Lương Âm Dạ suy nghĩ rất lâu, mới dè dặt gửi đi dấu chấm hỏi: [Sao thế?]
Lòng bàn tay cô cũng đang đổ mồ hôi.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, cô cảm thấy vẫn nên nói ít sai ít. Nói càng nhiều càng có khả năng lộ ra khác thường, cho nên cô xóa xóa rồi sửa một chút, cuối cùng chỉ gửi hai chữ này.
Không tiết lộ quá nhiều tin tức, vừa có thể moi móc tin tức đối phương đã biết.
Bối Y: [Không có gì, vừa rồi em đi tìm chị, nhưng hình như phòng chị không ai nhỉ?]
Lương Âm Dạ dò xét mà nói: [Có thể là ở trong phòng tắm nên không nghe thấy.]
Bối Y: [À à, vậy à.]
Bối Y: [Em nói rồi, em cũng mệt đến mức không thể cử động nổi, chị chắc chắn cũng không có sức lực để đi chỗ khác.]
Lương Âm Dạ chột dạ mím môi.
Đúng đấy, cô vốn không có sức lực, tựa vào cạnh giường chuẩn bị nghỉ ngơi rồi đi tắm. Vừa đi ra ngoài một chuyến quay về, hiện tại… lại càng mệt mỏi hơn.
Ngay cả một ngón tay Lương Âm Dạ cũng không muốn cử động nữa.
Thậm chí ngay cả đi tắm mà cô cũng muốn kêu tên đầu sỏ vừa gây chuyện tắm giúp cô để đền tội… Nếu như không cảm thấy chuyện này sẽ để anh chiếm hời.
Bối Y: [Cũng không có chuyện gì đâu, vốn chỉ muốn đi tìm chị ngồi một lát.]
Cô ấy ngủ một mình, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo, hu hu hu, cô ấy hoài niệm thời gian ở chung phòng với cô Lương quá.
Bối Y không đa nghi, Lương Âm Dạ thở phào.
Lo lắng sẽ ngủ quên mất, cô vẫn đi tắm trước, mới nằm lên giường.
Trước khi cô ngủ, Chu Nghê thăm hỏi: [Hôm nay có khỏe không?]
Cô ấy nghe nói tình huống phân tổ của bọn họ lần này thì cũng rất bất ngờ, tràn đầy hứng thú với tập ghi hình mới. Biết hôm nay bọn họ ghi hình, vừa bận xong thì không kịp chờ đợi mà gửi tin nhắn đến.
Cô ấy cảm thấy Văn Yến không có phản ứng mới là không bình thường. Mắt thấy Lương Âm Dạ và khách mời nam khác hợp thành đội, nghĩ về người này thôi cũng biết sẽ ghen tuông muốn chết.
Cô ấy có bao nhiêu hứng thú, Lương Âm Dạ có bấy nhiêu buồn ngủ.
Vừa nghĩ tới trò chơi mập mờ vừa rồi căn bản không cho cô kêu ngừng, cả người cô đều không khỏe lắm.
Còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Chu Nghê lại lén lút truy hỏi: [Ghen rồi phải không?]
Lương Âm Dạ há miệng.
Quả thật là ăn giấm muốn chết rồi, nếu không vừa rồi sẽ không mất khống chế như vậy.
Cô băn khoăn anh còn phải ghi hình chương trình, không nhẫn tâm cắn trầy anh, nếu không đã sớm cắn anh để thành công bỏ chạy rồi… Dĩ nhiên, cũng băn khoăn sau khi anh bị rơi xuống nước xong, bản thân cũng không tránh thoát bị nghi ngờ, dễ dàng bị anh cùng kéo xuống nước…
Cô không trả lời một chữ nào, cũng không gây trở ngại Chu Nghê tự nghĩ ra câu chuyện kế tiếp, không nhịn được hỏi: [Hiện tại hai người đến mức nào rồi?]
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, chần chừ đưa ra câu trả lời: [Đến mức hôn nhau?]
Chu Nghê: [? Cậu thành thật quá.]
Chu Nghê: [Bé cưng, tớ thật sự yêu lòng chân thành của cậu muốn chết luôn đó.]
Chu Nghê: [Kỹ thuật hôn của anh ấy có thụt lùi không?]
Liên tiếp ba câu hỏi, câu nào câu nấy đi vào lòng đất.
Lương Âm Dạ: […]
Cô xấu hổ, đây là từ ngữ hổ báo gì vậy?
Chu Nghê: [Cậu biết hiện tại trên mạng ủng hộ các cậu điên cuồng cỡ nào không? Nếu lời nói này của cậu truyền ra ngoài, có thể chạy thẳng lên top một hot search, vững vàng ngồi đó ba ngày đó!]
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng thở dài: [Đây không phải là trọng điểm.]
Cô đánh chữ tiếp: [Trọng điểm là bây giờ chúng tớ đi lệch hướng rồi.]
Chu Nghê không hiểu rõ lắm, cô giải thích: [Tớ hơi không khống chế được tình huống.]
Chu Nghê thoáng khống chế bản thân, bình tĩnh hỏi: [Hiện tại hai người, là tình huống gì?]
Lương Âm Dạ suy tư một chút, mới nghiêm cẩn trả lời lại: [Anh ấy rất chủ động, cũng có chút…]
Cô vắt hết óc hình dung: [Quá chủ động rồi. Chủ động đến mức tớ muốn lùi cũng không lùi được.]
Chu Nghê không biết là đang suy xét hay là sao, qua một lát mới trả lời lại: [Bé cưng, tớ cảm thấy có lẽ là cậu sợ rồi.]
Lương Âm Dạ ngẩn ra.
Chu Nghê: [Anh ấy sợ cậu biết?]
Chu Nghê: [Sợ không cẩn thận lại lãng phí thêm năm năm với cậu.]
Lương Âm Dạ nhíu mày, thu chặt lòng bàn tay. Lời nói này khiến lòng cô chợt co rút đau đớn.
… “Anh ấy sợ cậu biết?”
Hốc mắt bỗng nhiên có chút nóng.
Không biết là vì anh, là vì năm năm đó, hay là… vì bọn họ.
Chu Nghê: [Tớ luôn cảm thấy năm đó anh ấy muốn đi tìm cậu.]
Chỉ là không biết ở giữa đã xảy ra sai sót gì…
Mãi đến trước khi ngủ, Lương Âm Dạ cũng còn đang suy nghĩ về lời nói của Chu Nghê.
/
Hôm sau.
Có thể bởi vì hôm qua chơi đùa quá mệt mỏi, mọi người cũng ngủ muộn hơn, buổi sáng gần như không có mấy người thức dậy. Đến gần trưa, tầng một mới lục tục có bóng dáng của khách mời xuất hiện.
Bởi vì hôm qua thu nhập rất dồi dào, cho nên mọi người thương lượng xong, nhất trí quyết định đi đến một nhà hàng tương đối tràn ngập phong tình ở bên này để dùng cơm.
Nhà hàng này được Bối Y phát hiện hôm qua, nhưng bởi vì hôm qua kinh phí trong túi eo hẹp, cũng không dám nghĩ, cho đến hôm nay, trong tay dư dả mới dám mơ tưởng một chút.
Thời gian còn sớm, mọi người không gấp, cũng không ăn cơm quá vội vàng, đủng đỉnh thoải mái là chính, trong lúc ăn cơm còn trò chuyện.
Bọn họ ngồi ở bàn dài, đối diện Lương Âm Dạ là Đô Oánh, Văn Yến ngồi xéo đối diện Lương Âm Dạ.
Anh tựa nghiêng vào ghế, lấy một tư thế rất tự nhiên mà đối mặt cô, nghe bọn họ nói chuyện.
Anh kiệm lời, chỉ thỉnh thoảng tiếp một câu.
Lúc sắp ăn xong, Văn Yến đi đến quầy tính tiền.
Tiếng Anh của anh rất lưu loát, đơn giản dò hỏi mấy câu rồi chuẩn bị tính tiền. Trong lúc anh lấy tiền, ông chủ cười híp mắt chủ động trò chuyện với anh: “Đi ăn với mấy người bạn à?”
Anh gật đầu.
Cùng nhau ghi hình được một khoảng thời gian, bọn họ cũng rất quen thuộc lẫn nhau, sống chung cũng rất tốt, quả thật cũng được tính là bạn bè.
Ông chủ thuận lợi hỏi vấn đề bản thân cảm thấy hứng thú nhất, đôi mắt sáng hơn, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía trước vì cảm thấy hứng thú: “Ở trong số đó có người yêu của cậu không?”
Văn Yến kéo môi dưới, nâng tầm mắt lên nhìn ông ấy: “Vì sao hỏi như vậy?”
“Xem ra là có?” Ông chủ cười càng vui vẻ hơn: “Có thể để tôi đoán một chút là ai không?”