TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 78

  1. Trang chủ
  2. Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li
  3. Chương 78
Prev
Next

Chuyện tình giữa Văn Yến và Lương Âm Dạ từ đầu đến cuối không được một người trong cuộc nào đáp lại một cách chính xác.

Mà giờ khắc này.

Người trong đoàn phim trơ mắt nhìn đạo diễn Văn sải bước về phía nam nữ chính.

Lương Âm Dạ còn vùi lấp trong cảnh quay, lúc bị A Chuyết ôm lấy, cô nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt lăn xuống. Đợi nó chảy hết là được.

Bọn họ mặc áo bông dày kề sát nhau hết mức, đứng chung một nơi.

Trên người cô quá lạnh lẽo, anh chính là một nguồn nhiệt ấm áp dễ chịu, cô không ngừng cảm thụ nhiệt lượng truyền tới từ trên người anh. Dường như nhiệt lượng là một mối liên hệ khiến cho bọn họ dán càng sát nhau hơn.

Tình cảm của bọn họ bị điều động quá lợi hại, cảm xúc nồng đậm đang bị khuấy nhiễu.

Nhào vào cảnh quay như thế này, từ trước đến nay là chưa từng có mà tiếp tục đi tiếp.

Mặc dù đã hô dừng, nhưng không ai quấy rầy bọn họ, sau một lúc, bọn họ còn chưa rút ra được.

Trên tóc anh ấy dính đầy tuyết, cực kỳ đau lòng ôm lấy người anh ấy yêu, người yêu của A Chuyết.

Tất cả mọi người đều thấy bọn họ ôm nhau, cho dù biết là cảnh quay, cũng phải bị xúc động bởi màn này.

Cho đến khi có người xông vào cảnh tượng này.

Người kia mặc một bộ quần áo đen, giống như một giọt mực ừn ùn kéo đến vùng đất trắng như tuyết. Anh đi từng bước từng bước, vững vàng đi tới bên cạnh bọn họ, giọng nói lạnh lùng như hồ đóng băng: “Buông ra.”

Đồ Khác không nhúc nhích. Anh ấy dùng sức hô hấp, giống như muốn tìm linh hồn của mình trở về.

Văn Yến ra tay, kéo cô từ trong lòng anh ấy ra, nắm tay cô thật chặt.

Lạnh giá đến mức sắp không cảm giác được nhiệt độ.

Nhưng cũng có thể là một chút ánh sáng mơ hồ bắt được trong lúc sắp chết.

Lương Âm Dạ mở mắt ra nhìn anh, trên mí mắt còn có nước mắt.

Văn Yến ngồi quỳ một đầu gối xuống, mở áo khoác dày trong tay ra bọc lấy cơ thể cô, vươn tay với người đi từ phía sau tới: “Nước nóng.”

Những thứ này đều đã sớm chuẩn bị xong, Đào Đào vội vàng đưa cho anh, mà cô ấy cũng trơ mắt nhìn thấy anh nhận lấy bình nước xong, đút tới miệng Dạ Dạ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Uống một miếng, làm ấm cơ thể.”

Anh quy củ, hết sức kiềm chế.

Chẳng qua là bởi vì hiện trường quá nhiều người, tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ.

Anh không quan tâm bản thân mình, nhưng anh phải quan tâm cô, cô là nữ minh tinh, vả lại, ở trong mắt công chúng, chuyện bọn họ cũng được quyết định.

Anh suy nghĩ cho cô mà duy trì khoảng cách này, cho dù cảm xúc của anh đã sắp chảy ra khỏi mắt.

Từ khi ánh mắt Lương Âm Dạ rơi trên người anh thì chưa từng dời đi, cô hít mũi, trông có vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương.

Muốn ôm anh, lại bị ngàn vạn tầm mắt nóng bỏng ép lui.

Vu Vu cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy lên trước đỡ chị cô ấy dậy, phủi đi sương tuyết trên người cô.

Văn Yến rất muốn hôn lên môi cô, tỉ mỉ hôn, gọi cô “Tứ Tứ”. Bàn tay mơn trớn gò má, vành tai, eo cô, anh ôm cô vào ngực, bọn họ là người yêu thân mật nhất.

Nhưng anh không thể.

Anh đút cô uống thêm mấy miếng nước nóng, ở cạnh cô để đỡ hơn.

Mà bọn họ giống như hòa làm một, giống như là không ai có cách nào chen vào được.

