguyên nhân khác, chỉ vì anh cũng có một căn hộ giống như đúc, thậm chí, bọn họ còn là hàng xóm lầu trên lầu dưới.
Đây cũng nguyên do vì sao anh có thể xuất hiện ở chỗ này.
Giọng nói anh dịu dàng quá mức.
Giống như nặng một chút sẽ đánh nát cô.
Lương Âm Dạ cụp mắt, cảm giác toàn thân đang từ từ khôi phục sức lực.
Cô mở cửa, sau khi đi vào, cũng không đóng cửa… Đó là ra hiệu cho anh cũng có thể vào.
Văn Yến đi sau lưng cô.
Trong năm năm qua, lần đầu tiên bước vào cuộc sống cá nhân của cô.
Cũng là lần đầu tiên đi vào nhà cô.
Thường ngày bọn họ lạnh nhạt với nhau, ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải, cho dù là ngay cả chuyện ăn tân gia cũng không liên quan đến anh.
Lương Âm Dạ rót hai ly nước.
Một ly cho anh, một ly cho mình.
Tầm mắt cô rũ xuống nhìn hai cái ly.
Là ly thủy tinh giống nhau như đúc.
Rót xong, cô đặt ly của anh cạnh anh, bản thân đưa lưng về phía anh, cũng uống từng hớp nước nhỏ.
Cô biết anh sẽ hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lương Tuấn liên tiếp gọi cho cô mấy ngày liền, chỉ muốn nghe cô nói tiếp câu cô đang nói vào ngày đó.
Mà hôm nay cô thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy.
Lương Xán khuyên bảo, không chỉ không xoa dịu tình cảnh, ngược lại càng giống như là một mồi lửa. Cô vốn còn một chút hơi sức ngăn chặn cảm xúc hoàn toàn bùng nổ.
Trong lúc bốn người hỗn loạn giằng co, cô nhìn Hà Chiêu Vân: “Có thể hỏi thử mẹ không, năm đó sao mẹ phải đưa con đi vậy?”
Hà Chiêu Vân mím chặt môi.
Nhưng lúc này cô không hề bỏ qua, mà hỏi tiếp: “Vì sao chỉ đưa một mình con đi!?”
Hà Chiêu Vân bị điệu bộ của cô ép lui ra sau nửa bước, hốc mắt đỏ bừng: “Cho nên con vẫn luôn oán hận mẹ, đúng không?”
“Vì sao con không oán hận? Sao con có thể không oán hận? Rõ ràng con với cô ta ra đời cùng một ngày, cùng một giới tính, cùng cha cùng mẹ, nhưng vì sao cách hai người đối xử với con và cách đối xử với cô ta khác biệt lớn như vậy.” Cô rốt cuộc không kiềm chế được tất cả lời nói chồng chất trong lòng nữa: “Con cũng không làm gì sai, nhưng trong sinh mạng của con, mười lăm năm qua không có sự tồn tại của ba mẹ. Mẹ nói mẹ yêu con, nhưng con chưa bao giờ cảm giác được. Con chỉ biết mẹ rất yêu Lương Xán, một nhà ba người các người sống rất hạnh phúc, năm mười lăm tuổi, con giống như một kẻ ngoại lai, xông vào cuộc sống yên tĩnh của mấy người. Nếu không thương, vì sao lại phải dối trá ngụy trang, mẹ ngụy trang, không mệt sao?”
Dưới sự chất vấn của cô, Hà Chiêu Vân hầu như muốn tan vỡ, không ngừng lắc đầu, đã thất thanh rơi lệ.
“Lúc mấy người ở chung với nhau, con đứng nhìn từ xa. Xung quanh mấy người giống như có một cái lồng thủy tinh, ở trong lồng thủy tinh, mọi người vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc ấm áp. Con đứng bên ngoài lồng thủy tinh, đột ngột như vậy đấy. Sự tồn tại của con cũng chẳng quan trọng, con không có mặt, không ảnh hưởng cân bằng sinh thái trong lồng thủy tinh, nếu con cưỡng ép đi vào, ngược lại quấy rầy sự bình yên của mọi người.” Lương Âm Dạ bóp mạnh lòng bàn tay, nhớ lại chuyện đã qua: “Con ở bên cạnh nhìn một lát, con cảm thấy mọi người là người một nhà, mà con và ba người không phải. Con không hề muốn đi vào lồng thủy tinh đó một chút nào, con cảm thấy ba người ở bên trong là được, người một nhà sống với nhau là được.”
Còn về cô, không quan trọng.
Có lẽ cô có thể trở thành thế giới của một mình mình, tự trở thành sinh thái của một mình mình.
Còn về cô độc hay không, hình như cô chưa bao giờ cân nhắc tới.
Bởi vì có thể có rất nhiều đồ vật, cô không xứng có được từ lúc sinh ra.
Ông trời rất tàn nhẫn, lúc ông đưa ra định nghĩa trong vận mệnh của một số người, có lẽ, mùi vị trong sinh mạng bọn họ chính là khổ sở.
Lương Tuấn nắm chặt nắm tay.
