Năm đó, sau khi chuyện đêm đó xảy ra, Lương Âm Dạ đi hơn một tháng.
Cô nghĩ anh không đi tìm có thể là muốn cho cô không gian và thời gian để một mình yên tĩnh. Chắc hẳn anh cho rằng cô sẽ trở về, ít nhất là lúc phim mới chuẩn bị, cô cũng sẽ xuất hiện.
Bọn họ đã hợp tác lâu như vậy, không ai nghĩ bọn họ lại đột nhiên cắt đứt.
Anh cũng giống vậy, cho rằng cô chỉ rời đi một thời gian ngắn, nhưng không nghĩ đến trước khi cô đi, cô đã quyết tâm cắt đứt với anh.
Giữa bọn họ không thể nào tiến thêm một bước nữa, cũng không lui về như cũ được. Lòng cô biết rõ mọi chuyện.
Mối quan hệ rối tung lên như dây leo lần lượt thay nhau quấn quanh cái cây già nua, không chải vuốt rõ ràng được.
Cho nên… cô muốn bay một mình.
Lương Âm Dạ nhớ anh chỉ cho cô hơn một tháng, đoạn thời gian sau đó, đúng lúc phim mới bắt đầu chuẩn bị, anh lấy chuyện này làm lý do rồi bắt đầu tìm cô, gửi nhiều tin nhắn cho cô, cũng thông qua Đường Vi liên lạc hợp tác như cũ. Nhưng tin tức Đường Vi trả lời lại là: Phim điện ảnh mới, Âm Dạ không định đóng.
Anh không nhận lời từ chối của cô.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, việc chuẩn bị bị chậm lại mấy tháng.
Nhưng cuối cùng anh vẫn thất bại trong việc tranh thủ, cô đã đi vào đoàn phim mới.
Liên tục trì hoãn.
Dưới sự thúc giục không ngừng của phía đầu tư và người hâm mộ, cuối cùng anh chính thức bắt đầu tìm nữ chính mới.
Lúc này “CP Dạ Yến” chia đôi ngả.
Tin tức này vừa lộ ra, tất cả người hâm mộ của bọn họ ngẩn ra, không ngừng dò hỏi nguyên nhân, nhưng cuối cùng không nhận được một câu trả lời nào từ phía chính chủ.
Người hâm mộ không ngừng an ủi bản thân, chắc chắn đây chỉ là một lần sắp xếp công việc, nhưng ai có thể ngờ tới sau lần này lại có lần hai, lần ba… đến tận rất nhiều lần.
Đột ngột tách ra, vừa tách biệt là năm năm dài.
Weibo bọn họ còn theo dõi đối phương, không bỏ theo dõi, nhưng trên Weibo của mỗi người lại không có bóng dáng của người kia nữa.
Im lặng không quấy rầy nhau, như thể mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là xa lạ.
Lại còn ai nhớ đến tình hình rầm rộ năm đó?
Người còn dừng lại ở đó, người không đi được và tiếc nuối chỉ có fans CP của bọn họ.
Sau này, bộ phim này có được thành tích rất tốt, thành tích còn tốt hơn mấy bộ trước kia của bọn họ nhiều.
Chỉ nói về bộ phim này thì không có bất cứ tiếc nuối nào.
Đối với người hâm mộ mà nói, tiếc nuối là nữ chính không phải là cô.
Quan trọng nhất là lúc ấy Lương Âm Dạ từ chối bộ này để đi diễn bộ phim truyền hình kia, sau khi phát sóng, số liệu vô cùng ảm đạm.
So sánh cả hai với nhau, cảm giác đối lập và chênh lệch rất rõ ràng.
Lúc ấy, ở dưới bình luận trong Weibo của Lương Âm Dạ, có rất nhiều người hỏi cô có hối hận không, Lương Âm Dạ chưa bao giờ phản hồi, nhưng cô tự trả lời trong lòng: Không hối hận.
Bởi vì cô biết cô không thể nào tiếp tục hợp tác với anh nữa.
Trong lúc vô tình, đầu ngón tay nhấn điều khiển từ xa, phim điện ảnh bắt đầu chiếu.
Nhìn thấy đoạn mở đầu đang đợi chiếu, Lương Âm Dạ lặng lẽ cụp mắt.
Cho dù là hiện tại, hình như cô cũng không thể nào hối hận.
Rời đi vào lúc đó, cắt đứt liên lạc vào thời điểm đó, cô chỉ muốn chừa lại một chút thể diện cho bản thân.
Cô không muốn chính tai nghe anh từ chối, tự cô biết rời đi.
Cứ dừng lại như vậy là vô cùng tốt.
Dì giúp việc đã làm bữa sáng xong, tới gọi cô ăn cơm.
Phim điện ảnh đã chiếu được gần một nửa.
Cô bấm tạm ngừng.
Thật ra thì cô đã xem bộ phim này rất nhiều lần. Lúc mới chiếu, lúc nhận giải, cô chưa bao giờ bỏ sót.
/
Gọi điện thoại cho Lương Âm Dạ xong, Hà Chiêu Vân sai người treo bức tranh này lên vị trí thích hợp trong phòng bà ấy.
Nhìn ra được bà ấy thích món quà này.
Dì Chương ở bên cạnh bà ấy cười nói: “Xem ra món quà mà cô chủ nhỏ tặng đã đi vào tim bà.”
Hà Chiêu Vân đánh giá xem đã treo ngay ngắn hay chưa, bà ấy nhẹ giọng nói: “Không liên quan đến quà cáp, chỉ cần là nó tặng thì tôi sẽ thích.”
Đúng lúc ở trong phòng ngủ chính, bà ấy chỉ vào một cái tủ trưng bày ở bên cạnh: “Bà xem tranh vẽ trên đó đi, lúc nhỏ nó đưa tôi, tôi còn giữ đấy.”
Dì Chương nhìn sang… Úi chà, đúng là như vậy thật.
Vậy đó chắc là tranh cô chủ nhỏ đã vẽ lúc rất nhỏ.
Hà Chiêu Vân sai người dời sang bên trái một chút, đợi treo xong mới đi ra ngoài với dì Chương, bà ấy buồn chán nói: “Bà xem năm nay nó quay về được mấy lần? Chưa bao giờ thấy con cái nhà ai không nhớ nhà như nó.”
Bà ấy khẽ thở dài, trong lời nói đều là bất đắc dĩ và bất lực: “Hôm qua về rồi đi ngay, cũng không ở lại một đêm. Chờ lần sau gặp nó cũng không biết là khi nào nữa.”
Con cái lớn rồi, lòng ở bên ngoài, lại có cánh của mình, giữ cũng không giữ được.
“Bà nói xem, sao nó không yêu cái nhà này một chút nào vậy?” Hà Chiêu Vân nỉ non, không biết đang suy nghĩ gì, tinh thần bay xa. Còn không đợi dì Chương trả lời, bà ấy tiếp tục khẽ nói: “Bà nói xem nó rốt cuộc đang oán hận tôi chuyện gì?”
Là oán hận từ lúc nào, là oán hận chỗ nào?
Nhà họ Lương làm giàu muộn, mua ngôi nhà này, mời mấy dì giúp việc này đều là chuyện sau khi bọn nhỏ được mấy tuổi. Dì Chương cũng không biết chuyện trước kia.
Chỉ là nhớ lại chuyện sau đó, dì Chương nói: “Tính cách của cô chủ nhỏ là như vậy nhỉ? Tương đối độc lập, không lưu luyến người khác lắm, nhưng bình thường đều giấu cảm xúc ở đáy lòng, từ đáy lòng, nhất định là cô ấy rất yêu bà.”