Site icon TruyenVnFull

Dây Dưa Với Đêm Xuân – Mang Li - Chương 73

Gameshow chiếu xong, trên mạng chưa thỏa mãn.

Giống như Chu Nghê vừa nói, bọn họ đều lấy kính lúp để soi, hận không thể tìm ra tất cả chứng cứ để chứng minh… cặp đôi này thật sự là có yêu nhau.

Người trong cuộc không thừa nhận, nhưng bọn họ chưa từ bỏ ý định.

Bọn họ hận không thể đem tất cả bằng chứng đến trước mặt người trong cuộc, khiến bọn họ á khẩu không trả lời được, không thể không thừa nhận mấy tình ý mịt mờ nhưng ngập trời kia.

Nhưng thế giới của hai người trong cuộc đã yên tĩnh lại.

Cô mơ màng buồn ngủ, sau khi xem xong trailer, Văn Yến tắt tivi, ôm cô về phòng.

Ban đêm, cô tỉnh dậy đi nhà vệ sinh, anh cũng sẽ tỉnh dậy, để ý thời gian, đến khi cô quay về mới có thể chìm vào giấc ngủ cùng cô một lần nữa.

Bọn họ cẩn thận, không phải là cô không phát hiện một chút nào, bọn họ đang lo lắng cái gì, cô cũng đều biết.

Vừa lên giường, cô tự chui vào lòng anh, tìm được góc độ thoải mái rồi ngủ.

Quan tâm cô thoải mái bao nhiêu, thì anh lại ngược lại bấy nhiêu?

Anh quyến luyến hôn gò má cô, lưu luyến một lúc, miễn cưỡng lắm mới chế trụ được mấy ác niệm.

Mấy ngày qua, trong lúc Lương Âm Dạ rảnh rỗi, buồn ngủ rồi thì sẽ ngủ, không hạn chế thời gian. Thời gian ngủ giữa ban ngày cũng nhiều, mà đứt quãng.

Khi thức dậy không nhìn thấy anh, không cần hỏi cũng biết anh đã đi đến đoàn phim.

Cô cũng không vội thức dậy, ngẩn người nhìn trần nhà một hồi.

Cửa phòng lặng lẽ bị mở ra, có người lặng lẽ nhìn vào. Nhìn thấy mắt cô mở, Hà Chiêu Vân mới dám nói chuyện: “Bé cưng, ngủ dậy chưa?”

Bọn họ đối xử với cô thật sự giống như với đối xử với một đứa trẻ sơ sinh.

Lương Âm Dạ ngồi dậy: “Dậy rồi.”

Cô tiện tay gãi đầu, uống nước ấm được để ở đầu giường.

Hà Chiêu Vân đi ra ngoài một chuyến, lại trở lại. Ở cửa truyền đến động tĩnh, Lương Âm Dạ giương mắt nhìn sang, nhưng ánh mắt đông lại.

Hà Chiêu Vân ôm con mèo nhỏ, cả người trắng như tuyết mềm mại, đang nhìn về phía cô, hỏi: “Thích mèo không?”

Lương Âm Dạ sững người.

Con mèo kia cũng không lớn, là một con mèo nhỏ, tiếng nũng nịu, bị Hà Chiêu Vân ôm trong ngực: “Mẹ đến nhà dì Thôi ôm về, con xem thử có thích không? Thích thì chúng ta giữ lại.”

Cô do dự: “Con không có thời gian chăm sóc nó.”

“Không sao, mẹ chăm sóc.” Hà Chiêu Vân đã sớm suy nghĩ xong: “Con có rảnh thì để nó ở bên cạnh con chơi với con, nếu không rảnh, mẹ sẽ ôm nó đi, để mẹ nuôi.”

Băn khoăn của Lương Âm Dạ được giải quyết, nhưng cô còn chưa biết có nên đồng ý hay không, cô không có kinh nghiệm này. Hà Chiêu Vân cười cười, thay cô đồng ý: “Vậy trước tiên để nó ở lại chơi với con. Không cần thiết phải chu toàn, cho dù xảy ra tình huống gì, cũng không sao.”

Hà Chiêu Vân nhìn sắc mặt cô, cho đến khi cô “Ừ” một tiếng, mới càng yên tâm, để mèo xuống đất, hướng dẫn nó chạy tới cô: “Bé Trăng, đi qua chỗ chị chơi đi, đi dỗ dành chị vui vẻ đi.”

Đây tựa hồ là sứ mệnh mà nó mang tới.

Con mèo nhỏ không hiểu thứ ngoằn ngoèo trong thế giới loài người nhiều như vậy, thuận theo dẫn dắt mà chạy tới bên Lương Âm Dạ.

Lương Âm Dạ nghe thấy tên nó, tạm ngừng một lát.

Hà Chiêu Vân nói với cô: “Mẹ đặt cho nó một cái tên, con xem thử có thích không? Không thích thì con đặt cho nó một cái khác.”

Ban đêm mới có trăng sáng xuất hiện, là trăng sáng trong sáng, sáng ngời.

Sau này chẳng ai trong số bọn họ nhắc lại chuyện đêm đó, nhưng lại đều biết là chẳng ai quên được.

Hà Chiêu Vân đánh giá thấp tính nhạy cảm của cô, xem nhẹ nỗi thất vọng cô tích lũy trong năm tháng, không thể vuốt phẳng tiêu trừ, còn đến mức suýt trở thành tiếc nuối trọn đời bà ấy.

Lương Âm Dạ đã khom người ôm lấy nó. Có lẽ con mèo nhỏ này được cố tình chọn lựa, tính tình rất tốt, là con mèo ngoan ngoãn, nhúc nhích móng vuốt cũng khiến cho người ta cảm thấy nó đang làm nũng. Cô nói: “Gọi tên này đi.”

