TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 56

  1. Trang chủ
  2. Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li
  3. Chương 56
Prev
Next

Cửa hàng mà ê kíp chương trình chỉ định là một cửa hàng đồ ngọt, có thể bởi vì đã được bố trí trước, xung quanh chật kín người.

Hình như còn đang không ngừng tăng lên, Lương Âm Dạ mơ hồ có chút dự cảm xấu.

Nhưng nhân viên công tác đều đang ở xung quanh trông chừng, cho nên cô cũng thoáng yên tâm.

Văn Yến nghiêng tầm mắt hỏi cô: “Muốn ăn đồ ngọt không?”

Dưới con mắt của mọi người, Lương Âm Dạ bị anh dắt đi, cô không yên tâm lắm, luôn muốn thả tay ra, sự chú ý cũng luôn ở trên tay, đột nhiên nghe thấy câu hỏi, cô ngẩng mặt nhìn anh: “Ừm?”

Không hiểu sao anh cảm thấy cảnh tượng này có mấy phần đáng yêu, khóe môi cong lên một xíu, ánh mắt cũng dời sang bên cạnh.

Người hâm mộ Dạ Yến ở xung quanh không phải số ít, còn có rất nhiều người giơ điện thoại chụp hình, hình ảnh này bị bọn họ chính xác bắt được.

Mấy cô em không nhịn được phấn khởi thì thầm:

“Anh ấy nhìn cô ấy cười kìa, thật là ngọt ngào.”

“Không biết bọn họ nói gì, sao đạo diễn Văn cười vui như vậy?”

“Có lẽ là thấy vợ đáng yêu.”

Trong giới giải trí, giá trị nhan sắc của Lương Âm Dạ là không thể nghi ngờ, lúc mấy tấm ảnh vừa tung ra đã tàn sát bừa bãi, không ít truyền thông đánh giá: Trước giờ cô không thiếu hạ thần dưới váy.

Sự thật cũng chứng minh là như vậy… Ai có thể nhịn được không làm hạ thần dưới váy cô?

Lương Âm Dạ cau mày, nhìn ra được anh đang nén cười, nhưng không biết anh đang cười cái gì. Vừa muốn nói chuyện, anh đã mở miệng trước: “Hẳn là sẽ có rất nhiều đồ ngọt, em nếm thử.”

Anh đứng đắn dời đề tài đi.

Lương Âm Dạ cũng không cách nào nói tiếp nữa, chỉ nói: “Vậy em nếm thử.”

Anh cúi gần đến bên tai cô.

Âm thanh chung quanh như lớn hơn, cô sắp không nghe rõ anh đang nói gì. Bên tai Lương Âm Dạ ong ong, trong lòng cũng ong ong… Sao cô không phát hiện hôm nay anh khác biệt được.

Nếu muốn dùng một từ để hình dung, đó là… lòe loẹt.

Không phải nhắm đến tất cả mọi người, chỉ nhắm đến một mình cô.

Anh nghiêm túc giống như một con khổng tước lòe loẹt.

Hiềm nghi nên có hay không nên có, tất cả đều không thấy đâu, nhắm thẳng đến cô.

Phần tình cảm kia mở ra tất cả đồ vật bị che đi, nóng bỏng mà rõ ràng.

Cô sắp không tiếp nhận nổi.

Lại càng không cần nói hôm nay có nhiều quần chúng vây xem như vậy, bên trong còn xen lẫn không ít người hâm mộ của cặp đôi. Nhìn thấy cảnh này, sao có thể không có phản ứng? Tiếng hò hét vang lên từ hồi che đi rất nhiều âm thanh khác, Lương Âm Dạ hoàn toàn mặc kệ, giả vờ không biết gì.

Cô thật sự không quen anh như vậy, anh vừa nhích lại gần, cô vô thức muốn đi qua bên cạnh tránh né. Nhưng tránh rồi thì không nghe được nữa, cô đành cố nén xúc động muốn lui ra sau, cố gắng nghe rõ anh đang nói gì.

“Chờ một lát ăn xong, em muốn ăn thì đi làm nhiệm vụ, còn lại để anh lo.”

Lương Âm Dạ nghiêng mắt nhìn anh.

Đối với món ngọt, cô còn ổn, nhưng cô biết anh không thích thật, rất ít khi ăn đồ ngọt.

Trước kia lúc làm việc chung với nhau, có lúc mọi người sẽ cùng nhau gọi trà chiều, bánh kem nhỏ, trà sữa gì đó, anh chưa bao giờ tham gia.

Lương Âm Dạ bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ gì đó, ánh mắt nhẹ nhàng tránh né.

Có một lần mọi người gọi trà chiều, cô cũng gọi một ly trà sữa cho anh. Biết anh không thích ngọt nên đã đặt một ly ít đường cho anh.

Lúc đồ ăn được đưa đến, cô cầm ly của mình lên, uống mấy hớp rồi tiện đà để ở trong tầm tay, khi đó anh đang bận, cô cũng đem cả ly của anh đi rồi để ở bên cạnh ly của mình.

