Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 30
Sau khi Lương Âm Dạ xem kịch bản “Viên Mãn” thì quyết định nhận nó. Lúc ấy, lựa chọn bày ở trước mặt cô có rất nhiều, nhưng cô vẫn chỉ chọn trúng kịch bản này.
Rất nhiều người hỏi cô nguyên nhân, cô nghĩ rằng, đại khái là bởi vì trải nghiệm của nữ chính trong câu chuyện và cô có mấy phần tương tự nhau.
Bên trên nữ chính có chị gái dưới có em trai, cô ấy ở giữa trong các anh chị em. Làm đứa con ở giữa, thường xuyên là người không được ba mẹ chú ý nhất, cũng không được coi trọng nhất. Cô ấy khá vô tư, chưa bao giờ so đo với bọn họ về mấy việc lặt vặt, cô ấy cứ thế trưởng thành trong gian nan.
Trước giờ cô ấy không kể khổ, cho nên sau khi cô ấy tốt nghiệp rồi đi làm, cô ấy không liên lạc với người nhà nữa, mới khiến người nhà ngẩn ra.
Cô ấy đi từng bước từng bước lớn lên, thoát khỏi gia đình ban đầu, đi ra ngoài dốc sức làm việc phấn đấu. Đến khi gặp lại người nhà là vào một dịp tình cờ, mẹ bắt lấy cô ấy rồi lên án chất vấn, hỏi những năm qua cô ấy đã chạy đi đâu, bọn họ còn cho rằng cô ấy chết rồi!
Nhưng cô ấy vô cùng hờ hững, chỉ bình tĩnh, không gợn sóng mà lật lại từng chuyện cũ trong trí nhớ. Đã cách vài năm, tất cả những chuyện đã làm lúc đầu như một phát súng, lúc này bắn thẳng vào giữa mày của ba mẹ.
Tuy tên phim điện ảnh là “Viên Mãn”, nhưng từ khi nữ chính ra đời đã không cảm nhận như thế nào là viên mãn. Những năm qua, quanh đi quẩn lại mà đi lòng vòng rất nhiều, vừa quay đầu nhìn lại, giống như không nắm giữ được gì cả, thứ mà cô ấy sở hữu luôn không nhiều cho lắm. Đến kết thúc, trước mặt có hai con đường, cô ấy chọn một trong số đó để đi, con đường đó có ánh nắng tươi đẹp, hình như cô ấy vẫn không cam lòng với việc này, còn muốn vùng vẫy một lần nữa, tranh giành một chút ấm áp cho mình. Mà cuối con đường ấy, người đang đợi cô ấy là nam chính.
… Cả bộ phim đến đây là hết.
Trên màn ảnh to xuất hiện một hàng chữ: [Cuộc đời này của tôi, đến cuối cùng cũng chẳng được viên mãn.]
Chữ trắng nền đen, thấy mà giật mình.
Điều này thật ra ngầm chứa một chút tin tức, bởi vì nữ chính cũng không biết cuối con đường kia là nam chính, cũng không biết thật ra thì cô ấy đã xông vào con đường có nắng trong cuộc đời cô ấy.
Nhưng bất luận như thế nào đi nữa, câu nói này cũng đã đủ bóp nghẹt lòng người, ngược người ta chết đi sống lại.
Xem được giữa chừng, người xem xung quanh khóc rất nhiều, Lương Âm Dạ ngẩn ra. Trong lúc quay bộ phim này, cô nhớ lại tất cả những việc cô đã trải qua, cô càng muốn thay thế nữ chính, lại càng thay thế chính mình trong quá khứ. Những vết thương kia bị xé mở ra rồi được cô lợi dụng hết lần này tới lần khác, cho dù máu thịt của chúng nó đã mơ hồ, nhưng cũng không dừng tay được.
Cuối cùng cô thành công nhập vai, nhưng cũng thành công khiến bản thân thương tích khắp người. Quay phim xong, có một hai tháng cho dù cô có uống thuốc thì cũng không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, lâu đến mức hơn nửa năm cô vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ một cách tự nhiên, mài mòn bản thân quá nặng.
Trong lần cãi vã đó, thật ra thì đó chính là bài diễn tập đối với cuộc tranh chấp giữa cô và ba mẹ trước đó. Nó tiếp dũng khí cho cô, đẩy cô đi về phía trước.
Dường như cuộc sống luôn không được như ý.
Cũng luôn rất khó viên mãn.
Nữ chính trong phim là thế.
Cô cũng vậy.
Trên màn ảnh, nữ chính đang nói chuyện với mẹ: “Mấy người đối xử với con, có mấy phần tình cảm thì mấy người tự hiểu trong lòng. Con đã trưởng thành, đã qua cái tuổi cần được yêu thương, bây giờ con không cần mấy người nữa, mấy người mới chịu đến nói với con rằng mấy người yêu con?”
Bọn họ cãi nhau khiến cho rất nhiều người xung quanh vây xem, tất cả mọi người đều đang chỉ trích cô ấy, nói với cô ấy “ba mẹ vô tội”. Bọn họ là ba mẹ, mặc kệ bọn họ làm gì, bọn họ cũng không sai, con cái sao có thể lên án ba mẹ được!? Vả lại, thương hay không thương không quan trọng, cho dù như thế nào đi nữa, bọn họ cũng đã sinh ra và nuôi dưỡng cô ấy, cho cô ấy miếng cơm manh áo, đáng lẽ cô ấy phải ghi nhớ công ơn.
