Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 54
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vào một khắc nghe thấy cô chính miệng nói câu trả lời kia, trái tim của anh vẫn như bị bóp chặt.
Quả thật là không mấy dễ chịu.
Đại khái suy đoán được tình huống, nhưng tình huống vẫn vượt qua dự đoán của anh.
Tình trạng của cô không tốt như anh tưởng tượng.
Không tốt đến mức anh khó chịu muốn rơi lệ.
Anh không biết cô bị bệnh từ khi nào, cũng không biết sau khi cô bị bệnh thì đã làm thế nào để sống đến nay.
Chỉ biết hoá ra vào những ngày tháng anh cho rằng cô coi như sống bình yên, cô lại không hề yên ổn.
Anh đã quen bày mưu lập kế, nắm giữ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay, cho dù là cục diện lớn hơn nữa, anh cũng có thể chải chuốt có thứ tự. Nhưng lần này, anh cũng không biết nên dùng chiêu nào, cục diện bày ở trước mặt, anh vừa thu bàn tay lại, nhưng chỉ nắm giữ sự bất lực.
Rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, tại sao nghiêm trọng như vậy?
Nghiêm trọng đến mức trái tim anh run rẩy.
Người đàn ông nhắm hai mắt, giấu đi tất cả vẻ đau xót trong đôi mắt.
Anh hối hận.
Có lẽ mấy năm qua, có phải bản thân anh không nên ở bên này xử lý những chuyện này hay không, mà lại để cô đứng ngoài cuộc, còn cách anh xa như vậy. Có phải anh không nên lo nghĩ về việc người lớn hai bên phản đối, bất luận như thế nào thì cũng phải ở bên cô hay không.
Cho dù bọn họ phản đối thì sao chứ? Anh rõ ràng có thể mặc kệ bọn họ.
Về mấy khoản nợ đó, lúc đầu anh không biết cần mấy năm để trả, nhưng nói chung anh vẫn ổn, anh có thể cho cô một tương lai tốt. Cho dù không nắm chắc, anh rõ ràng cũng không nỡ cách xa cô như vậy.
Rõ ràng đều là không nỡ lòng, rõ ràng mấy lần bận đến đêm khuya, lúc cả người mệt mỏi, anh luôn đi tới bệ cửa sổ ngắm vầng trăng khuyết kia, trong đầu nghĩ về cô.
Nghĩ vô số lần, trước giờ anh không muốn tách biệt với cô như vậy.
Nhưng anh vẫn nhẫn nhịn đến lúc bản thân dọn dẹp xong tất cả chướng ngại vật.
Anh có thể đánh cuộc một lần, đánh cuộc bản thân có thể trả hết nợ, đánh cuộc bản thân sẽ nhanh chóng trả hết nợ, nhưng anh không nỡ để cô cùng anh đánh cuộc.
… Cho dù lòng tin của anh có bảy tám phần.
Khi đó, cộng thêm bọn họ phản đối, anh không nỡ lòng, cũng vẫn phải buông tay.
Nhưng hiện tại là hối hận vô tận.
Anh rõ ràng có thể mặc kệ.
Để trả đống nợ đó, anh cần thời gian, chỉ cần bọn họ chịu cho anh thời gian. Anh sẽ cố gắng, nhưng có thể để cô ở lại bên cạnh anh không?
Cô cách anh xa như vậy, anh luôn không yên lòng.
Anh cũng không nên buông tay.
Không trả xong nợ thì sao, không có tư cách thì sao, anh có thể lui một bước, chỉ canh giữ bên cạnh cô thôi cũng được, cho dù không thể là người yêu… thì sao chứ?
Quả đấm thả lỏng rồi lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại thả lỏng, đôi mắt hẹp dài ửng đỏ, không cam lòng trào ra.
Có lẽ là không cam lòng vì sao những chuyện kia phải rơi trên người anh, có lẽ không cam lòng vì sao năm đó không thể dừng chân bên người cô.
Trước kia anh rất ít khi oán hận, mấy trách nhiệm nặng nề rơi trên vai anh, anh sẽ gánh vác. Oán hận trách cứ cũng vô dụng, anh không đẩy đi được, chỉ im lặng đón nhận. Nhưng giờ khắc này, sự oán trách nặng nề dâng lên trong anh, thậm chí là oán hận, chỉ vì chúng nó không chỉ giam cầm anh, cũng ảnh hưởng đến cô.