Đồ Khác bị bỏ quên ở bên cạnh, ánh mắt nhìn cảnh tượng này thật sâu. Áo bông vừa dày vừa nặng làm nhịp chân cồng kềnh, anh ấy vẫn đứng dậy, đi chuẩn bị cảnh kế tiếp.

Chờ trạng thái của Lương Âm Dạ khôi phục được kha khá, ở trong chỗ tối không ai thấy, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô. Cô nhìn anh, bọn họ như đang im lặng trao đổi bằng ánh mắt.

Anh dịu dàng cười, đi lui ra sau ra hiệu chuẩn bị quay cảnh kế tiếp.

Một khi anh tập trung tinh thần vào công việc, sắc mặt khó tránh khỏi sẽ nghiêm nghị hơn. Cảnh kế tiếp chủ yếu là cảnh diễn của A Chuyết, chỉ là vào khúc chót thì còn cảnh quay của Lương Âm Dạ.

Cô ở bên cạnh nghỉ ngơi đọc kịch bản, từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.

Gò má mịn màng đỏ bừng vì bị gió đánh vào.

Đến cảnh quay của cô, có thể là Văn Yến nói chuyện lạnh nhạt hơn một chút, nói ra miệng thì trông có vẻ có chút hung dữ. So với lúc không có ai, tương phản của anh quá lớn, Lương Âm Dạ sửng sốt một lúc. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp, nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ bản thân đã biết, xoay người chuẩn bị quay phim.

Văn Yến nhíu mày lại.

Vẫn dặn dò chuẩn bị bắt đầu quay phim.

Đào Đào và Vu Vu đang cùng nhau nghiên cứu: Vừa rồi có phải biểu cảm của Dạ Dạ tức giận rồi không?

Đào Đào suy đoán: “Bị đạo diễn Văn mắng?”

Vu Vu không sao cả mà nói: “Dù sao thì, ban ngày anh ấy dùng sức hung dữ, buổi tối dùng sức dỗ dành, ngày mai lại là một ngày mới.”

Đào Đào nín cười, suýt không nhịn được bật cười.

Lúc thu dọn cũng là đêm khuya, nhưng Đồ Khác vẫn chạy đến thương lượng với Lương Âm Dạ một lúc về cảnh quay ngày mai.

Có một chỗ diễn, anh ấy bị khựng lại rất lâu, cùng cô trò chuyện một lát, từ từ bắt đầu tìm được cảm giác. Anh ấy cười: “Cô Lương, tôi ngưỡng mộ cô rất lâu rồi, tôi rất thích phim của cô.”

Bắt đầu từ khi tiếp xúc nhau, bọn họ chạy thẳng vào công việc, không có cơ hội nói chuyện này.

Vừa nghe thấy, khó tránh khỏi bất ngờ.

Lương Âm Dạ kéo chặt áo choàng, cười nói cảm ơn.

Lúc Văn Yến đi ngang qua, bước chân tạm ngừng một lát.

Rõ ràng cách vài mét, nhưng mỗi một chữ vẫn rơi vào trong tai anh.

Lúc quay lại phòng nhỏ đã là rạng sáng.

Lương Âm Dạ nói với Hà Chiêu Vân, bảo bà ấy ngủ trước, cho nên lúc này bốn phía yên tĩnh, cô không khỏi thả nhẹ bước chân và động tác.

Điều kiện nơi này có hạn, rốt cuộc cũng kém hơn thành phố Thân, không thoải mái như ở trong nhà, cô nhanh chóng tắm xong rồi đi ra phòng tắm, vén chăn lên muốn lên giường.

Mở điện thoại di động ra xem, phát hiện bên trong có tin nhắn WeChat.

Đơn giản dứt khoát.

Lương Âm Dạ cắn môi, thay đổi hướng đi, đi về phía cửa.

Cánh cửa vốn đóng kín, một kẽ hở lặng lẽ mở ra.

Mà bóng dáng kia bắt được cơ hội này, xuyên qua kẽ hở mà xông vào.

Kẽ hở nhỏ bị kéo lớn, âm thanh gió tuyết bên ngoài rì rào, gió rét láo xược và ngạo mạn, hận không thể xông vào trong phòng.

Chẳng qua là hai ba giây, cánh cửa lại lần nữa bị đóng chặt, chỉ có một chút gió rét rót vào trong.

Cùng lúc đó, anh hôn lên môi cô, bàn tay rơi ở eo cô.