Lương Xán vẫn mở miệng: “Tiểu Dạ, năm đó ba mẹ cũng là bất đắc dĩ, hai đứa con, bọn họ không chăm sóc nổi, mới có thể đưa em đến ông bà nội nơi đó, nhưng bọn họ cũng rất thương em…”
“Lương Xán, kẻ được hưởng lợi, không có tư cách khuyên bảo và an ủi người không được lợi. Người bị đưa đi, người không có gì cả, là tôi, không phải cô, không tới lượt cô ở chỗ này nói ‘Không sao’ với tôi.” Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng nhắm mũi nhọn ngay cô ta: “Cô lại có bao nhiêu hiền lành, có bao nhiêu rộng lượng nào? Là ai và bạn tốt đứng ở một chỗ cao, kiêu căng tự mãn, hết sức khinh thường nhìn xuống tôi như nhìn kẻ yếu, như nhìn kẻ ngoại lai xâm phạm. Tôi ở nông thôn mười mấy năm, người bị đưa đi là tôi, không phải cô, cho nên cô cũng có thể cao cao tại thượng, tuỳ tiện giễu cợt chỉ trỏ, cho nên trong mắt cô cũng có thể không hề có tôi, cho nên hôm nay… cô lại dựa vào cái gì mà ở đây hiền lành và rộng lượng!?”
Hướng đi của sự việc tối nay đã sớm thoát khỏi dự đoán của Lương Xán.
Nhưng một chuỗi chỉ trích tố cáo của cô lại bất ngờ đánh vào Lương Xán.
Mà Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân trước giờ không biết những chuyện này.
Bởi vì ở trước mặt bọn họ, Lương Xán từ đầu đến cuối đều là một người chị tốt quan tâm, chăm sóc, thương yêu em gái.
Lúc ấy, mặc dù Lương Xán không lớn, nhưng cũng biết chột dạ, giấu cảnh tượng bản thân không tốt rất kín. Ở trước mặt ba mẹ, cô ta lại biến thành người chị luôn luôn quan tâm Lương Âm Dạ.
Sau này thật ra cô ta cũng biết sai rồi, nhưng chuyện đã làm cũng đã làm rồi, cô ta không thể nào hối hận làm lại được. Nhìn thấy Lương Âm Dạ có vẻ không để ý lắm, cô ta định để cho những chuyện cũ này cứ như vậy mà tan theo gió. Sau này, cô ta dần dần trưởng thành, nhất là mấy năm qua, thật ra thì cô ta cũng tính toán bù đắp lỗi lầm.
Giờ phút này bị vạch trần trước mặt ba mẹ, bên tai cô ta đỏ bừng, nhưng cô ta không thể nào cãi lại được, bởi vì tất cả đều là sự thật.
Lương Tuấn khó tin nhìn cô ta, trong ánh mắt đều là đau lòng: “An An, con…”
Trước khi ông đón Lương Âm Dạ về nhà, ông đã chuẩn bị cho Lương Xán, muốn cô ta chăm sóc em gái nhiều hơn, yêu thương bảo vệ em gái nhiều hơn, nhường nhịn em gái nhiều hơn. Em gái vừa về nhà, cái gì cũng xa lạ, cũng sẽ có rất nhiều thứ không hiểu, mà bọn họ bình thường phải làm việc, cho nên phải nhờ vào người chị là cô ta nhiều hơn. Lương Tuấn vừa dỗ dành vừa khen ngợi, ông tự cho rằng mình đã chuẩn bị rất tốt… Nhưng mười hai năm qua đi, đột nhiên bị viên đạn năm đó bắn vào trái tim, nói với ông tình huống năm đó rốt cuộc tồi tệ cỡ nào.
“Tôi đã nghĩ cực kỳ lâu, có làm sao thì tôi cũng không hiểu, rốt cuộc cô mạnh hơn tôi chỗ nào.” Lương Âm Dạ tiếp tục nói, nhưng cô càng nghĩ thì càng đau khổ, càng nghĩ thì càng chìm sâu vào việc nghi ngờ bản thân: “Cho nên sau này, tôi đi vào giới giải trí, tôi đi một con đường khác, đi tìm giá trị và ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi.”
Người hâm mộ thích cô, với cô mà nói, đã từng là một loại cứu rỗi có ý nghĩa rất sâu.
Bọn họ đang nói với cô, thật ra thì cô cũng không tồi tệ như vậy. Thì ra cũng sẽ có rất nhiều người thích cô, bọn họ chỉ thích cô.
Lương Âm Dạ nhìn cô ta, nói từng chữ: “Lương Xán, đúng như cô không thích tôi, tôi cũng không có bao nhiêu thích cô. Năm đó, lúc cô ghét tôi, tôi cũng rất ghét cô.”
Cho nên cô đừng cảm thấy bản thân rất giỏi giang nữa, đừng lại cảm thấy tất cả ánh sáng đều là của một mình cô, đừng lại cảm thấy, mặc kệ cô đã làm gì thì cũng có thể được tha thứ và chuộc tội, từ đây về sau sẽ không bị trách tội nữa.
Bọn họ sinh cùng ngày, không ai lớn hơn ai là bao, lại dựa vào cái gì mà muốn một người vô điều kiện rộng lượng với một người khác!?
Cô ta nhận hết sự nuông chiều, lại dựa vào cái gì mà yêu cầu cô không có một chút lòng ganh tỵ nào.
Lại dựa vào cái gì mà yêu cầu cô không có ý kiến, hoàn toàn tiếp thu tất cả bất công trên thế giới này.
Cô không ngu như vậy.
Không phải chỉ có mọi chuyện không tốt nhất trên đời này là thứ cô mới xứng đáng có được.