Site icon TruyenVnFull

Dây Dưa Với Đêm Xuân – Mang Li - Chương 66

Lương Âm Dạ hoàn toàn không nhận thức được lời mình nói đang ám chỉ hình thái của bản thân vào thời khắc này, thuận miệng đáp: “Ở nhà.”

Cô rốt cuộc cũng lựa ra được đồ ngủ mình muốn, đầu ngón tay rơi trên kệ áo, lấy nó xuống.

Nghe âm thanh vải vóc mơ hồ va chạm nhau ở bên kia, Văn Yến hiếm khi không lên tiếng.

Yên tĩnh một lát, mới hỏi: “Về lúc nào?”

“Vừa về tới.”

“Sao gọi cho anh? Nhớ anh?” Anh hướng dẫn cô đi từng bước một.

Chuyện trong tầm tay được xử lý kha khá, anh nhìn sơ một chút, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi về.

“Không có.” Cô cũng không lo là có tổn thương trái tim người đối diện không, thẳng thắn nói: “Muốn tìm một người nói chuyện.”

Trái tim của Văn công tử bị đâm một cái, sau đó lại bị vuốt phẳng, anh cười, chỉ nói: “Em nói đi.”

“Thật ra thì không nói chuyện với anh lâu như vậy rồi, không phải là không nhớ anh, có rất nhiều lời muốn nói với anh.” Chỉ nhịn lại, che giấu trong lòng mà thôi.

Văn Yến dừng một chút: “Hiện tại có thể nói hết với anh.”

Lồng ngực anh có chút thoải mái. Chỉ nói về khoang tim tường đồng vách sắt của cô rốt cuộc cũng bị anh cạy ra một góc, khiến bản thân chui vào được. Không ngờ sẽ có một ngày, lại còn có thể nghe thấy lời nói êm tai như vậy.

“Sơ Tinh rất xấu xa, chủ của nó không tốt một chút nào.”

Cô tự thuật, anh lẳng lặng nghe, không ngắt lời.

“Anh ta cảm thấy không nâng đỡ em nổi, rồi bỏ cuộc, không phí thời gian trên người em nữa, nhưng cũng không vứt đi, chỉ lợi dụng em dẫn dắt người mới, đi làm mấy chuyện em không muốn làm, cứ như vậy kéo em, vĩnh viễn kéo đi xuống. Nếu em không phản kháng, có lẽ đến khi em già rồi, em vẫn vô danh ở trong giới giải trí. Nếu không muốn lăn lộn nữa, vậy thì rời giới giải trí rồi về nhà. Nhưng về nhà cũng đồng nghĩa em lại phải về sống với bọn họ, em không thể tưởng tượng ra tình hình sau này phải sống chung với bọn họ cho lắm. Còn phải làm việc với Lương Xán, tranh cái này tranh cái kia.”

Cô cởi áo choàng tắm ra, thay váy ngủ mềm mại trơn trượt, lúc đi vào phòng, muốn uống hết số rượu còn dư lại… Dù sao thì ngày mai không cần dậy sớm, buổi chiều mới đuổi theo lịch trình.

“Em không thích bị từ bỏ, em rõ ràng có thể mà. Mấy kịch bản đó vốn không tốt, em nói với anh ta rồi, nhưng anh ta không nghe. Em muốn nhiều cơ hội hơn, nhưng anh ta không cho. Em muốn huỷ bỏ hợp đồng, nhưng tiền huỷ bỏ hợp đồng quá nhiều, em không trả nổi.”

Lục tục nói xong, cô có chút kìm nén.

Sẽ nói những chuyện này, là bởi vì hôm nay thấy Địch Nguyệt, nhớ đến rất nhiều ký ức không vui.

“Trong tay em vốn rất dư dả, nhưng nếu phải trả khoản tiền này, thì sẽ lập tức rất túng quẫn, hơn nữa còn có một lỗ thủng to, cần đi mượn.”

Cô nhớ đến lời Hà Chiêu Vân nói. Hà Chiêu Vân hỏi cô, sao cô không đi tìm bọn họ, rõ ràng chỉ cần một câu nói, tất cả cảnh khốn cùng của cô sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng lúc ấy cô quả thật chưa bao giờ nghĩ tới. Cô nghĩ hình như cô vẫn luôn là một đứa con rất quật cường. Một người phân biệt rất rõ ràng thích và không thích. Không thích thì sẽ không nhờ cậy bọn họ.

Nhưng thích thì sao?

Cho nên, thích một người, cứ thích nhiều năm như vậy sao?

Cô kinh ngạc mà suy nghĩ.

Giọng nói của anh ổn định và dịu dàng như thường lệ: “Vậy sau này gom đủ chưa?”

Lương Âm Dạ lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng chớp mắt: “Gom đủ rồi, thành công hủy hợp đồng.”

Sau này cô tự do rồi.

Cô nhận “Sương Khói”, nhận “Viên Mãn”, “Vĩnh Dạ”.

Cô mất ràng buộc và gò bó.

Anh cong môi: “Vậy là được, Tứ Tứ của chúng ta tự do rồi. Sau này rất tốt, không phải sao?”

Lương Âm Dạ cảm thấy anh rất biết an ủi người ta. Cô ngồi trước cửa sổ, ôm chai rượu trong ngực, gật đầu: “Đúng rồi…”

Cô thỏa mãn cười một tiếng. Không phải là không vui, cũng không phải tâm trạng không tốt, chỉ là đột nhiên muốn nói chuyện với anh.