Nhỏ đến mức bàn tay nắm trọn được.

Anh miêu tả môi cô, tinh tế hôn cô.

Ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho cô, bèn kéo cô đắm chìm vào đó.

Dường như anh muốn hòa tan tất cả ghen tuông hôm nay vào trong nụ hôn này.

Lương Âm Dạ bị anh hôn mơ màng, cho đến khi bên tai đột nhiên vang lên một câu: “Anh cũng đã ngưỡng mộ em rất lâu.”

Giọng nói rất thấp khàn khàn khiến câu nói vốn rất thông thường chứa đầy thâm tình và mùi vị thả thính.

Sống lưng Lương Âm Dạ khẽ run rẩy.

Một giây thôi, cô đã biết anh đang nói gì.

Thì ra, thì ra, anh nghe thấy rồi.

Động tác của anh tăng thêm sau khi câu này rơi xuống, cô nhíu chặt mi, đầu ngón tay cũng căng chặt.

Văn Yến cười khẽ, dò hỏi ý kiến cô: “Tối nay anh ngủ với em có được không?”

“Vì…”

“Bởi vì bọn họ nói, ban ngày dùng sức hung dữ, buổi tối dùng sức dỗ dành, anh đến dỗ dành em.”

Lời nói này thật sự dễ dàng khiến cho người ta nghe mà choáng váng.

Lương Âm Dạ không chịu nổi thế công của anh, cô cảm giác đầu ngón tay cô không có sức lực.

Cô cũng không cảm thấy anh hung dữ…

Lúc Văn Yến chăm chỉ làm việc, cô nhận ra mà.

Anh dịu dàng hôn cô gái nghe lời: “Còn muốn nói với cô Lương là rốt cuộc anh ngưỡng mộ em như thế nào.”

Đây là muốn tính hết khoản nợ của cả ngày sao?

Nhưng cuộc sống còn dài còn lâu, tính toán như vậy… Lương Âm Dạ cảm thấy cô sẽ rất bận.

Cô đẩy đẩy anh, muốn khách sáo một chút, nhưng bị anh lấy ngón trỏ che trước môi: “Nhỏ tiếng một chút, dì Hà ngủ rồi.”

Gò má cô đỏ lên.

Nếu biết Hà Chiêu Vân ngủ rồi, biết nhỏ tiếng một chút… Vậy anh thế này thì lại là đang làm gì đây?

/

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đi vào núi sâu quay phim, thời gian càng trôi qua càng không chân thực.

Nhưng Lương Âm Dạ đắm chìm trong nhập vai, cũng không cảm thấy ở lại chỗ xa xôi này là có bao nhiêu khó khăn.

Ngày đông đang biến mất, ngày xuân đang bước đến.

Trong lúc đó, Chu Nghê đến thăm một lần.

Khi đó, băng lạnh đang tan chảy, chính là lúc lạnh nhất.

Do thời tiết… khoảng thời gian này, phần lớn thời tiết đều không phải là thứ Văn Yến mong muốn, không khớp với cảnh quay, cho nên mấy ngày qua cũng không quay phim nhiều, hiếm khi được rảnh rỗi.

So với khoảng thời gian trước là quay phim cường độ cao, hận không thể lợi dụng cho tốt mỗi một tình huống thời tiết vô cùng hiếm có để tạo thành tương phản rõ nét.

Lúc này, Chu Nghê tới cũng rất thích hợp, Lương Âm Dạ mới có thời gian ở bên cạnh cô ấy.

Ngày đó, quay phim xong, cô quay lại phòng nhỏ để tìm Chu Nghê đang chờ cô.

Chu Nghê miễn cưỡng tựa vào người cô: “Sao cảm giác tớ giống phi tần đang chờ cậu đến sủng hạnh vậy? Rướn cổ cực khổ chờ đợi, vất vả lắm mới chờ được Hoàng thượng giá lâm.”

Lương Âm Dạ xoa xoa gương mặt cô ấy: “Tối nay trẫm sủng hạnh ngươi, không đến cung khác, ngoan nào.”

Không biết Hà Chiêu Vân đã đi đâu, bé Trăng cũng đang ở trong phòng cô, Chu Nghê muốn ôm nó, nhưng nó trốn nhanh như bay làm Chu Nghê rất buồn rầu: “Không giống con của cậu gì cả, con của cậu sao biết tránh né tớ chứ!”