Anh như thế nào cũng được, nhưng cô không thể.
Thời gian đã qua lâu, suy nghĩ anh hỗn loạn.
Ánh mắt thâm thúy như thể đang nhìn lại năm năm qua.
Lâu quá rồi, lâu đến mức bóng đêm đen kịt, không nhìn thấy ánh sáng.
Trong lồng ngực giống như có một con dao nhọn, trái tim bị cắt vào, máu thịt đầm đìa.
Anh bề bộn nhiều việc, bận kiếm tiền, bận trả nợ, bận không để cho sự nghiệp của mình chậm lại nửa bước, bận khiến bản thân mạnh mẽ hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút nữa, anh luôn muốn đi tìm cô nhanh hơn một chút.
Nhưng anh vẫn không kịp.
Không cẩn thận, dây diều rơi xuống rồi.
Cuộn chỉ diều rớt xuống đất, liên tục lăn vài vòng ra xa mấy chục mét, tốc độ nhanh đến mức không cho anh đuổi theo.
Đã cách xa phạm vi anh có thể đụng chạm.
Lương Âm Dạ cảm giác được anh im lặng, mà đây cũng là trong dự đoán.
Cô biết bản thân đã nói một chuyện rất lớn, rất ghê gớm, cũng rất nghiêm trọng. Cô yên tĩnh chờ đợi phản ứng của anh, chỉ là đang suy nghĩ, hình như cô nói kha khá rồi nhỉ? Vậy anh bằng lòng đi về chưa? Cũng không thể nào cứ qua đêm ở đây được mà. Cơn buồn ngủ quá đậm, hàng mi đen của cô run run.
Chờ anh gọi cô, nhưng không được đáp lại, hạ tầm mắt nhìn lại, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà cô đã ngủ.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại, một lúc lâu cũng không dời.
Anh nên làm gì.
Cô luôn rất gầy, nuôi thế nào cũng không mập.
Là bởi vì nữ minh tinh tự hạn chế, hay là bởi vì bị bệnh.
Dường như cô quả thật rất khó vui vẻ, mi mắt xinh đẹp luôn có nhàn nhạt ưu sầu quanh quẩn, cũng yên tĩnh hơn người khác, có phải cũng bởi vì bị bệnh không.
Sắc đêm mênh mông, chiếc giường vốn chỉ để một người ngủ, nhưng ở trên có hai người nằm. Một người trong đó có thân hình quá lớn, cái giường này có chút nhỏ. Nhưng dường như bọn họ cũng không vì vậy mà cảm thấy bị cản trở.
Anh ôm cô rất chặt. Bàn tay đặt trên vai cô thu chặt, sau một lúc lâu, lại lặng lẽ thả ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bọn họ yên tĩnh cùng nhau trải qua buổi tối hôm nay.
Đồng hồ báo thức vang lên, ý thức Lương Âm Dạ còn mơ màng, nằm trong chăn một lát, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, cơn buồn ngủ của cô đi hết, cô nhìn sang bên cạnh. May mà, bên người trống không, một chút dấu vết có người đến cũng không có.
Cô thở phào một hơi dài.
May mà anh giữ lời.
Cô cũng không biết sao bản thân ngủ mất, rõ ràng đây là quả bom nguy hiểm. Quả bom còn đang ở bên cạnh, cô cũng không cùng anh xác nhận xem bản thân làm vậy thì có được tính là nói hết rồi hay không.
Chẳng qua là anh đi rồi, cũng đồng nghĩa chắc hẳn cô đã thổ lộ sạch sẽ những chuyện anh muốn biết phải không?
Mọi chuyện tối hôm qua giống như một giấc mơ, chỉ có chứng cứ có thể nhắc nhở cô là anh đã tới thật, váy ngủ trên người cô đã bị đổi.
Nhớ đến những chuyện kia, vành tai của cô đỏ lựng, cô nâng chăn lên, lại vùi bản thân vào trong chăn.
Đầu ngón tay trắng nõn nắm rất chặt.
Cô đang suy nghĩ, rốt cuộc anh làm sao mà chuẩn xác bắt được cô xem tiểu thuyết hư cấu của tác giả này nhỉ?
Cho dù anh phát hiện mấy tiểu thuyết hư cấu trong Super Topic… Nhưng nhiều tác giả như vậy, nhiều bài viết như vậy, sao anh có thể bắt được cô đọc tiểu thuyết của ai trong số đó được?