Lương Âm Dạ còn chưa trả lời lại, trái lại, cô nói một tin tức khác với anh: Bọn họ chuẩn bị đi Châu Phi.
Tin tức trong lời đồn nào đó quả thật không sai, cô tiếp xúc với tổ chức quốc tế bảo vệ động vật hoang dã, cũng đang tính toán cùng bọn họ làm chút chuyện. Dự án của bọn họ đều ở trong vùng hoang dã, cho nên trong khoảng thời gian này, cô luôn chạy tới vùng hoang dã. Giống như thoát khỏi xã hội ảo tưởng dễ chịu rồi đi vào một thế giới tự nhiên, nhưng thế giới tự nhiên này lại tự nhiên và chân thật như vậy, tung ra sức hút với loài người.
Bọn họ triển khai một dự án dã ngoại ở Châu Phi, mà cô chuẩn bị đồng hành cùng bọn họ.
Dường như Văn Yến không thể bình tĩnh được.
Trước kia, anh có thể đồng ý là bởi vì cô muốn đi du lịch, muốn đi chỗ nào đó sầm uất hoặc là có phong cảnh rất đẹp để đi dạo một chút, để giải sầu thật tốt. Nhưng hiện tại biến thành muốn đi Châu Phi, là muốn đi đến vùng hoang dã để làm việc công ích cứu trợ.
Không ở bên cạnh anh nửa năm, dường như cô đã thay đổi rất nhiều.
Trên đường đi dạo thế giới này, cô cũng đang thay đổi.
Anh không biết có nên cảm thán cô gái của anh thay đổi lớn như vậy không.
Nhất là khi tất cả trói buộc trên người cô đã bị buông bỏ, không có bất cứ ràng buộc nào nữa, con đường cô đi có lẽ sẽ càng bằng phẳng hơn.
Cô bắt đầu tùy tiện đón nhận ánh nắng.
Đi làm tất cả chuyện mà cô muốn làm, hoặc là chuyện đột nhiên muốn làm.
Văn Yến im lặng một lát.
Phải vui mừng, nhưng không tránh khỏi sẽ lo lắng và bất an.
Lương Âm Dạ tỉ mỉ nói chuyện với anh rất lâu. Nói rằng trong khoảng thời gian này cô luôn tham gia, đã tiếp xúc không ít lần, cũng nói bọn họ rất có kinh nghiệm, cũng sẽ chăm sóc cô.
“Muốn đi như vậy à?”
“Đúng đấy.”
Anh nghe cô nói một câu rồi lại một câu, một lúc sau, mới rốt cuộc gật đầu. Bởi vì anh cảm nhận được kích động và khát vọng trong lời nói của cô.
Chuyện anh đã từng hi vọng nhất, đó là có thể có thứ gì đó có thể điều động cảm xúc của cô. Mà hiện tại, anh rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh tượng này, sao lại cản trở được?
Cô là con diều bay lên cao, anh không kéo được cô nữa.
Nhưng ban đầu chính anh hi vọng cô có thể bay xa một chút, xa hơn một chút nữa.
Tuỳ tiện hơn một chút, thoải mái hơn một chút nữa.
Trong khoảng thời gian này, cô còn thoả thích hơn đơn thuần là đi du lịch như trước.
Cho dù hiện tại còn phải khổ cực hơn trước.
“Phải chú ý an toàn.” Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất: “Đừng để bị thương.”
“Được!”
Cô lại phấn khởi hơn mấy phần, đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng.
Khóe môi Văn Yến mím lại: “Có rảnh thì bất cứ lúc nào cũng gọi điện thoại cho anh, biết chưa?”
Cô đồng ý từng chuyện một mà không hề do dự.
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nhẹ nhàng híp lại.
Ngược lại không có chuyện gì khác.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của này cô, sao mà có thể đi chơi vui quên lối về như vậy chứ?
… Có một vấn đề là sau khi cô đến Châu Phi, anh lại không thể thường xuyên bay đi tìm cô giống như hiện tại. Lương Âm Dạ cũng cảm thấy áy náy, nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Em sẽ rất nhớ anh.”
Anh bị chọc cười.
Thì ra là câu nhớ nhung vừa rồi đều là đang lót đường cho chuyện này.
“Lương Âm Dạ.”
Anh gọi cô.
“Ừm?”
“Lúc về, em không tránh được đâu.” Giọng nói của người đàn ông thong thả.
Nhưng giống như mãnh hổ ẩn sâu trong động, làm cho người ta kinh hãi. Tuy không thấy mặt, nhưng từ trong xương cốt cũng biết nó nguy hiểm.
Không tránh khỏi cái gì, biểu hiện rõ ràng.
Cô bị nghẹt thở một lúc, không đáp lại.
“Đến lúc đó có thể chính miệng nói với anh là nhớ anh cỡ nào.” Nụ cười của anh dần dần rõ ràng hơn, mà cô đã cúp điện thoại.
Tốc độ nhanh chóng.
Cô vốn dĩ không dám nghĩ tiếp.
Cô không quên người này vào lúc nào đó là đáng sợ cỡ nào. Lần trước, lúc bọn họ làm lần thứ hai, cô cảm giác hơi thở của cô cũng suýt bị đứt nửa đường. Đáy lòng cũng bị phủ đầy ướt át, tê dại rất nhột, nhưng không gãi được, không xoa dịu được, đành nắm chặt bắp thịt cánh tay anh để giải tỏa một chút cảm xúc khó chịu đựng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mỗi một lần đều là đến mức cô không chịu nổi, nhưng cô không biết cực hạn của anh còn dài cỡ nào.
Lương Âm Dạ là một người thông minh, cô không so tài chuyện này với anh, cũng không trò chuyện việc này với anh.