Trong phòng yên tĩnh.
Qua hồi lâu cô không nói chuyện.
Lương Âm Dạ vừa tắm xong nằm trên giường, mặc váy ngủ lụa trơn trượt, trước khi anh đến đã chỉnh sửa một chút, áo quần chỉnh tề có thể gặp người… Nhưng đây cũng không có nghĩa là cô có thể ngồi trên đùi anh.
Cô định rời khỏi người anh. Nói chuyện thì nói chuyện, tại sao phải kéo cô tới chỗ này?
Cách quá gần, nhịp tim cô cũng gấp, càng không cách nào bình tĩnh suy tính và trả lời.
Bàn tay Văn Yến ở eo cô mà vuốt ve: “Đi đâu, ở đây nói chuyện một lát.”
“Em có thể ngồi ở đó… nói với anh.”
“Thính lực anh không được tốt, xa như vậy, anh không nghe rõ.”
Lương Âm Dạ: “…”
Còn trẻ mà lãng tai rồi phải không?
Cô nhịn lại, hỏi: “Em có thể nói em hối hận không? Có thể mời anh đi ra ngoài không?”
“Không thể. Là em mời anh tới.”
Điệu bộ mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó.
Lương Âm Dạ mơ hồ nhận thức được, dường như hôm nay thật sự không thể tránh né.
Anh nhận ra manh mối trong đó, nhặt từng cái lên, toàn bộ đối chất đến cùng với cô trong hôm nay.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lùng: “Có phải trước giờ em cũng chưa bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta không.”
Trái tim anh cũng bị xoắn đau.
Đứa trẻ kia xuất hiện, cũng không phải là không có chỗ dùng, cho dù không phải sự thật, lúc anh thử nói với cô về chuyện tương lai, trong con ngươi cô, anh chỉ thấy kinh ngạc và không tưởng tượng nổi… Đó là phản ứng sẽ xuất hiện lúc nghe thấy chuyện mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.
Hình ảnh kia khiến anh đau thương.
Trong chớp mắt, Văn Yến cảm thấy cô rất nhẫn tâm.
Rõ ràng nói thích anh nhưng lại chưa từng nghĩ tới tương lai cùng anh.
Giọng nói của anh chuyển nặng, Lương Âm Dạ bị anh ép mà không thể thoái lui.
Cổ họng cô có chút không thông, một lúc sau, vẫn không lên tiếng.
Cho tới bây giờ không phải cô không nghĩ tới tương lai của bọn họ.
Chỉ là ngay cả tương lai của mình cô cũng rất ít khi suy xét.
Ngay cả bản thân cô cũng không có tương lai, cô phải suy nghĩ gì cho tương lai chứ.
Không phải cô tàn nhẫn với anh mà là tàn nhẫn với mình.
Nhưng Lương Âm Dạ không muốn nói với anh lắm. Những chuyện kia, cho dù anh phát hiện manh mối, cũng sẽ không biết cụ thể, mà trước giờ cô cũng không chủ động muốn cho anh biết.
Bởi vì biết tình huống của mình, cũng ý thức được bệnh tình của cô càng sâu, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ có sau này. Cho dù biết anh thích cô, cho dù cô đã thích anh rất nhiều năm, người mơ ước đã lâu bay vào lòng bàn tay giống như một mảnh bông tuyết, loại cảm giác đó rất là mừng rỡ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn ở bên anh.
Không phải là bởi vì không muốn, chỉ là bởi vì cô bị bệnh.
Mấy ngày bệnh nặng nhất, mắt của Đường Vi vẫn luôn đỏ, không đỡ hơn. Cô biết, đó là Đường Vi lén lút khóc sau lưng cô, lo lắng cô thật sự xảy ra chuyện, nhưng cô ấy cũng biết rằng không biết cô có thể đi tiếp tới lúc nào.
Cô từng đau khổ không chịu nổi, không nghĩ đến ngày sau, cũng không nghĩ đến kiếp sau.
Hiện tại có thể bình yên, cũng đã rất không dễ dàng.
Lương Âm Dạ thu tay lại, cô không muốn cãi cọ, nếu anh nói không thể nhận được, vậy cô rút về… đạo lý này đơn giản tới mức nào.
Nhưng người này quả thực khó xử lý, anh không nhận, cũng không cho cô cầm về, anh nắm lấy tay cô, lạnh giọng hỏi: “Không phải nói phải nuôi anh, vì sao lại thu hồi.”
Lương Âm Dạ bị anh dày vò đau đầu, không biết anh rốt cuộc muốn thế nào.
“Lương Âm Dạ, em còn rất nhiều lời chưa nói với anh. Hai lần ở cửa nhà em, cách cánh cửa kia, em có rất nhiều lời muốn nói, chưa bao giờ nói ra miệng.”
Một lần là đêm anh say rượu, cô đã vô cùng hiểu rõ ý muốn trong lòng anh.
Một lần là mưa đêm lần đó, cô biết được tất cả trầm bổng trong năm năm qua của anh.
Anh tạm ngừng một lát: “Còn rất nhiều chuyện giấu giếm anh… Em chuẩn bị khi nào mới nói với anh?”
Có lẽ cô chưa bao giờ chuẩn bị nói rõ với anh, anh không tới hỏi, cả đời này cô cũng không định nói với anh.
Nhưng sao cô lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Khiến anh ở trong tình huống không biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Cho dù là bướm gãy cánh, cho dù là ngọc đẹp vỡ nát.
Cũng sẽ xảy ra trong lúc anh hoàn toàn không biết.
Anh vẫn cứ theo lẽ thường một ngày ba bữa, một năm bốn mùa, mà cô đã sớm lặng lẽ rơi nát.
Anh đè cô xuống mà hôn môi, giống như muốn khiến bản thân chạm đất, lồng ngực xoắn lại.
Có lẽ anh đã bắt được trọng điểm từ lâu… Trong một bộ phim điện ảnh đó, cô hiến tặng bản thân mình.
“Sương Khói” … vĩnh viễn đánh mất tình yêu của em. Cô ấy và người mình yêu sâu đậm sinh tử vĩnh biệt, từ đầu đến đuôi nhấm nháp nỗi khổ một lần đánh mất người mà bản thân yêu quý.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Viên Mãn” lại càng là một tầng nặng sâu nhất, cô dung nhập chuyện mình đã trải qua vào đó, đi trải nghiệm, đi cảm nhận, một lần nữa mổ xẻ cơ thể đã từng thương tích khắp người, mặc cho máu tuôn ra, thẳng thắn hiện ra mà cô cũng không tiếc, bởi vì đó chính là hiệu quả cô muốn. Một bộ phim khiến cho vô số người xem khóc lóc, bề dày tình cảm ở trong đó phải cao cỡ nào, mà mấy độ dày này đều là do cô nhồi vào.
Anh nhạy bén phát hiện như vậy, bắt đầu từ khi xem bộ phim đầu tiên thì đã bắt được vấn đề, chẳng qua là lúc đó chưa từng nghĩ đến cô đã nghiêm trọng như vậy.
Nụ hôn của anh rất nặng, nhưng cô khổ sở không chịu nổi, nước mắt lăn xuống nơi khoé mắt.
Cô cho rằng cô đều tránh được… Che giấu trốn tránh, sự việc sẽ qua thôi, không ngờ là suy nghĩ của cô quá viển vông.
Nhìn xem, hôm nay bị người ta tính sổ, coi như là đến tận cửa nhà rồi.