Chờ anh làm xong đi tới, cô vừa muốn đưa ly của anh qua, nhưng nhìn thấy anh vừa nói chuyện với người ta, vừa thuận tay cầm ly của cô uống hai ngụm.

Lúc ấy, cô đứng cứng đờ ở đó, không có động tác gì nữa.

Ly của anh ít đường, ly của cô là bảy mươi phần trăm đường… Cô cứng đờ suy nghĩ, không biết anh có cảm thấy kỳ lạ bởi vì quá ngọt không.

… Sự thật là không có, anh nói chuyện với những người bên cạnh xong, mang ly trà sữa kia đi, tiếp tục làm việc.

Trong tay Lương Âm Dạ chỉ còn lại ly vốn là của anh.

Cô tự kháng cự với bản thân mình một lát, quyết định nuốt chuyện này vào bụng, lặng lẽ uống ly trà sữa mới.

Khi đó cô mới hai mươi tuổi, thích ăn ngọt, cảm thấy ly kia quá nhạt, không hiểu được sao anh có thể tiếp thu độ ngọt nhạt nhẽo như vậy. Nhưng ngọt hay không ngọt căn bản không phải trọng điểm, cô không yên lòng uống nửa ly, mới cảm thấy quá nhạt.

Lúc ấy, cô chỉ cho rằng là anh không chú ý, nhưng…

Người quay phim khiêng máy ghi hình đi theo, đột nhiên nghe Lương Âm Dạ bất thình lình hỏi một câu: “Văn Yến, anh cố ý cầm nhầm ly trà sữa của em, đúng không?”

Văn Yến nghiêng đầu nhìn cô, như có chút bất ngờ nhướng mày.

Ý nghĩ trong đầu Lương Âm Dạ chợt lóe lên, khả năng này đột nhiên nhảy ra, nhưng hiện tại nhiều người, cũng không phải lúc chất vấn, cô chỉ híp mắt không nói nhiều.

Nhưng trong máy ghi hình.

Lại có thể rõ ràng bắt được, sau khi cô đi về phía trước, đáy mắt người đàn ông rõ ràng hiện ra nụ cười.

… Nhưng sao bọn họ nói đến trà sữa? Thời gian này mấy khách mời không hề uống mà.

Trong cửa hàng đồ ngọt đã chuẩn bị trò chơi cho bọn họ từ trước.

Đồ ngọt trong cửa hàng đồ ngọt này đều rất tinh xảo, Lương Âm Dạ đã rất lâu không ăn rồi, không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Bình thường cô sẽ không chủ động đụng vào mấy quả bom calo này. Không đụng vào, cũng sẽ không nghĩ đến nó nữa. Nhưng tình huống hôm nay thì khác, chúng nó là tự đưa đến cửa.

Bọn họ ở bên trong nghe quy tắc xong, cửa đã bị lấp kín, không biết có bao nhiêu người ở mỗi tầng. Huyên náo rộn rã, âm thanh vang lên không dứt.

Xông qua hai ải trò chơi, Lương Âm Dạ không thể ăn nữa. Cô đã rất lâu chưa ăn ngọt, không quen là một chuyện, cô cũng lo lắng calo của những thứ này. Nhưng phần còn lại rất nhiều, cô muốn giúp đỡ, nên ăn thêm một chút nữa.

Sau khi cắn hai miếng đồ ngọt mới, tất cả đều là ngọt mà ngán, cô dừng lại để nuốt vào.

Văn Yến giơ tay, tiện đà muốn lấy đồ vật trong tay cô. Lương Âm Dạ không đề phòng, suýt chút đưa cho anh, nhưng đã khựng lại giây phút khẩn cấp, cô xoay cổ tay, nhìn anh lắc đầu, nhanh chóng nhét toàn bộ vào trong miệng.

… Đùa gì thế? Đồ vật cô ăn một nửa, ai biết anh lấy đi để làm gì? Nếu anh ăn, vậy hôm nay cô không đừng mong đi ra khỏi tòa nhà này nữa, đúng không?

Nhân viên cửa hàng che miệng cười, mi mắt cong cong, tuyên bố quy tắc trò chơi tiếp theo.

Tất cả mọi người đều không chú ý tới, đám người bên ngoài đã nhiều đến mức không thể chặn lại nữa.

Qua ván mới của một trò chơi khác, lúc Văn Yến và Lương Âm Dạ thương lượng nội dung trò chơi, tình huống bất ngờ chợt xảy ra… phòng tuyến ngăn cản đám người bị phá mở, nhân viên công tác không kịp đề phòng, mấy vòng người bên ngoài đột nhiên lập tức đổ ập vào trong giống như sóng biển tuôn trào. Người phía sau đẩy người trước mặt, tất cả mọi người đều chen chúc đi vào trong.