Dĩ nhiên Hà Chiêu Vân nói là được.

Lương Âm Dạ vốn muốn nghiên cứu làm sao chăm sóc nó, nhưng hình như thật sự không cần cô làm gì cả, nó chỉ chịu trách nhiệm ở cạnh cô, cô chỉ cần chơi với nó, về chuyện khác, ví dụ như cho ăn, tắm, Hà Chiêu Vân cũng làm hết.

Có một ngày, cô ngủ trưa xong đột nhiên thức dậy, lúc đi ra ngoài phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Hà Chiêu Vân đang cho bé Trăng ăn, bước chân của cô dừng lại ngay tại chỗ, đứng ở đó mà nhìn.

Nghe thấy Hà Chiêu Vân nói với nó: “Ngoan ngoãn ăn, ăn nhiều một chút. Chờ một lát chị tỉnh ngủ, con phải cố gắng dỗ dành chị vui vẻ nha.”

Một hàng nước mắt trong suốt không khỏi chảy xuống.

Cô không nói gì, chỉ im lặng quay về phòng.

Hà Chiêu Vân rất coi trọng bệnh của cô, nghĩ hết biện pháp muốn cô vui vẻ hơn dù chỉ là một chút.

Gần đây còn rất siêng năng chạy qua bên này, hầu như cả ngày đều ở lại chỗ này, cho dù cô không thiếu sự chăm sóc, Hà Chiêu Vân cũng vẫn cần mẫn chạy đến đây, dù sao thì phải tự xem thì mới yên tâm.

Hình như trong lòng cô chỉ còn lại một tiếng thở dài.

/

Đến đợt phát sóng kế tiếp, vết thương dưới chân Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng lành hẳn, lớp vảy cũng tróc ra rồi.

Lần trước, phần chơi nghe nhạc đoán bài hát đã khiến không ít người nhìn thấy manh mối từ trong đó, mà lần này, trò chơi nhỏ ở trên xe buýt là đoán phim điện ảnh.

Ban đầu mọi người cho rằng loại mức độ của lần trước cũng đã khá lớn, nhưng không nghĩ đến tập này, càng không nhìn thấy hai người tránh hiềm nghi.

Lần trước, bọn họ tốt xấu gì còn tách ra ngồi, lần này ngồi chung với nhau.

Người hâm mộ cá nhân ngơ ngác, sao ngồi chung với nhau rồi?

Rõ ràng vừa bắt đầu thì hai người này rất xa lạ, cố ý xa cách, sau mấy đợt, sao thành ra như vậy rồi?

Những người hâm mộ ít nhiều gì cũng hiểu tính cách của Lương Âm Dạ, lúc ê kíp chương trình nói phần thưởng là một bữa trưa trong nhà hàng cao cấp, cô không lưu tâm, những người hâm mộ cũng không bất ngờ… Cô cũng không phải là người sẽ để ý điều này.

Nhưng không nghĩ đến, tất cả mọi người trơ mắt nhìn thấy Văn Yến nhích lại gần bên tai cô nói: “Anh muốn ăn.”

Biểu cảm của người xem ngơ ngác giống Lương Âm Dạ lúc đó.

Anh… muốn ăn?

Vậy anh… anh, anh làm nũng với cô để làm gì!?

Vẻ mặt của người hâm mộ cá nhân không khống chế được nữa, giống thần tượng của bọn họ… Lương Âm Dạ, biểu cảm bắt đầu tan vỡ.

Bình luận trực tiếp hết sức náo nhiệt:

[Là một anh chồng nhõng nhẽo ha [thả tim]]

[Người ta lại không phải muốn ngôi sao trên bầu trời, người ta chỉ muốn vợ thắng một bữa trưa sang trọng.]

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

[Đạo diễn Văn, anh biết cách tỏ ra yếu ớt ghê, đóng vai anh chồng nhõng nhẽo ở trước mặt vợ đúng không? Ai có thể nghĩ tới người năm đó nói “muốn ăn thì thắng đến về” và người nói “anh muốn ăn” trước mắt là cùng một người nào? Anh thật là, mạnh được yếu được, co được dãn được, đáng đời anh có vợ!!]

[Trong lòng Lương Âm Dạ có vô số dấu chấm hỏi và dấu ba chấm, lại không thể không bất đắc dĩ nuông chiều thêm một lần nữa.]

nhân viên công tác bắt đầu ra đề, người xem trơ mắt nhìn thấy Lương Âm Dạ vừa rồi còn “không màng danh lợi” bắt đầu giơ tay, một lần, hai lần, ba lần, người xem trước màn ảnh sắp cười điên mất rồi.

Lúc câu hỏi thứ sáu xuất hiện, Dạ Yến như điên mất rồi mà spam bình luận trực tiếp: [Bộ phim điện ảnh đầu tiên của bọn họ!!!]

Mà lúc câu trả lời này bị Văn Yến bỏ vào trong túi, lại kích thích vô số tiếng thét chói tai.

Ê kíp chương trình biết làm trò, hơn nữa, từ đầu đến cuối đều đang làm trò.

Câu hỏi thứ bảy cũng không phải đề mục gì bình thường…

Văn Yến đoán được là một bộ phim điện ảnh nhỏ Lương Âm Dạ quay trong mấy năm qua, bộ phim điện ảnh đó quả thực không có danh tiếng gì, rất nhiều người chưa bao giờ nghe về nó, nhưng anh đáp nhanh như vậy, chỉ nhìn thôi là cho ra câu trả lời, là mức độ ngay cả người hâm mộ Lương Âm Dạ cũng kinh ngạc.

Exit mobile version