Sắc đêm yên tĩnh.
Cô cụp mắt, ánh mắt rơi trên bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay cô. Làn da trắng mà lạnh lẽo, mu bàn tay ẩn hiện gân xanh.
Sau khi rốt cuộc anh cũng có động tác, cô cảm giác trái tim cô treo giữa không trung cả đêm cuối cùng cũng được rơi xuống.
Chỉ nói là quả nhiên…
Dự cảm của cô quả nhiên không sai, cô quả thật đã chờ được anh mở miệng.
So sánh với lúc vừa rồi chờ đợi quả cân này rơi xuống mà thấp thỏm bất an, hiện tại làm cô được thở phào một hơi.
Mà nếu dự cảm của chuyện đầu tiên trở thành sự thật, vậy nói rõ dự cảm kế tiếp của cô nói chung cũng không chênh lệch là bao.
Lương Âm Dạ nhớ đến đêm khuya trước đó bọn họ ở Thái Lan.
Ở dưới cái cây kia, ở trên bồn hoa đó.
Đêm nay vô cùng giống đêm khuya kia.
… Dù sao thì cũng không phải là chuyện gì tốt.
Khóe miệng cô hơi khô, lúc nhếch môi, cảm giác hết sức rõ ràng, định từ chối: “Nhưng em rất buồn ngủ, muốn về ngủ, có lời gì… đợi ngày hẵng nói nhé?”
Bàn tay anh không nhúc nhích, hạ tầm mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trầm tĩnh.
“Từ chối” của cô trông có vẻ không có tác dụng.
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng mím môi, thử nhúc nhích cổ tay… Tay cô muốn tránh thoát, nhưng bàn tay anh không cho.
Bọn họ âm thầm so tài.
Dưới mặt biển trông có vẻ là phẳng lặng, là đợt sóng ngầm đang sục sôi.
“Tứ Tứ vội vã muốn đi là sao? Đang lo lắng anh sẽ nói gì?” Anh nhàn nhạt nâng mắt, giọng nói nhạt mà không có nhiệt độ, như gió lạnh đêm nay.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng tránh né. Nỗi lo của cô có thể sẽ hơi nhiều một chút.
Anh đột nhiên tập kích, Lương Âm Dạ bất ngờ không kịp đề phòng, tiếng kinh hãi nhỏ vang lên, mà lúc đó cô đã bị anh kéo qua, đẩy vào cánh cửa sau lưng, cùng anh đối mặt, trực tiếp đón lấy ánh mắt u ám của anh.
“Em đang sợ cái gì?” Anh trực tiếp hỏi.
Bọn họ đã mấy ngày không đụng vào nhau, ngay cả đêm đó ở trên xe, đều là chuyện của mấy ngày trước.
Anh rất nhớ cô.
Nhưng con nhóc này không có lương tâm.
Ánh mắt anh ảm đạm, giữ lấy cổ tay cô đè lên cửa, cúi đầu nhẹ nhàng mút cánh môi cô: “Sợ anh làm vậy sao?”
… Giống như đang ở bên tai đầu độc cô.
Chỗ bị anh cắn đỏ lên căng mọng.
Đầu quả tim cô khẽ run, đôi môi vừa có xúc cảm mím thật chặt.
Văn Yến nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Em như vậy, sẽ làm anh nghĩ rằng có phải em làm chuyện gì xấu xa rồi chột dạ không.”
Lương Âm Dạ không nói chuyện mà chỉ suy nghĩ. Hình như cũng đúng, chỉ có người chột dạ mới có thể tránh né.
Cô không nói chuyện, anh tốt bụng nhắc nhở: “Ví dụ như làm chuyện gì, rồi không định chịu trách nhiệm.”
Lương Âm Dạ bất ngờ nâng mắt nhìn anh.
Không hiểu ngụ ý.
“Nhẫn đôi. Anh cảm thấy chúng ta cũng thích hợp để nhận được.” Anh lại nhắc đến. Ở chỗ không người, tiếp tục đề tài đã kết thúc không dấu vết ở trên xe, trước ống kính: “Em cảm thấy thế nào?”
Cô không biết sao anh bỗng dưng vô cớ nhắc đến chuyện đó.
Văn Yến hơi cười: “Tình cảm rất tốt, tình cảm mặn nồng. Anh cảm thấy định nghĩa giữa chúng ta… cũng xấp xỉ. Tứ Tứ thấy thế nào?”
Từng chữ của anh thuật lại lời cô đã nói.
Lương Âm Dạ khó khăn há miệng: “Em có tiền, nếu anh muốn, em có thể đi mua cho anh.”
Văn Yến cúi đầu cười cười, lần này nụ cười đậm hơn mấy phần: “Tứ Tứ, trừ quay phim, anh cũng có đầu tư. Một vài dự án mà anh coi trọng, đầu tư không ít, kiếm được cũng không ít. Ngoài ra, việc kinh doanh của Dung Thầm, anh cũng có phần.”
Anh bỗng nhiên nói những chuyện này, cô không hiểu anh muốn làm gì, chỉ là đáy lòng hết sức hoang mang.