Không ai biết ngọn nguồn của bất ngờ bắt đầu như thế nào, nhưng tình huống bây giờ là đám người tràn vào cửa hàng đồ ngọt. Trong số đó, có mấy người hâm mộ cặp đôi tương đối kích động, thấy bản thân đi vào rồi, càng kích động chen chúc đến chỗ của Văn Yến và Lương Âm Dạ hơn. Bọn họ không ở phía trước xếp hàng, động tác của bọn họ ảnh hưởng rồi thúc đẩy cả đám người đi về hướng kia.

Văn Yến quay đầu nhìn, con ngươi đột nhiên co lại, kéo tay Lương Âm Dạ đứng lên.

Nhân viên cửa hàng đồ ngọt cũng kinh ngạc đến ngây người bởi cảnh tượng trước rồi, lượng người cao hơn bọn họ tưởng tượng, vừa nhìn đã thấy đám người chen lấn, vô biên vô tận, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Cửa hàng này chỉ lớn chừng ấy, đợi những người này ập vào hết, có thể khống chế được tình huống thì còn tốt, nếu nghiêm trọng hơn một chút, chuyện giẫm đạp lẫn nhau là có thể xảy ra.

Nhân viên công tác của ê kíp chương trình đều bị đẩy ra hết, không biết phân tán đến chỗ nào, cũng không cách nào khống chế cái gì nữa.

… Tình huống bên trong còn chưa truyền đi, đạo diễn Kỷ bên không biết bên này đã mất khống chế.

Văn Yến và Lương Âm Dạ không đi ra được, vào cũng không có chỗ vào, đơn giản là bị bao vây.

Cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian để suy tính và phản ứng, đám người đã chen chúc đến trước mặt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người trước mặt nhận thức được vấn đề, muốn dừng lại, nhưng người ở giữa vốn dĩ không thu lại được, còn đang bị ép buộc chen chúc đi vào trong, còn về người bên trong đang làm gì, bọn họ hoàn toàn không biết.

Ban đầu, mọi người còn kích động vì tiếp xúc với minh tinh ở khoảng cách gần, nhưng đến phía sau dần dần chuyển sang sợ hãi và bất an, trong nhóm người, có con gái đã bị dọa cho khóc thành tiếng.

Văn Yến nắm chặt tay cô, nghiêng người định tách đám người ra.

Tình huống xảy ra quá đột ngột l, tất cả mọi người đều không dự đoán được, cũng hoàn toàn không có chuẩn bị.

Nhưng trong một chốc vấn đề cũng đã phát triển đến mức rất nghiêm trọng.

Đám người không ngừng bị đẩy đi vào trong, đã có người hâm mộ đang la hét: “Đừng đẩy nữa! Đừng chen lấn đẩy trúng Dạ Dạ! Người phía sau mau đi ra ngoài đi!”

Nhưng tiếng kêu nhỏ nhoi nhanh chóng bị đánh chìm, căn bản không có tác dụng gì cả.

Hàm răng Lương Âm Dạ cắn chặt môi, cô giơ tay định ngăn cản, nhưng vẫn bị ép đi lui vào trong.

“Văn Yến…”

Anh ôm cô rất chặt, sợ cô ngã xuống, biểu cảm cũng nghiêm nghị hơn. Bị đẩy tới tận cùng bên trong, anh đột nhiên thoáng nhìn thấy mặt bên có một cánh cửa nhỏ, thử đẩy ra, may mà có thể đẩy ra thật.

Bên trong chỉ là một không gian chật hẹp, mấy thùng đồ lặt vặt chất đống, không gian còn thừa không được nửa mét.

… Anh quyết định thật nhanh, dẫn cô đi vào trong.

Trễ một bước nữa, bọn họ sắp bị đẩy trúng mất, mà một khi có người đẩy trúng bọn họ, nếu lại có người muốn dừng bước, đám người kia sẽ giống như từng tầng sóng biển trút vào người bọn họ. Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được hình ảnh nguy hiểm này.

Vừa đóng cửa lại, tất cả tình huống đều bị ngăn cản ở bên ngoài, ánh sáng cũng hoàn toàn biến mất, chỗ này chật hẹp, tối tăm, dưỡng khí cũng thiếu thốn, nhưng ở trong tình huống cực kỳ nguy hiểm vừa rồi, chỗ này chính là một cọng rơm cứu mạng.

Bởi vì chất đầy thùng đựng hàng, chỗ này còn không cho phép bọn họ chỗ đứng dư dả, anh vẫn ôm cô, tựa sát vào cạnh cửa, trông có vẻ mất tự nhiên.

Cô bị dọa không nhẹ, còn đang thở hổn hển, vừa rồi đầu ngón tay theo bản năng nắm vạt áo anh, hiện tại vẫn còn siết chặt.

Tình huống bên ngoài mất khống chế nghiêm trọng hơn, còn không biết khi nào ê kíp chương trình mới có thể ổn định sóng gió, cũng không biết khi nào bọn họ mới có thể đi ra khỏi chỗ này.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 56"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull