Có thể là thời gian chung đụng lâu rồi, cũng tiếp nhận sự yêu mến chân thành nhiệt tình của đối phương, trong lòng Lương Âm Dạ đã xem Bối Y là bạn bè.
Buổi tối đó, cô đột nhiên muốn bày tỏ hết tất cả.
Sau này cô với Văn Yến sẽ như thế nào, cô cũng không biết.
Nhưng mấy lần cô vô tình để lộ ý nghĩ trong lòng, thật ra thì không phải phản ứng của anh không hề ảnh hưởng cô.
Cô lùi, anh tiến tới; cô do dự, anh kiên định; cô không chắc chắn, anh không cho phép.
Tường thành trong lòng cô đang dao động, bắt đầu một lần nữa suy tính nên làm như thế nào.
Anh vẫn luôn sử dụng thái độ rất kiên định nói với cô, cô không thể buông tay anh ra… Bất luận như thế nào đi nữa.
Một chút ý tưởng ban đầu của cô bị anh đẩy ngã vào trong đất cát, từng chút một bị chôn vùi.
Bọn họ vốn không cùng xuất hiện… Nếu như không cùng nhau tham gia chương trình này. Thì sau khi gameshow kết thúc, bọn họ vốn dĩ sẽ không tiếp xúc nhau quá nhiều… Nếu như không phải là anh và Đường Vi quyết định bộ “Gặp Xuân” cô sẽ đóng chính.
Lương Âm Dạ nhếch khóe miệng, cô nghiêng đầu nói với Bối Y: “Sẽ như thế nào, chị cũng không biết. Chẳng qua là có tình huống gì, nhất định sẽ nói với em.”
Nghe thấy như vậy, Bối Y phấn khởi suýt nhảy lên: “Rượu mừng! Nhớ chừa một ly cho em.”
Lương Âm Dạ bật cười. Vậy đúng là chuyện quá xa vời rồi.
Bọn họ trò chuyện trên trời dưới đất, nói được một lúc thì nói tới người nhà.
Bối Y nhớ lúc vừa mới bắt đầu ghi hình, hai người bọn họ ở trong một căn phòng, tự mình nói tới tin đồn cô là con gái nhà giàu. Khi đó, cô rất nghiêm túc chỉnh lại, cô chỉ là Lương Âm Dạ, không phải con gái nhà giàu.
Vừa rồi trong video, thật ra thì từ bối cảnh là có thể nhìn ra một chút gia cảnh, gia cảnh của cô chắc hẳn thật sự rất tốt, chỉ có điều cô và mẹ không hề thân cận.
Lương Âm Dạ ngã cả người vào ghế dựa, nhìn trăng sáng, ôm đầu gối, nhẹ giọng kể một câu chuyện.
Trong câu chuyện, có một cô chị gái và một cô em gái.
So sánh với cô chị, em gái vẫn luôn bị bỏ qua, bắt đầu từ lúc rất nhỏ, cũng không được thích là bao, bị đưa đến nhà bà nội, vẫn luôn không ở bên cạnh ba mẹ.
Sau này trưởng thành, cô chị nhiệt tình vui tươi, ưu tú trưởng thành, cũng càng được cha mẹ ưa chuộng, dần dần cũng trở thành người thừa kế trong mắt người ngoài.
Bối Y không hiểu rõ lắm: “Nếu là song sinh, tại sao phải đưa một người trong đó đi?”
Hoặc là đều đưa đi hết, hoặc là đều không đưa, tại sao phải đưa một người trong đó?
Lương Âm Dạ nói: “Nghe nói là bởi vì em gái khóc lóc quá ầm ĩ, quá ồn ào.”
Bối Y há miệng, không nói được gì. Lồng ngực đã bị vặn đau bởi vì “em gái”.
Tại sao có thể như vậy chứ? Chỉ là khóc lóc ầm ĩ hơn một chút, chỉ là ồn ào hơn một chút thôi…
Bối Y có chút khổ sở: “Con cái không ở bên cạnh trưởng thành, cho dù sau này quay lại bên cạnh ba mẹ, chắc chắc bọn họ cũng sẽ thiên vị yêu thương người còn lại, phải không?”