“Món nợ kia, nửa năm trước đã trả gần xong, cộng thêm thu nhập dần dần tăng trưởng, ổn định, con đường bây giờ sẽ dễ đi hơn mấy năm trước rất nhiều, trong tay cũng dư dả không ít.” Anh tỉ mỉ nói.
Lương Âm Dạ cụp mắt, hạ tầm mắt nhìn làn váy nhẹ nhàng lay động ở trong gió nhẹ, môi mỏng mím chặt.
Văn Yến biết cô cũng nghe vào, đầu ngón tay lướt qua đuôi tóc cô hơi ướt, hạ tầm mắt nói: “Cho nên bây giờ anh cũng không nghèo như em nghĩ.”
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng bấm đầu ngón tay.
“Có thể nuôi em, Tứ Tứ.”
Sự sốt ruột trong lồng ngực cô càng nặng.
Anh giả vờ ung dung nói: “Chỉ muốn nói với em rằng, ít nhất hiện tại, anh có tư cách ở bên em.”
Lương Âm Dạ trở tay giữ chặt bàn tay anh, bắt lấy ngón tay anh: “Trước kia muốn cho anh thẻ, chỉ muốn nói với anh anh không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Cho dù anh rất nghèo rất nghèo, anh cũng có tư cách này. Bởi vì có em ở đây mà.”
Cô luôn tránh né.
Cho tới giờ khắc này, cô không nghe nổi anh nói mấy lời này.
Cô không cần anh nhiều lần chứng minh cái gì, cũng không cần anh có bất cứ thứ gì để làm thẻ vào sân, để có tư cách ở bên cô.
Mấy khoản nợ đó không phải lỗi của anh, cô cũng không muốn anh vẫn luôn trói buộc chúng nó trên người, làm mình áp lực, làm anh của quá khứ tự ti.
Cô học cách anh nói để nói với anh sự thật này.
Ánh mắt Văn Yến thâm thúy nhìn chằm chằm cô, mất rất lâu mới tiêu hóa hết vài câu cô nói.
Cảm giác rung động trong lòng trôi nổi cực kỳ lâu, rung động không thôi.
Anh dùng hết sức lực, cố giữ lại cảm xúc của mình vào thời khắc này, lo lắng không cẩn thận sẽ mất khống chế.
Có một loại xúc động rất sâu, tất cả đều xông lên, ngưng ở trong lòng, không biết nên hóa giải như thế nào.
Giống rất nhiều năm trước, cô đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, trở thành một tia sáng trong cuộc sống của anh.
Rất đột ngột, lúc anh không hề chuẩn bị một chút nào, cô đã hạ xuống.
Điều mà trong lòng anh nhớ nhung, cũng giống rất nhiều năm trước, muốn quấn lấy cô, muốn chiếm cô làm của riêng, muốn yêu cô.
Muốn ở bên cô vĩnh viễn không chia lìa.
Hốc mắt đang sưng phồng, đang ê ẩm, chỉ muốn hôn môi với cô.
Lúc tình yêu rối bời không rõ, thì hôn môi đi.
Anh nắm lấy cổ tay cô rồi nâng tay cô lên, trong lúc cô ngơ ngác, anh hôn lên bàn tay cô.
Ánh trăng mờ tối không rõ ràng.
Mọi chuyện xảy ra như thể nước chảy thành sông.
Rất lâu sau đó, cô mở mắt muốn nhìn anh, tầm mắt bị sương mù che đi, đuôi mắt cô đỏ lên, nhìn thấy tình dục của anh đang cuộn trào, yêu thương hôn lên đó.
Nếu không có sức lực toàn thân nhờ anh chống đỡ… thì cô sắp đứng không vững
Cô vịn bả vai anh, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Nụ hôn của anh lướt qua tai cô: “Không chịu nổi rồi sao.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nhắm mắt, không đành lòng nghe nữa.
“Còn ổn, sắp ghi hình xong rồi.” Anh kề sát rồi hôn cô: “Chờ ghi hình xong, chúng ta về nhà.”
Cô nắm chặt vạt áo anh, nước mắt ở khóe mắt bị ép chảy ra, vốn không có thời gian nói gì khác.
Nụ hôn của anh quá dịu dàng, chỗ anh đi qua, tất cả đều rung động.
Cô đại khái không biết, mỗi một giây của hiện tại trôi qua, đều là ân huệ lớn nhất cô ban cho anh.
Dường như anh còn muốn làm chuyện gì đó càng xấu xa hơn, làm thêm một bước sâu xa hơn, nhưng bị cản trở, có chút tiếc nuối thở dài, biết mà còn hỏi: “Sao không mặc đồ ngủ.”
Tên trộm đang hỏi chủ nhân vì sao khóa cửa nhà.
Cô không trả lời.
Mặc đồ ngủ?
Chẳng lẽ muốn giống như lần trước, lần anh đến phòng cô, chiếc váy ngủ đầu tiên cô mặc cứ như vậy hi sinh sao?
Cả người cô như nhũn ra, anh nghiêng đầu là có thể đến chỗ gò má, xúc cảm rõ ràng ẩm ướt lại truyền đến, cô không chịu nổi, muốn hô ngừng trò chơi mập mờ này để về ngủ.