Cô ấy nghĩ đến cái gì đó, lại mắng: “Sao không tránh Văn Yến? Chẳng lẽ tớ không thân thiết đáng yêu hơn anh ấy?”

Lương Âm Dạ bận bịu cả một buổi sáng, rót ly nước nóng uống, hỏi cô ấy: “Sao cậu biết nó không tránh Văn Yến?”

“Thấy anh ấy đăng lên vòng bạn bè, kiêu ngạo phơi mèo, phơi vui vẻ lắm… Anh ấy kiêu ngạo giống con mèo này vậy, ai không biết thì còn cho rằng là con ruột anh ấy.”

Lương Âm Dạ sắp không nhịn được cười, liên tục cười.

Chu Nghê tìm được WeChat của Văn Yến, bấm vào bài đăng trên vòng bạn bè, thuận miệng hỏi cô: “Cậu chưa nhìn thấy à?”

“Chưa.”

Chu Nghê tiện tay đưa điện thoại di động cho cô xem, sau đó kiên nhẫn dỗ dành chú mèo: “Ngoan nào, bé Trăng, đến chỗ chị này, ôm một chút, ôm một chút thôi mà…”

Văn Yến rất ít khi đăng Weibo, đăng bài lên vòng bạn bè, số lần rất là ít ỏi. Trong khoảng thời gian này, chia sẻ “Gặp Xuân” công bố xong, lại đăng bài Weibo mập mờ không rõ, số lượng đã có thể so với số lượng nửa năm trước của anh, trái lại, cô không ngờ, ngay cả vòng bạn bè mà anh cũng chuyên cần đăng bài.

Lướt xuống là có thể nhìn thấy bài đăng này, trước kia anh đã gần nửa năm không đăng bài lên vòng bạn bè. Hơn nữa, trước đây mỗi lần anh đăng bài, không phải là nội dung phim điện ảnh thì chính là nội dung liên quan đến phim điện ảnh, khó tránh khỏi trông hành động lần này có vẻ rất là đột ngột, giống như trăng lạnh ở ngay chân trời bị lôi vào trần thế, đột ngột như vậy đấy. Anh liên tiếp chụp rất nhiều ảnh của bé Trăng, đủ loại hình thái, kèm dòng chữ: [Con mèo kia.]

Chính là cách xưng hô anh thường xuyên gọi nó khi nói chuyện với cô, luôn dùng “con mèo kia” để hình dung nó, rất ít khi kêu tên của người ta cho đàng hoàng.

Nhuốm một chút tản mạn, nhuốm một chút tùy ý, nhưng cố tình lại thích như vậy đấy, thích đến mức đăng lên vòng bạn bè. Lương Âm Dạ suy nghĩ, Chu Nghê nói “kiêu ngạo”, quả nhiên không hình dung sai.

Chu Nghê vừa dụ bé Trăng vừa nói: “Ngay cả ba chữ kia cũng tiết lộ ra cảm giác cưng chiều chan chứa là sao?”

Lương Âm Dạ cũng cảm thấy thế.

Cô cười một tiếng, thoát khỏi vòng bạn bè của anh, tiện đà bấm mấy cái, thoát ra khung trò chuyện.

… Đầu ngón tay cô đột nhiên tạm ngừng một lát.

Giữa mày hơi nhíu lại, ánh mắt ngưng ở trên lịch sử trò chuyện.

Đây là lịch sử trò chuyện giữa Chu Nghê và anh.

Bọn họ không tiếp xúc nhiều, cũng không có cơ hội tán gẫu, mặc dù có WeChat, nhưng bình thường tiếp xúc nhau sẽ giới hạn ở mức độ lướt vòng bạn bè thì lướt đến đối phương.

Mà giữa hai người bọn họ, điểm tiếp xúc duy nhất có thể có thì cũng chỉ có Lương Âm Dạ… Đối với cô mà nói, đều là rất người quan trọng.

Trên khung trò chuyện hiển thị, họ đã rất lâu không trò chuyện, lần trò chuyện trước là vào… hơn ba năm trước.

Mà lần trò chuyện này cũng có liên quan đến cô.

Đầu ngón tay Lương Âm Dạ nhẹ di chuyển, trượt lên trượt xuống đọc hết phần tin nhắn này.

Hốc mắt ấm nóng.