Quá nhiều trường hợp này, không cần nghĩ cũng có thể biết.
Lương Âm Dạ nghiêng đầu nhìn cô ấy, gật đầu, mi mắt giống như ngâm trong ánh trăng trong sáng.
“Vì sao không thích em gái? Nếu như là con cái của em, em nhất định đều thích, mặc kệ nó là tính cách gì, đều là bé cưng nhỏ của em.” Bối Y méo miệng, khổ sở mà nói, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô thủ thỉ, không cần nhớ lại và suy tính nhiều cho lắm: “Em gái không trưởng thành dựa theo kỳ vọng của ba mẹ, không đi con đường bọn họ muốn cho cô ấy đi, cho nên cũng không tránh được cãi nhau. Dường như luôn không thể trở thành đứa con rất khiến bọn họ yêu thích.”
Bối Y há miệng, khổ sở không nói nên lời. Cô cúi đầu xuống, nói: “Thật ra thì bọn họ có thích hay không, cũng không quan trọng như vậy.”
“Về sau, trong một lần cãi vã, tất cả cảm xúc của em gái bùng nổ. Mẹ ân hận trước cô ấy, muốn vãn hồi, cũng muốn em gái tha thứ.”
Bối Y ngơ ngác nhìn cô. Một lúc sau, chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, không có nguyên do, chính là rất khó chịu. Khổ sở thay “em gái”, cũng cảm nhận được cảm xúc không biết như thế nào cho phải của “em gái”.
“Vậy sau đó thì sao, em gái đó sống có tốt không?”
Lương Âm Dạ nhìn cô ấy một lúc, đáp: “Không tốt lắm.”
Cô nhìn về chân trời: “Mua dây buộc mình.”
Hốc mắt Bối Y ửng đỏ.
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài thật dài.
Bối Y vừa muốn hỏi gì đó, Lương Âm Dạ đã kết thúc bầu không khí có chút bi thương, cong môi nói: “Thư của em viết xong rồi?”
Bối Y sửng sốt: “Chưa… À đúng rồi, thư của em!”
Bị hỏi như vậy, cô ấy nhất thời quên mất tất cả vấn đề, chạy hừng hực về phòng để viết bốn lá thư làm cho người ta nhức đầu không thôi.
Sau khi Bối Y đi, không bao lâu sau, điện thoại di động Lương Âm Dạ để ở một bên reo vang.
Cầm lên xem, phát hiện là tin nhắn Hà Chiêu Vân gửi tới: [Dạ Dạ, con vẫn còn đang trách mẹ sao?]
Lương Âm Dạ cầm điện thoại di động, nhìn thấy rồi, nhưng không nhắn lại.
Hà Chiêu Vân chắc hẳn đang gõ chữ, có chút chậm, tin nhắn kế tiếp qua một lát mới đến: [Quay chương trình xong chưa? Đang nghỉ ngơi? Hôm nay mẹ không nói sai chứ? Có làm con mất mặt không? Ê kíp chương trình đến tìm mẹ, mẹ luôn muốn nói chuyện với con, nên không nhịn được đồng ý, con đừng tức giận nha.]
Bọn họ đã rất lâu không gặp nhau rồi, mỗi lần cãi nhau xong, tranh chấp xong, bà ấy vẫn muốn gặp con gái, nhưng cô bé cũng đã chạy xa rồi, vốn dĩ không gặp được.
Nước mắt rất dễ dàng rơi xuống.
Chỉ cần một cái chớp mắt là có thể rơi xuống một hàng.
Cô rõ ràng không muốn nói chuyện với bà ấy, nhưng Hà Chiêu Vân đổi tính cường thế, dịu dàng nói chuyện với cô, cô cũng có chút không chịu nổi.
[Các con ăn ở bên ngoài có ngon không? Chơi có vui không? Quay xong có về nhà không? Mẹ tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho con nha.]
[Mẹ rất lâu không gặp con rồi, nhớ con lắm, ba cũng vậy, luôn lải nhải về con.]
[Mẹ rất lâu không nói chuyện với chị rồi, mẹ muốn nó tự kiểm điểm về sai lầm của mình. Dạ Dạ, nếu ban đầu con nói với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con, sẽ không thiên vị chị gái. Chỉ là mẹ không biết những chuyện này, mới có thể để chị bắt nạt con, khiến con chịu tủi thân rất lâu. Con có từng nghĩ tới muốn chị đền bù con như thế nào không? Mẹ đi nói với nó, bảo nó xin lỗi với Dạ Dạ của mẹ cho đàng hoàng.]
Một hàng rồi một hàng nước mắt giống như không đáng tiền rơi xuống.
Đứa con cố chấp bướng bỉnh ấy, lúc không được ba mẹ chú ý, lòng tràn đầy phẫn uất và không cam lòng.
Lúc ba mẹ cảm thấy thiếu nợ, lúc đền bù phủ xuống, thật ra thì cũng không biết mình muốn cái gì, không nhất định là muốn có cái gì đó, mà giống như rốt cuộc có được thứ mà bản thân đã bướng bỉnh muốn có rất lâu, một chỗ trống rốt cuộc cũng được lấp đầy, ngược lại chỉ muốn khóc lóc một trận.
Không nhất định cần bọn họ xin lỗi.
Có thể chờ được một câu hối cải của bọn họ, cũng đã đủ khiến cho nước mắt chảy như dòng nước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thứ cô mong muốn, cũng không nhất định là đền bù gì đó của Lương Xán.
Có lẽ cũng chỉ là lời nói này thôi.
Chỉ cần bọn họ biết và thừa nhận Lương Xán sai rồi, chỉ cần bọn họ thoáng thả xuống một chút áy náy và tự trách…
Lương Âm Dạ nắm chặt điện thoại di động.
Cô tiện thể vùi đầu vào đầu gối, không kéo dãy số này vào danh sách đen, chỉ nhằm vào một phần nội dung trong đó mà tiến hành nhắn lại: [Cảm ơn mẹ phối hợp chương trình, giúp con hoàn thành công việc.]
Cô suy tính chọn lời, lại gửi đi một tin nhắn: [Không nói sai, đã rất tốt.]
Cô lau nước mắt trong suốt ở khóe mắt, tiếp tục gõ chữ: [Thật ra thì con biết, con cũng không đủ tốt.]
Không chỉ là bọn họ không đủ tốt, cô cũng không đủ tốt.
[Con vĩnh viễn không giống Lương Xán, biết dỗ dành mẹ vui vẻ như vậy, cũng sẽ không giống cô ta mà thỏa mãn tất cả mong đợi của các mẹ.]
[Cho nên mọi người tương đối thích cô ta là rất bình thường, cũng có thể hiểu được. Nếu con là mọi người, có thể cũng sẽ tương đối thích cô ta. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng thịt ở hai bên không nhiều bằng nhau, lòng người cũng là thịt mọc mà ra, cũng luôn có một đứa con mà bản thân tương đối thiên vị yêu thương.]
[Chỉ là con quá hẹp hòi, cũng quá nhạy cảm, luôn xoắn xuýt để ý một vài chuyện nhỏ không cần thiết, luôn muốn xác nhận ba mẹ cũng yêu con, con cũng đang được yêu thương.]
Nhưng cô luôn không xác nhận được, sau đó sẽ khiến cho bản thân chết chìm trong vòng tuần hoàn xoắn xuýt. Vĩnh viễn đang xác nhận, vĩnh viễn đang thất bại. Cô là một con quỷ hẹp hòi, một con quỷ hẹp hòi không được yêu thương.
[Con không đủ cởi mở, không đủ hào phóng, con không có cảm giác an toàn, con quá khát vọng được yêu, con luôn hết lần này đến lần khác nghiệm chứng và xác định, quái lạ lại lập dị.]
Cô không nương tay mà tròng hết mấy từ ngữ không dễ nghe lên trên người mình.
[Ba mẹ không đủ yêu con, con cũng không đủ yêu ba mẹ. Duyên phận ở cạnh nhau của chúng ta bày ở đó, tình cảm con dành cho ba mẹ cũng có hạn. Cho nên con chỉ muốn buông tha cho bản thân, cũng buông tha cho ba mẹ.]