Tin nhắn của anh ấy oanh tạc quá mức, Văn Yến vốn đang bận việc, vẫn cầm lấy điện thoại di động lên xem.
Tiểu Trì trơ mắt nhìn anh nhẹ nhàng cong môi.
Văn Yến: […]
Chúc Đào cười lạnh gửi tin nhắn ghi âm thoại: [Tôi còn nói sao cậu đột nhiên ngóc đầu dậy, chỉ chớp mắt đã tặng đồ vật rồi. Năm mươi tệ đúng không? Tôi chuyển cậu một trăm, tôi muốn hai sợi.]
Tiểu Trì không nhịn được trêu chọc: “Anh Chúc giống cô vợ nhỏ ghen tuông quá.”
Văn Yến còn chưa kịp trả lời, Chúc Đào lại gửi một tin nhắn đến: [Lâu như vậy mới trả lời tin nhắn của tôi, nếu là tin nhắn của người nào đó, chỉ sợ cậu sớm trả lời ngay rồi!]
Lần này, mùi vị ghen tuông càng nồng nặc.
Văn Yến từ chối cho ý kiến.
Chúc Đào: [Chẳng qua là chương trình giải trí kết thúc rồi, cậu chắc chắn cũng không được đợi tin nhắn của người nào đó, xời!!]
Văn Yến: [Cô ấy bận việc.]
Chúc Đào: [À, không tin.]
Chúc Đào: [Cô ấy cũng chỉ không để ý tới cậu!]
Văn Yến đưa văn kiện trong tay cho Tiểu Trì, ra hiệu cho cậu ấy đi ra ngoài trước.
Anh gọi điện thoại cho Lương Âm Dạ.
Quả thật đã hai ngày không xuất hiện.
Chúc Đào còn đang lải nhải, nhưng bên kia lại không trả lời, anh ấy không thể nhịn được nữa: [Người đâu!]
Cuộc gọi của Văn Yến đúng lúc được bắt máy.
Lương Âm Dạ nghe ra như vừa tỉnh ngủ, ngay cả cuộc gọi của ai mà cũng không nhìn cho rõ ràng: “A lô?”
“Tứ Tứ.”
Lương Âm Dạ rất buồn ngủ, cả người không thể vùng ra khỏi chăn được chút nào: “Ừ…”
Ánh mắt anh u ám hơn mấy phần: “Khi nào quay về?”
Lương Âm Dạ rất buồn ngủ, không cách nào suy tính. Cô “Ồ” một tiếng, hào phóng gửi lịch trình của mình đi, sau đó xoay người muốn ngủ tiếp.
Anh vừa mở ảnh ra, vừa hỏi cô: “Anh là ai?”
“Văn Yến.”
Giọng nói cô có chút yếu mềm, giống như mèo nhỏ vừa sinh ra, cào vào lòng anh.
“Sai rồi.” Anh không thay đổi sắc mặt: “Gọi A Yến.”
Cô dừng lại mấy nhịp: “A Yến.”
“A Yến là ai? Là chồng em à?”
“Ừ…”
Lương Âm Dạ không đề phòng. Mà đầu kia, người nào đó đã hài lòng, cúp điện thoại để cô tiếp tục đi ngủ.
Anh xem hành trình của cô xong… Cô sắp bắt đầu chạy đi tuyên truyền, hầu như không đặt chân tới thành phố Thân, chờ “Vĩnh Dạ” công chiếu mới có thể quay về, cũng sẽ đến đây để thảo luận cùng anh về các vấn đề liên quan đến phim mới, hơn nữa còn ký hợp đồng.
Lương Âm Dạ trở mình, một chút tỉnh táo thoáng quay về. Cô không thể ngủ tiếp, trong đầu đều là cuộc trao đổi vừa rồi.
Cô vừa… nói gì?
Chúc Đào chờ rất lâu mới chờ được người kia trả lời, anh ấy thậm chí không biết đối phương làm gì đi đâu, cũng không kịp mở miệng hỏi, Văn Yến nói thẳng: “Giúp một chuyện, người anh em.”
Chúc Đào: “…?”
Văn Yến gửi tin tức liên quan đến đá quý khảm trên cặp nhẫn mà đạo diễn Kỷ bên kia cung cấp cho anh ấy: “Lưu ý loại đá quý này giúp tôi, mau lên nhé.”
Chúc Đào và cửa hàng trang sức thường xuyên giao thiệp, nếu không thì lần trước, Văn Yến cũng không sẽ thông qua anh ấy hỗ trợ mua lắc tay đó.
Gương mặt Chúc Đào không có biểu cảm gì cả: [Cậu trả lời vấn đề của tôi]
Văn Yến: [?]
Chúc Đào: [Sau này tôi sẽ không lưu lạc làm nhà cung ứng độc nhất cho đồ trang sức của vợ cậu chứ?]
Văn Yến khẽ cười thành tiếng.
Khó che giấu tâm trạng vui vẻ.
Chúc Đào cạn lời, anh ấy đúng là nhịn tám trăm lần mới có thể nhịn mà không cho tên chỉ biết yêu đương này vào danh sách đen.
Văn Yến còn ở bên kia miêu tả về viên đá quý liên quan.
Anh ấy gào lên: [Không cần cậu nói! Biết rồi!]
Văn Yến bình tĩnh thong thả: [Cảm ơn.]
/
Lương Âm Dạ có một buổi quay quảng cáo, quay xong chương trình giải trí thì không quay về thành phố Thân, bay thẳng đến thành phố Nam.
Mấy ngày qua, cô xử lý xong công việc chất đống, lập tức đi vào kỳ tuyên truyền của “Vĩnh Dạ”.
Đây là tác phẩm thứ ba nặng đô tích lũy sau “Sương Khói” và “Viên Mãn”.
Bởi vì thành tích hai bộ này đều rất tốt, hiện tại, vô số cặp mắt trong vòng đều để ở trong bộ phim mới này, vô số người đang chờ thành tích một bộ tác phẩm mới của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net