Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 22
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, trong đôi mắt của cô chỉ có sợ hãi.
Như chú nai bị giật mình.
Đây là lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, bọn họ nghiêm túc nói về chuyện xảy ra ngày đó. Cô còn không thể tránh né nói về quá trình, nói về nguyên nhân, nói về các chi tiết nhỏ.
Nhưng cô… không muốn nói về những chuyện này cho lắm.
Lương Âm Dạ giật giật môi, nhắc nhở anh: “Rõ ràng anh đã nói… sẽ không nhắc tới những chuyện này, cũng sẽ không nói về chuyện mà em không muốn nhắc tới.”
Anh nhìn chằm chằm cô thật sâu mà không nói gì.
“Văn Yến, anh như vậy là phạm quy.”
Một giọng nói tựa như hờn dỗi, anh có chút mất tập trung, ánh mắt không khỏi càng sâu hơn.
Lương Âm Dạ nói ra ý nghĩ mà ngày đó bản thân đã nghĩ trong lòng ra: “Chắc hẳn nên lấy một cái loa lớn, phát bên tai anh ba lần chữ khoảng cách, lại phát ba lần chữ như bình thường, nhắc nhở anh nhớ lại lời mình đã nói.”
Anh mím chặt môi. Muốn cong môi, nhưng quả thực không cười nổi.
Đúng lúc này, rốt cuộc nhân viên công tác cũng bàn bạc xong, có người mang áo mưa vội vã chạy tới chỗ này.
Hai nhân viên cầm dù đi qua đón người, Lương Âm Dạ như được đại xá, bước nhanh vào dưới tán dù của một người trong số đó. Cô vừa đi về trước, anh còn nắm chặt tay cô không thả ra, chỉ bước theo chân cô đi vào trong mưa. Lúc sức lực tách ra càng lúc càng lớn, cuối cùng anh mới thả tay ra.
Cô không nhìn thấy nhưng một nhân viên công tác khác ở phía sau nhìn thấy, ngón tay anh rụt lại một chút, giống như là muốn níu kéo.
Nhân viên công tác không hề biết vừa rồi giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, không khỏi có chút không dám quấy rầy.
Người kia cũng trơ mắt nhìn, ở trong cơn mưa xối xả, tầm mắt anh từ đầu đến cuối vẫn đuổi theo cô. Cho dù cô đã đi được mấy mét, tầm mắt anh cũng không rút về.
Trong ánh mắt anh giống như bao hàm rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng mưa như thác đổ.
Bỗng nhiên làm người xem thấy đau lòng.
Lương Âm Dạ cho rằng mình được nhân viên công tác đón vào dưới dù xong, anh cũng sẽ đi vào phía dưới một cây dù khác. Nhưng chờ cô đi mấy mét, quay đầu nhìn lại, nhưng sững sờ phát hiện anh không những không đi đến chỗ cây dù, thậm chí còn đi ra khỏi chỗ họ đứng trước đó, không có gì che chắn, anh cứ như vậy đứng trong cơn mưa như trút nước, mặc cho mưa xối vào mình, đứng ở xa ngắm nhìn cô. Ánh mắt thâm thúy, như chứa chan ngàn vạn lời nói, nhưng từ đầu đến cuối lại không di chuyển.
Bước chân cô cũng dừng lại.
Bỗng nhiên sinh ra cảm giác không đành lòng, đột nhiên có một loại cảm giác mình đang làm tổn thương anh một cách tàn nhẫn.
Lương Âm Dạ cắn chặt môi, hốc mắt có chút đỏ. Do cảm xúc kích động xông lên, không khống chế được ửng đỏ.
May mà có cơn mưa này làm mờ tầm mắt, kéo xa khoảng cách, che đi mọi thứ.
Muốn quay đầu ngăn cản nhưng lại do dự.
Cô cắn răng, nhẫn tâm quay đầu, cùng rời đi với người đến đón cô mà không tiếp tục nhìn anh nữa.
Dường như chỉ cần nhìn một lần nữa.
Thì sẽ hoàn toàn thất thủ.
Mưa quá lớn, lúc này không có máy ghi hình.
Trên người hơi ẩm ướt, Lương Âm Dạ không biết trên mặt có nước mưa hay không.
Một giọt lệ lăn từ khóe mắt xuống.
Tại sao phải đi?
Đương nhiên là bởi vì không đi không được.
Lương Âm Dạ còn có lòng tự tôn mà cô nên có, số lượng không nhiều lắm, cô nên giữ lại một chút tự tôn.
Ngay trước đêm đó…
Cô đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, dự định sẽ tỏ tình với anh, lúc đi đến phòng khách sạn để tìm anh, nhưng anh không ở đó, không biết đi đâu, cô chỉ nhìn thấy điện thoại di động bị để quên trên bàn.
Màn hình điện thoại sáng lên ngay ở gần bên tay cô, Lương Âm Dạ cụp mắt nhìn.
Cô vô thức liếc mắt nhìn một chút, mấy chữ đập thẳng vào mắt mà cô không hề phòng bị.
Sau này, cô từng suy nghĩ rất nhiều lần, không biết rốt cuộc cô có nên hối hận vì một cái liếc nhìn này hay không.
Là tin nhắn của một người khác gửi cho anh, mỗi một chữ cô đều hiểu, nhưng liên kết cùng với nhau lại khiến côphải đọc ba lần, khó khăn lắm mới hiểu rõ ý trong câu nói đó: [Vậy con nhớ nói rõ cho tiểu Dạ là con không thích nó.]
Mấy chữ đơn giản mà thôi, nhưng đánh nát cô thành mảnh nhỏ.
Cô không nhớ lúc ấy đầu cô trống rỗng bao lâu mới lấy lại tinh thần.
Cô nghĩ có thể cô để anh nhận ra một chút tâm ý trong lòng, làm anh đoán được có thể cô chuẩn bị tỏ tình, cho nên anh mới chuẩn bị từ chối, cắt đứt tất cả mọi chuyện.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, cô không cần anh nói rõ ràng với cô, cũng không muốn nghe thấy mấy lời nói đó từ anh, cô lựa chọn không tỏ tình nữa.
Đêm hoang đường đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cô cũng không muốn thay đổi quyết định bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, dây dưa đòi anh chịu trách nhiệm, cô chỉ có ý định rời đi.
Một lần rút lui, một dạo né tránh.
Cũng không muốn bởi vì đêm đó mà ép buộc anh phải chịu trách nhiệm với cô, cưỡng ép anh ở bên cô. Cũng không muốn làm cho mối quan hệ vốn không có gì, bởi vì đêm đó mà trở nên dây dưa không rõ.
Có một vấn đề mà Lương Âm Dạ luôn nghĩ mãi không ra là…
Nếu ngày đó, cô đi trễ mấy phút, hoặc là đi sớm mấy phút, hoặc là căn bản không muốn đi… thì có phải hướng đi của mọi việc sẽ khác đi không?
Nhưng không có nếu như.
Có lẽ ông trời đã tự sắp xếp, có lẽ hướng đi của hiện tại chính là con đường tốt nhất.
Người không yêu nhau thì không nên bên nhau.
Đáng lẽ anh đã được tự do, không nên bị đêm đó trói buộc.
Cô cũng vậy, cô cũng không thể bị đêm đó trói buộc.
Sau khi cô đi rồi anh luôn đi tìm cô. Cô biết, với tính cách của anh, sau đêm đó, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cũng nhất định phải chịu trách nhiệm.