Bởi vì khoảng thời gian huỷ bỏ hợp đồng kia, thật ra thì cô rất nhớ anh, cũng rất muốn trò chuyện với anh, nhưng lúc đó cô không làm được. Mà tối nay, giống như bị dẫn về lúc ấy, cô rất muốn bổ sung mấy lời này.

Nói đến cuối, còn có thể được anh đáp lại, cô thỏa mãn rồi.

Có thể là nhận ra phản ứng cô có chút chậm chạp, anh hỏi: “Uống bao nhiêu rượu?”

Lương Âm Dạ bất ngờ: “Làm sao anh biết em uống rượu?”

Văn Yến nhướng mày.

Có lẽ từ khi cô gọi đến rồi nói câu đầu tiên, anh cũng biết rồi.

Anh còn muốn biết là lúc ấy có phải trên người cô không mặc gì không.

Cho dù không nhìn thấy gì, cho dù cách điện thoại, cũng không ngại dục niệm của anh bỗng nhiên sâu nặng.

Sợ rằng bản thân cô cũng không biết.

Cô chỉ cần nhẹ nhàng nâng tay, cũng có thể làm anh xưng thần.

Dễ dàng và nhẹ nhàng như vậy đấy.

Xe anh lái ra bãi đậu xe.

“Không uống?”

Lương Âm Dạ suy tính, phủ nhận: “Không có.”

Anh khẽ cười. Vào buổi tối này, tiếng cười của anh có mấy phần trêu người.

Lỗ tai cô nghe mà ngứa ngáy.

“Vậy anh nghiệm chứng một chút nhé?”

“Được thôi.”

Cô thậm chí vừa uống cạn một ly rượu vừa nói lời nói này.

Thật sự là không chút kiêng kỵ.

Tuỳ tiện, không kiêng dè một chút nào.

“Nếu Tứ Tứ muốn đặt mật khẩu cho cửa nhà, sẽ đặt gì đây?”

Cô lẩm bẩm mấy con số: “0109.”

Nụ cười nhạt trên gương mặt của Văn Yến không nhìn thấy nữa, anh cầm chặt bánh lái, xương ngón tay trắng bệch.

“Vì sao.” Giọng nói của anh khàn khàn: “Không dùng sinh nhật của mình?”

“Anh xem em là đồ ngốc à, em là nữ minh tinh, lỡ như ngày nào đó bị người xấu biết được chỗ ở… Bọn họ thử sinh nhật của em, mở cửa ra thì làm thế nào?”

Thì ra là như vậy.

Nhưng anh vẫn không cách nào bình phục đợt sóng trong lòng.

Bởi vì cô có thể tùy tiện chọn mấy con số, hoàn toàn không cần… sử dụng ngày sinh của anh.

Đối với anh mà nói, đây đơn giản là một lần tỏ tình hoàn toàn ngoài dự đoán, chưa từng nghĩ tới.

Bất ngờ tới nỗi anh im bặt một lúc lâu.

Mục đích ban đầu sớm bị quét vào trong góc xó, bây giờ, bởi vì phát hiện mới này mà lồng ngực anh mềm nhũn như một vũng nước mùa xuân.

Anh không biết vì sao cô có thể tốt như vậy, cũng không biết bản thân nên làm thế nào để đáp lại.

Đợt sóng đột nhiên đánh vào, lâu mà không giảm, anh sắp bị khuấy đảo nát nhừ.

Cô thật sự đang yêu anh.

… Ở những ngóc ngách mà anh không biết.

Mà anh giống như đi tìm bảo bối, nhặt từng mảnh tình yêu bị che giấu trong góc bí mật.

Lương Âm Dạ nói xong lời muốn nói, như nói tạm biệt với anh, chuẩn bị cúp điện thoại.

Đột nhiên đến mức anh cũng không có chuẩn bị.

Cô có mấy phần hoạt bát mà nói: “Là anh bảo em tuỳ tiện một chút.”

Văn Yến bật cười.

Giọng nói của anh dịu dàng, nhẹ nhàng nói tạm biệt với cô.

Anh thích cô ở trước mặt anh tuỳ tiện. Bất kể là trước khi uống rượu hay là sau khi uống rượu.

Mà anh sảng khoái nói “hẹn gặp lại” như vậy, nguyên nhân là bởi vì bọn họ sắp “gặp lại nhau”.

Lương Âm Dạ uống xong số rượu còn dư lại, dọn dẹp chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

… Là ba tiếng gõ quen thuộc.

Cô chớp mắt, hàng mi dài như lông quạ nhẹ nhàng chớp, nhìn về nơi cửa.

Một giây kế tiếp, điện thoại cô vang lên, ngay ở bên cạnh, nhưng cô không lập tức nghe máy, qua mười mấy giây, mới bừng tỉnh từ trong mộng.

“Vội tới đưa một thứ cho em.” Anh nói: “Mở cửa, có được không?”

“Là ai đến đưa?”

“Em nói xem?”

Cô dừng lại, đi qua mở cửa.

Bởi vì cô vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn đặt dưới đất. Trong ánh sáng mờ tối, anh bất ngờ nhiên xông vào đôi mắt cô, cô nhẹ nhàng chớp mắt, cũng đã bị anh mang vào trong ngực. Anh nâng cằm của cô lên, nụ hôn rơi ở bên môi cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Làn váy ngủ mềm mại và quần tây dưới chân va chạm nhau, rung động dâng lên, giống như vẻ nhu mì lập tức triển khai.

Lời nói dối của cô tùy tiện bị vạch trần, trừ mùi rượu rõ ràng, còn có ánh mắt nửa say mê của cô.

Anh đỡ gáy cô, tăng thêm lực, áp vào phương hướng của mình.

Exit mobile version