Chu Nghê nói xong rồi, không nhận được cô đáp lại, xoay đầu nhìn cô, tùy ý nhìn một chút, nhưng phát hiện cô kỳ lạ, ngẩn ngơ hỏi: “Sao thế?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ấy không chọc mèo nữa, vội vàng đi qua, lúc ánh mắt rơi trên màn hình điện thoại, cả người cũng ngẩn ra, lập tức hiểu ra nguyên nhân. Cô ấy chần chừ, nói chuyện mà cũng lắp bắp: “Ồ… Lúc đó, tớ cũng không biết anh ấy lấy tin tức từ đâu, đột nhiên đến tìm tớ…”

“Tớ vẫn cảm thấy Sơ Tinh không tốt, cậu vất vả lắm mới quyết định muốn huỷ bỏ hợp đồng, vậy tớ nhất định phải ủng hộ cậu rồi, chỉ là lúc ấy trong tay tớ cũng không có bao nhiêu tiền cả, hai chúng ta cộng lại thì cũng không đủ để lấp đầy chỗ thiếu kia, lúc đó, anh ấy lại chủ động đưa đến cửa… Nên cuối cùng tớ vẫn nhận nó.” Chu Nghê giải thích với cô, có mấy phần hốt hoảng. Dù sao thì lúc ấy, mối quan hệ giữa bọn họ căng thẳng như vậy, nếu như nói ở ngoài sáng, cho dù Lương Âm Dạ huỷ bỏ hợp đồng chậm một chút, thì cũng sẽ không phải nhận khoản tiền này, cô ấy giấu người chị em gái tốt mà nhận khoản tiền này, đừng nói hiện tại bọn họ như thế nào, dù sao thì vào lúc đó, cô ấy chắc chắn là không đúng.”Sau này cậu chuyển tiền cho tớ thì tớ chuyển cho anh ấy, đã trả hết nợ từ lâu. Lúc anh ấy chuyển thì có nói đừng để cho cậu biết, lúc trả tiền thì anh ấy còn nói là không vội, bảo để cho cậu xoay vòng trước, chờ có nhiều hơn, dư trả rồi trả lại cũng không muộn. Tớ nào dám đồng ý? Chuyện nợ anh ấy, trong lòng tớ đã không được yên ổn, nên đã vội vàng trả tiền.”

Mặc dù là cả hai bên đều không nhẹ nhàng, nhưng chỉ đành chọn một chuyện nhẹ nhàng hơn để giải quyết trước, Chu Nghê giấu Lương Âm Dạ mà làm chuyện này, lòng cũng không yên ổn. Cho dù anh tự nguyện, nhưng nếu Lương Âm Dạ biết cô ấy nhận tiền này của anh, cũng nhất định sẽ tức giận.

Không nghĩ tới là mặc dù năm đó có sợ hãi, nhưng cũng đã an toàn vượt qua, không bị phát hiện, mấy năm sau, lại không đề phòng mà vẫn bị cô biết.

Chu Nghê lắc lắc cánh tay cô: “Giận rồi à? Đừng giận mà, có được không? Lúc ấy cũng là không có cách mà, tớ bảo đảm tuyệt đối không có lần sau nữa. Vả lại, hiện tại các cậu cũng ở bên nhau rồi mà, cũng coi là chuyện tốt đúng không?”

Lương Âm Dạ lắc đầu.

Không phải đạo lý này.

Biết Chu Nghê giấu cô nhận sự giúp đỡ của anh là một chuyện, chủ yếu là…

Trong lòng cô tính thời gian, có lẽ thời gian ấy cũng là một khoảng thời gian anh gian nan nhất. Là một khoảng thời gian anh thiếu nợ trầm trọng, vai gánh trách nhiệm nặng nề đến mức khó mà đi về phía trước được.

Lúc ấy, sợ rằng ngay cả bản thân anh cũng khó mà bảo toàn, vừa mở mắt ra là thiếu nợ, thật mệt mỏi. Anh dĩ nhiên cần tiền, cần tiền trả nợ, cần tiền quay phim điện ảnh, trong tình huống đó, ngay cả một chút rãnh rỗi mà anh cũng không rút ra được. Nhưng cô không biết anh lấy được tin tức từ đâu, làm sao biết cô thiếu tiền, lại làm sao làm được như vậy, cái gì cũng không nói với cô, cũng không để cô biết, chỉ khó khăn tìm đến Chu Nghê, thông qua Chu Nghê mà cho cô mượn một số tiền lớn như vậy.

Cho cô mượn xong, vậy anh thì sao?

Có phải con đường của anh lại càng khó hơn đi hơn một chút không?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 78"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull