Mấy khách mời viết thư xong thì lục tục đi xuống lầu.
Văn Yến là người đầu tiên.
Chuyện này làm ê kíp chương trình có chút bất ngờ, bọn họ không ngờ anh là người nhanh nhất.
Đạo diễn Kỷ trò chuyện với anh: “Viết nhanh vậy?”
Anh hờ hững gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.
Đạo diễn Kỷ suy nghĩ, cũng đúng, người này kiệm lời, nói không chừng lời nói trong thư cũng ít. Viết ít còn không nhanh sao.
Văn Yến nhìn về cửa phòng, nghênh đón từng người đang đi đến.
Lương Âm Dạ là một người trong số đó.
Anh bất ngờ, nhưng hình như cũng không bất ngờ lắm.
Lúc cô đi xuống lầu, những người khác đều đã đến, cười tủm tỉm trêu chọc cô: “Cô Lương viết gì rồi, sao trễ vậy?”
Đầu ngón tay Lương Âm Dạ miết lá thư.
Văn Yến cũng đang nhìn cô. Mặc dù anh không nói gì, cũng không biểu cảm khiêu khích, nhưng Lương Âm Dạ đã tự động kết hợp với WeChat anh vừa gửi, tự động nghĩ đến vẻ xấu xa của anh. Cô dời tầm mắt, hiện tại không muốn để ý đến anh.
Uy hiếp, đây là uy hiếp.
Đạo diễn Kỷ hỏi: “Mọi người viết thư xong rồi đúng không? Vậy tiếp theo có thể trao đổi với nhau, đưa thư đi.”
Mấy khách mời trao đổi với nhau, lúc Lương Âm Dạ đưa lá thư cho Văn Yến, không tình nguyện bóp chặt, anh kéo hai cái mới đưa cho anh.
Văn Yến rất tốt tính, tỏ vẻ cô làm gì cũng được.
Lương Âm Dạ lườm anh, không khỏi càng bực bội.
Mà anh đang hạ tầm mắt nhìn chằm chằm lá thư trong tay, dường như đang tò mò bên trong viết gì, muốn xuyên qua lá thư mà đọc nội dung.
Biên Húc thừa dịp người không chú ý, ôm bả vai anh, hài hước nói: “Thư tình của cô Lương, chính là khác nhau như vậy đấy.”
Văn Yến liếc mắt nhìn anh ấy, thong thả cười, không nói chuyện.
“Lần đầu nhận được, đúng là hơi lạ, tham gia chương trình này cũng không thiệt thòi.” Biên Húc cười híp mắt tiếp tục trêu chọc. Khoảng thời gian dài như vậy rồi, nếu anh ấy không nhìn ra tâm tư của người nào đó, đó mới là đồ ngốc.
Khóe miệng Văn Yến hơi cong lên: “Hiện tại thầy Biên nói chuyện còn khá không uyển chuyển.”
Lúc vừa mới bắt đầu ghi hình, mọi người còn chưa quen thuộc, Biên Húc rất khách sáo, nhất là vị này, vị trí ở trong giới giải trí bày ở đó, cộng thêm anh nhìn khá lạnh lùng, đối với anh, hình như mọi người không tự chủ được mà rất khách sáo.
Nhưng ở cạnh nhau thì sẽ phát hiện anh cũng không khó gần, cũng không phải một người không làm tốt chỗ nào thì sẽ bị so đo, mọi người từ từ bắt đầu thả lỏng, không câu nệ như vậy nữa.
Hiện tại Biên Húc cũng dám trêu chọc anh, nào còn sợ lời nói này của anh. Cũng không thấy bình thường anh uyển chuyển cỡ nào, mà tôi không uyển chuyển chỗ nào?
Anh ấy đè giọng đến thấp nhất, tiến một bước trêu chọc: “Nói sai rồi?”
Vậy thật ra là không.
Vẻ mặt Văn Yến thong thả thản nhiên.
Biên Húc “Chẹp” một tiếng. Hoàn toàn không muốn nhìn.
Trao đổi thư xong, ê kíp chương trình giữ giúp mọi người, nói là chờ tập kế tiếp mới tiến hành mở thư, cất giữ một chút thấp thỏm và mong đợi.
Đến lúc đó cắt ghép xong, phần cuối của tập này chính là tối nay, mà thư cũng sẽ chưa được công bố để hấp dẫn đủ lượt xem, đảm bảo lượt xem thoả đáng cho tập kế tiếp, ngay cả hot search cũng có thể đặt trước.
Lòng Lương Âm Dạ ngứa ngáy, cô nhìn lá thư Văn Yến viết cho cô mấy lần. Rất muốn xem thử nội dung bên trong, còn không yên tâm giao cho ê kíp chương trình, lo lắng ê kíp chương trình xem trộm, thậm chí chụp lén.
Mắt thấy mọi người cũng giao xong rồi, trong lòng cô nhẹ nhàng thở dài, không giao ra không được.
Cô thật sự bị Văn Yến dễ dàng nắm thóp rất chặt.
Đến hiện tại cũng không biết trong lá thư kia có hai chữ “Tứ Tứ” hay không, thậm chí có lời nói mập mờ gì không thể cho người ta đọc hay không.
Tối nay là đêm ghi hình cuối cùng của mấy khách mời ở đây, mọi người ở trong phòng khách thi thoảng tán gẫu.
Hai bàn tay Bối Y ôm hờ Lương Âm Dạ, cả người đổ về phía cô.
Đô Oánh vỗ tay: “CP thành công nhất của mùa này, Bối Y và Âm Dạ, gọi tắt là tổ hợp Tình Một Đêm.”
Lương Âm Dạ: “…”
Về tên tổ hợp mà cô ấy đặt, cho dù thả vào toàn vũ trụ thì cũng có thể nói là nổ tung.
Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt của cô nhẹ nhàng tránh né.
Tình một đêm.
… CP tình một đêm?