Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 40
Ở một nơi yên tĩnh cách đám người khá xa, lâu rồi Lương Âm Dạ và Lương Xán mới nói chuyện riêng với nhau.
Lương Âm Dạ tựa người vào tảng đá bên cạnh, nhìn cô ta: “Cô muốn nói gì?”
Lương Xán rất lâu không gặp cô, từ lần trước cãi nhau xong đã muốn tìm cô, nhưng luôn không thể gặp được.
Thật ra thì còn có rất nhiều lời muốn nói, hơn nửa tháng qua, lời muốn nói chỉ có nhiều hơn.
Đột nhiên nhìn thấy người, cô ta không chuẩn bị, cân nhắc một lúc, mới nói: “Em còn đang tức giận sao?”
Dù sao bọn họ cũng là song sinh, lại sống chung một nhà mấy năm, đi từ một cái nhà ra ngoài, từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy khí chất điều kiện của hai người này rất xuất chúng, đứng ở một chỗ, cũng không ai thua ai, thậm chí mơ hồ tương tự.
Lương Âm Dạ nâng tầm mắt nhìn cô ta, trên người lộ ra cảm giác lười biếng hơi nặng, đây là sự khác biệt giữa cô và Lương Xán.
Lười nhác, hững hờ, dường như không ăn nhập với trần thế này.
Mà trên người Lương Xán không có cảm giác này.
Một sáng một tối.
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, lắc đầu.
Cô vốn không tức giận nữa, thay vào đó là cảm xúc khác.
Lương Xán giống như nhìn thấy được một chút hi vọng: “Vậy sao? Vậy những chuyện đó tính là đã qua không?”
Lương Âm Dạ dừng lại, vẫn lắc đầu.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì.”
Lương Xán thở dài: “Từ lần cãi nhau vào Trung thu trước đó, đến hiện tại mẹ cũng không nói chuyện với chị nữa. Ba cũng vậy, trừ lời nên nói, chuyện nên làm, bình thường không nói nhiều với chị. Bọn họ cũng đang giận chị, cũng đang ấm ức thay em.”
Lương Âm Dạ bình tĩnh nhìn thẳng cô ta.
“Chị đã sớm biết sai, chẳng qua chị đã trưởng thành rồi, mấy sai lầm đó, chị sẽ không tái phạm nữa.” Lương Xán nhẹ giọng nói: “Nếu em vẫn giận chị, em có thể không để ý tới chị, nhưng em có thể tha thứ cho ba mẹ không… Bọn họ rất khó chịu, khoảng thời gian này, mẹ cũng không ăn cơm nhiều, tâm trạng cũng rất tệ, bà ấy luôn tự trách. Chị biết em chịu tủi thân rất nhiều, em có thể oán trách bọn họ, nhưng có thể cho bọn họ một cơ hội bù đắp không?”
Lương Âm Dạ suy nghĩ, khả năng đây chính là khác biệt lớn nhất giữa cô và Lương Xán, cô vĩnh viễn không học được cách tri kỷ giống Lương Xán, ngay cả bản thân cũng có thể tạm thời ném sang một bên để cân nhắc thay cho ba mẹ, một lòng một dạ muốn khiến cho ba mẹ vui vẻ.
Cô… vĩnh viễn cũng không học được cách khiến bọn họ vui vẻ giống như Lương Xán.
Lương Âm Dạ bỗng nhiên hỏi: “Tôi muốn cái gì đều được sao?”
“Em nói thử xem?”
“Cho dù là bảo chị rút lui khỏi công ty nhà họ Lương, toàn bộ công ty nhà họ Lương, tất cả đều thuộc về tôi?”
Lương Xán nhíu chặt mày. Vấn đề này nằm ngoài dự đoán của cô ta, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Sững người mấy giây, cô ta mới nói: “Em muốn không?”
Lương Âm Dạ hờ hững không nói chuyện.
“Nếu em muốn, được.” Lương Xán nói: “Có thể cho em, chị có thể rút lui.”
Lương Âm Dạ hé môi: “Vậy cô thì sao?”
“Em có thể tự vào giới giải trí, chị cũng có thể tự xông ra vùng trời của mình.” Lương Xán không để bụng.
Lương Âm Dạ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, tôi không ngờ cô sảng khoái như vậy.”
Lương Xán: “Vậy…”
“Nhưng vẫn không cần đâu, tôi chỉ tò mò câu trả lời của cô, không hề muốn nó để đền bù.”
Giữa mày Lương Xán đổ ngược vào nhau.
“Chị không hiểu em lắm.” Lương Xán có chút nghi hoặc nói.
Dường như cô là một cá thể mâu thuẫn. Một cá thể mâu thuẫn mà người khác suy nghĩ ra sao thì cũng không đoán được.
Lương Âm Dạ há miệng. Tâm lý phức tạp như vậy, làm Cố Tích cũng cảm thấy nhức đầu, sao dễ đoán như vậy được.
Cô chỉ nói: “Chuyện cô nói, tạm thời không thể, sau này xem xem.”
Lương Xán nhìn thấy có hi vọng, vội vàng hỏi: “Sau này là bao lâu của sau này?”
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát…
“Có thể là mấy năm.” Chờ cô thoát ra khỏi sương mù.
“Cũng có thể là vĩnh viễn.” Nếu cô đứt gánh nửa đường, lại không đi tiếp được nữa.
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Cô về đi, dỗ dành bọn họ thật tốt, chắc hẳn các cô sẽ nhanh chóng hoà thuận như lúc đầu. Cô có thể.” Bởi vì cô là Lương Xán.
Lương Xán kéo cổ tay cô: “Lúc đầu chị không thích nghi thân phận chị gái này lắm, sau này chị thật sự đã xem em như em gái.”