Những chiếc gông cùm do người vây xem chụp lên người dường như đã che khuất toàn bộ ánh sáng trước mặt cô ấy.
Mà mấy lời bàn tán truyền thống này khiến cho người ta ngạt thở, rải đầy muối lên vết thương của cô ấy.
Cảm giác hít thở không thông ập vào mặt, khiến người ta không sao hít thở được.
Một tay Lương Âm Dạ nâng má, ngẩn ra mà nhìn cảnh tượng đó, như một người ngoài phim.
“Quá đáng lắm rồi đúng không? Thậm chí bọn họ còn muốn đòi hỏi cô ấy.”
“Đám ông già bà bác xung quanh có thể tránh ra một chút không? Ở đây nói gì thế.”
“Không một chấp niệm nào của cô ấy là viên mãn…”
Hai cô gái trước mặt xì xầm: “Còn một tờ giấy thôi hả? Haiz, tớ đã nói là mua thêm hai bịch mà.”
Văn Yến giống như đang xem cuộc đời của Lương Âm Dạ thông qua bộ phim này.
Nhưng kết cục lại tàn tạ như vậy, anh cũng không muốn đó là cô.
Lần trước, anh và cô từng tranh cãi về kỹ thuật biểu diễn, dấu vết cô sử dụng kỹ thuật đó ở trong bộ phim này càng nặng hơn. Mà sau lưng, cô đã trả giá cái gì, anh đã không có dũng khí suy nghĩ thêm.
Thực tế và nghệ thuật đan xen vào nhau, can dự vào trong đó. Cùng lúc đó, tổn thương đối với người biểu diễn cũng khó mà lường được. Huống chi, anh hiểu cô rất rõ.
Cô đang hiến tặng bản thân, hiến tặng cho tác phẩm, nghệ thuật, người xem.
Lúc ý thức được điểm này, anh đột nhiên nghiêng mắt, khó tin nhìn Lương Âm Dạ.
Ánh mắt anh quá nặng nề, cô nghiêng đầu nhìn anh, mà trong ánh mắt có chút trống rỗng và hoang mang. Cô giống như lại đi vào trong phim, lại thành nhân vật đó, lặp đi lặp lại vùng vẫy trong đủ loại khổ ải, khó mà thoát được.
Giữa mày anh nhíu chặt, anh cắn chặt răng.
Đột nhiên anh nắm lấy bàn tay cô để ở bên cạnh, thu chặt bàn tay, nắm chặt tay cô, sức lực toàn thân đều bị anh rót vào bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.
Lửa giận đang quấy rối, cũng là một đợt cảm giác nghĩ mà sợ.
Anh đề xuất muốn cô và anh cùng đi xem bộ phim này, chỉ đang suy nghĩ cô có nhập vai hay không. Anh muốn xem thử phản ứng của cô, nhưng lúc ấy, có lẽ trong chỗ tối, anh đã ngầm có cảm giác, vận mệnh đang dẫn dắt anh đi về phía trước.
Lương Âm Dạ không nói chuyện, cô biết anh đang tức giận, giống như ngày cùng xem “Sương Khói”, anh rất tức giận.
Anh giữ chặt cổ cô, kéo đến gần anh, ôm lấy cô rồi đặt nụ hôn lên bên tai.
“Tứ Tứ, em không phải Trần Mãn.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng lại chậm rãi, giống như đang dỗ dành đứa trẻ quay đầu lại sau khi đi lên con đường không quay đầu được: “Một đời của em, chắc chắn viên mãn.”
Lương Âm Dạ bị động tác bất ngờ của anh làm cho ngẩn ra.
Chủ yếu là ban đầu cho rằng anh sẽ tức giận nổi nóng, nhưng không nghĩ đến những điều này đều bị anh đè xuống, cố gắng làm cho lửa giận chuyển sang dịu dàng. Cho dù giọng nói rất nặng, cũng khiến người ta nghe mà muốn rơi lệ.
Giờ khắc này, vô cùng giống khoảnh khắc anh đặt biệt danh cho cô.
“Tuỳ tiện một chút, tuỳ tiện thêm một chút nữa.”
Anh giống người cầm cuộn dây diều. Lúc cuộn dây bị rớt xuống đất, con diều mất khống chế xoay tròn, lúc diều sắp bay khỏi quỹ đạo, anh nhặt cuộn dây diều lên, một lần nữa nắm giữ trong lòng bàn tay, ổn định con diều không ngừng đong đưa.
Mỗi lần cô sắp bay khỏi quỹ đạo là lại bị anh kéo về.
Lương Âm Dạ chỉ chớp mắt, nước mắt tự động lăn xuống. Một giọt tiếp nối một giọt, giống như… trân châu vàng mà đạo diễn đã nói.
Vàng quý giá, trân châu cũng quý giá.
Cô còn chưa nghe trân châu vàng bao giờ.