Site icon TruyenVnFull

Dây Dưa Với Đêm Xuân – Mang Li - Chương 76

“Gặp Xuân” được xúc tiến chuẩn bị, tiếng nghị luận trên mạng cũng không dứt.

Có rất nhiều sự mong đợi, nhưng không khỏi khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối.

[Nếu năm năm qua bọn họ không tách ra là được rồi, không biết có thể hợp tác với nhau bao nhiêu tác phẩm.]

[Có chút tiếc nuối vì Âm Dạ đã lãng phí vài năm, mấy năm qua, nếu đều hợp tác với anh ấy quay phim, vậy thì có hơi khó tưởng tượng là hiện tại sẽ là hình dáng gì.]

[Năm năm, tận năm năm! Đau lòng thật đấy.]

Nhưng vào lúc này, có một ẩn danh cư dân mạng nhảy ra nói:

“Không nhất định toàn là tiếc nuối”

“Năm năm qua, bọn họ đều đang trưởng thành, anh ấy đi từng bước một trở nên tốt hơn, cô ấy cũng vậy, bản thân một người một ngựa xông pha đến hôm nay”

“Lúc tách ra, bọn họ chẳng qua là đều là người mới”

“Mà hiện tại, một người là đạo diễn nổi danh, một người là nữ đại minh tinh có vô số người hâm mộ, ba bộ phim đã để cho cô ấy ngồi vững vàng ở trên vị trí, vô số người ôm mong đợi đối với bộ phim kế tiếp của cô ấy”

“Bọn họ gặp nhau là sóng vai.”

Không ít người đều rung động bởi đoạn lời nói này.

Bọn họ cũng không còn là bọn họ của quá khứ, bọn họ xa nhau lúc chưa trưởng thành, mỗi người cố gắng, giờ đây lại tương phùng tại đỉnh cao, bọn họ gặp nhau là sóng vai.

Hình như không cảm thấy tiếc nuối như vậy nữa.

Bọn họ đều đang than thở cho đoạn lời nói này.

/

Bởi vì còn mấy nhân vật chưa được quyết định, cho nên mấy ngày qua, Văn Yến tranh thủ tiến hành phỏng vấn.

Đến thời gian ăn trưa, Lương Âm Dạ gửi tin nhắn cho anh: [Nhớ anh 3 tiếng đồng hồ.]

Chín giờ anh ra cửa, bây giờ là mười hai giờ.

Vì vậy, nhân viên công tác trơ mắt nhìn biểu cảm của anh bỗng nhiên nhẹ nhàng, không biết là nhìn thấy tin gì mà bỗng nhiên cong khóe môi. Sau đó, anh đưa đồ vật trong tay cho Tiểu Trì trước, rồi ra ngoài gọi điện thoại.

Tiểu Trì kiểm tra mấy người phỏng vấn, có một người khá đặc thù, là người trong công ty cũ bên chị Dạ. Nhưng sao cậu ấy nhớ là hình như không có người này ta? Liệu có phải tìm mối quan hệ rồi chui vào từ lúc nào rồi không?

Người nào đó nói nhớ anh xong, nhưng cuộc gọi anh gọi đi suýt tự động cúp.

Lương Âm Dạ vội vàng nghe máy, anh hỏi: “Đang làm gì?”

“À, đang cho bé Trăng phơi bụng?” Chủ yếu là cô ôm nó phơi nắng.

Trong đầu anh đã tưởng tượng ra hình ảnh kia. Cô lười biếng nằm trên ghế tựa, làn váy lay động lướt qua mắt cá chân trắng nõn, con mèo kia nằm trong lòng cô, bị cô sờ bụng, mặt đầy thỏa mãn.

Lòng ghen tỵ cũng bành trướng cực điểm vào một khắc kia.

Anh bỗng nhiên rất muốn để cho tay cô cũng sờ vào người mình. Sờ tới sờ lui giống như sờ con mèo kia.

Ánh mắt anh sâu đậm hơn.

Lương Âm Dạ thấy anh đột nhiên yên tĩnh, còn đang nghi ngờ: “Sao thế?”

Anh chỉ nói: “Không có. Buổi chiều muốn làm gì? Anh về sớm một chút có được không?”

“Đường Vi sẽ dẫn con trai cô ấy đến chơi.” Cô muốn bảo anh không cần lo lắng về cô, nhưng anh không hề nhận được tín hiệu này, hoặc là nói từ chối tiếp thu tín hiệu này: “Vậy anh về sớm một chút.”

Hiện trường bên này lại bắt đầu bận rộn, rất nhanh có người tới gọi anh, anh trả lời, lại đè thấp giọng nói với cô: “Kêu chồng đi.”

Lương Âm Dạ: “?”

Cô chậm chạp không nói chuyện, anh dụ dỗ: “Giống tối hôm qua.”

Lương Âm Dạ cúp điện thoại nhanh như bay.

Còn có vẻ như kiếp này cũng không muốn nghe máy nữa.

Cúp điện thoại xong, anh cũng không lập tức quay về, mà đứng ở bên cửa sổ một lát mới đi về.

Một nhân vật đã được quyết định, hiện tại còn nhân vật cuối cùng.

Lúc lật xem sơ yếu lý lịch của Địch Nguyệt, Văn Yến nhìn Tiểu Trì. Tiểu Trì lắc đầu, bày tỏ lúc trước quả thật không có sắp xếp này

Anh không nói chuyện, chỉ đọc sơ một ít tài liệu của cô ta. Phía trên có mấy bộ phim, là tác phẩm Lương Âm Dạ từng đóng, chỉ là trong quá trình quay phim, không ít lần truyền ra các loại tin đồn không tốt là cô ta cướp cảnh quay.

Đến lượt Địch Nguyệt, cô ta diễn thử đoạn phim một lần. Cô ta cảm giác bản thân phát huy còn ổn, nhưng Văn Yến đã giơ tay ra hiệu cô ta có thể đi ra ngoài.

Nụ cười trên gương mặt Địch Nguyệt cứng đờ, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Là đi ra ngoài chờ thông báo à?”

Văn Yến vốn cúi đầu xem tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cô có thể về rồi.”

… Đây chính là ý tứ cô ta không được chọn.

Địch Nguyệt nhíu mày, cô ta há miệng, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng Văn Yến đã đang đọc tài liệu của vị kế tiếp.

Dường như cô ta đột nhiên quyết định chủ ý gì đó, hỏi: “Đạo diễn Văn. Anh có ý kiến gì với tôi phải không?”

Ánh mắt của cô gái trong trẻo, tràn đầy lực lượng giống như muốn tuyên chiến với cường quyền.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng ở trong sân danh lợi, không khỏi có vẻ quá ngây thơ, không biết điều.

Văn Yến đóng văn kiện trong tay, lạnh nhạt nói: “Sao hỏi vậy?”

“Có phải bởi vì mối quan hệ với Lương Âm Dạ, cho nên anh không thích tôi, mặc kệ tôi diễn như thế nào đi nữa, hôm nay anh đều không nhận tôi?”

Ai cũng không ngờ người này nói chuyện thẳng thắn như vậy, sau một lúc, thần kinh của những người khác cũng căng thẳng. Cũng có người lén lút nhìn sắc mặt của Văn Yến.

Từ đầu đến cuối, chuyện giữa Văn Yến và Lương Âm Dạ không có một lời giải thích và công khai rõ ràng, mà trái lại, cô ta to gan, trực tiếp nhắc đến Lương Âm Dạ trước mặt người trong cuộc.

Có người cũng đang lo lắng anh sẽ nổi điên ngay tại chỗ.

Nhưng còn ổn, cảm xúc của anh còn coi như là ổn định, không hề nhìn thấy vẻ tức tối vì bị đâm thủng, chỉ nhàn nhạt nói: “Có gì ý kiến, cô có thể nói hết ra đi.”

Exit mobile version