Site icon TruyenVnFull

Dây Dưa Với Đêm Xuân – Mang Li - Chương 35

Văn Yến xử lý xong tài liệu trong tay, mới đợi được người nào đó chậm chạp nhắn lại.

Lương Âm Dạ: [Ăn gì?]

Anh thả lưỡi câu dài, rốt cuộc cũng bị con cá đối diện cắn.

Lương Âm Dạ bổ sung nhấn mạnh: [Vậy anh nhớ chữ “vô cùng” này.]

Văn Yến cong môi.

Anh đề xuất mấy thứ cho cô chọn, thuận tiện kêu Tiểu Trì vào bàn giao vài chuyện.

Bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, anh lại hỏi: “Gần đây trên Weibo có chuyện gì không?”

Tiểu Trì mất một lúc cũng không biết anh nói cái gì, suy nghĩ một lát, hình như không có chuyện gì nghiêm trọng, bèn lắc đầu: “Không có.”

Văn Yến gật đầu, lấy chìa khóa xe rời đi: “Chờ lần sau tôi quay về rồi nói chuyện còn lại.”

“Hiểu ạ.”

Tiểu Trì còn đang suy nghĩ tin tức trên Weibo. Chân trước người kia vừa đi, chân sau Tiểu Trì đột nhiên trợn tròn mắt, hình như là có chút việc, gần đây trong Super Topic có đủ trò rất đa dạng.

Văn Yến đã đi xa.

Tiểu Trì gãi đầu, thôi vậy, đạo diễn Văn hẳn không phải người chú trọng những chuyện này.

Lương Âm Dạ đá đá hòn đá nhỏ dưới đất, cuoiis cùng cũng đi đến dưới tòa nhà.

Nếu như không có lời mời này, bây giờ cô sẽ đi về tắm, sau đó uống thuốc nghỉ ngơi. Dày vò một hồi xong, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, cảm thấy muốn nhốt mình trong một không gian nhỏ, từ từ thả lỏng thần kinh và cơ thể, cũng rất thoải mái.

Nhưng kế hoạch bị thay đổi.

Có thể có được một câu mở cửa sau của Văn Yến thì cũng không dễ, cho dù đến lúc đó, anh không thể quang minh chính đại mở cửa sau, vậy cũng có thể nhường cô trong lúc nguy cấp thì cũng tốt.

Lương Âm Dạ cảm giác bản thân đang chuẩn bị kỹ lưỡng vì tập ghi hình mới.

Cô về nhà tắm, giảm sưng cho mắt xong mới trang điểm.

Khóc nhòe lớp trang điểm rồi.

Lớp trang điểm trên gương mặt nhỏ bị nhòe.

Mắt cũng sưng. Nếu không xử lý, nhìn một cái là có thể nhìn ra cô vừa khóc xong.

Cảm xúc vốn ở dưới vực thẳm, chỉ định tự lặng lẽ tiêu hóa xử lý, nhưng hiện tại một người khác đột nhiên xông vào, vì chuyện này nên cô cũng phải tạm thời sửa đổi kế hoạch, làm bản thân vực dậy tinh thần.

Cảm xúc có hơi khác thường.

Hơi bị cưỡng ép xốc cảm xúc lên một chút.

Nhưng có lẽ có người kề bên lúc khổ sở thì thật sự sẽ tốt hơn một chút.

Nếu người đó còn có thể được đặc biệt chỉ định, vậy có lẽ càng tốt hơn nữa.

Cô ngồi trước gương, không tập trung vẽ chân mày, một lần nữa ăn diện xong, tinh thần chật vật sa sút vừa rồi đã sớm không thấy đâu.

Một lần nữa xuất hiện trước mặt Văn Yến đã không nhìn ra nửa phần khác thường, là cô Lương sáng ngời hiền lành, gọn gàng xinh đẹp.

Anh cũng không cảm thấy có gì, chỉ đang nghĩ nhanh như vậy còn có thể gặp cô lần thứ hai là quả thực không dễ dàng. Dường như chuyện lần trước xảy ra trong xe trôi qua có chút dễ dàng, dễ dàng tới nỗi anh cũng nghi ngờ có phải giữa chừng có chuyện lớn gì khác chuyển sự chú ý của cô đi hay không. Cũng hoặc là quả thực mồi câu của anh quá có sức hấp dẫn.

/

Bọn họ vẫn chọn một chỗ có tính riêng tư rất tốt để dùng cơm, người ở đây ít đến mức không đáng kể.

Lương Âm Dạ lật xem thực đơn, chỉ chọn hai món rồi giao cho anh.

Buổi tối này, cô thậm chí còn không thèm ăn.

Văn Yến nâng mắt nhìn cô một chốc, gọi thêm mấy món ngoài những món cô đã gọi, lúc thức ăn được mang tới, cả bàn đầy món ăn rất phong phú.

Hai món cô vừa gọi cằn cỗi như vậy đấy, hiện tại những thứ món mới gọi là màu mỡ.

Thức ăn ngon và tinh xảo, dáng vẻ và mùi thơm đều có thể khơi dậy mấy phần ham muốn ăn uống của người ta, Lương Âm Dạ ăn nhiều hơn trong tưởng tượng một chút.

Văn Yến múc một muỗng canh nữa cho cô.

Chủ nhà hàng nghe được tin tức, tự mình đến để chào hỏi, đứng bên cạnh anh cười tủm tỉm nói vài câu, sau đó mới đi chỗ khác, có người tặng bó hoa đến.

Hoa hồng trắng tươi đẹp nở rộ.

Ngạo nghễ vô cùng.

Người phục vụ rất thức thời đưa đến trước mặt cô.

Lương Âm Dạ cũng không từ chối mà nhận lấy bó hoa.

Sờ vào cánh hoa mềm mại như tơ lụa khiến cho người ta nhìn thấy là yêu thích.

Lương Âm Dạ uống một muỗng canh nhỏ trong chén, canh ấm chảy thẳng xuống dạ dày, thoải mái thích hợp.

Cảm giác con mèo Ba Tư lười biếng phơi nắng chiều lại dâng lên, là “cảm giác lỏng lẻo” thường bị người hâm mộ và người qua đường nhắc tới. Lương Âm Dạ như vậy thì giống một cô công chúa ở trên cao, cái gì cũng lười để vào trong mắt.

Cảm giác lạnh lẽo tản mạn khiến anh nhìn mà cảm thấy trong lòng khẽ dao động.

Nhưng chỉ khiến anh muốn kéo cô vào ngực hơn mà không khiến anh lùi bước.

Lương Âm Dạ hoàn toàn ăn mặc dựa theo trang phục tiêu chuẩn bình thường cô ra cửa, cổ đeo dây chuyền, cổ tay trắng nõn đeo lắc tay, trên tay cũng có một chiếc nhẫn.

Tầm mắt Văn Yến rơi trên tay cô mấy lần.

Exit mobile version