Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 84
Hình như anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói.
Hỏi đủ loại chi tiết trong thời gian qua của cô, hỏi sao cô to gan như vậy, một mình quay về, đi một mình từ sân bay về, cũng không sợ nửa đường bị người ta nhận ra.
Ngón tay anh di chuyển giữa tóc cô, nụ hôn cũng ẩm ướt dính nhớp.
Mãi cho đến sau nửa đêm, cô muốn kêu dừng, nghe thấy anh cười thật khẽ ở bên tai: “Dường như khả năng của chuyện này là không lớn.”
Cô mơ hồ nhớ lại.
Trước đó, lúc còn ở Mỹ, dường như anh cũng đã từng cảnh báo trước.
Đúng rồi.
Trống vắng và chia lìa mấy tháng.
Đầu ngón tay rất đẹp của cô hơi ửng hồng, giờ phút này nắm một góc thật chặt, đầu ngón tay trắng bệch, mấy lần khó nhịn.
Lương Âm Dạ học được một bài học nhớ đời từ trên người anh.
Một lần, hai lần…
Vượt quá mức độ cô có thể nghĩ đến.
Mà tối nay, sợ rằng sẽ trở thành một bài học nhớ đời mới của cô.
Lúc buồn ngủ mơ hồ, cô cảm giác được anh kề sát hôn lên bên tai cô, nhẹ giọng nói chuyện như mê sảng: “Rất nhớ em.”
Lời vừa dứt, anh dịu dàng hôn cô, giống như một vốc nước dịu dàng.
Tất cả nhớ nhung và tưởng niệm của anh trong khoảng thời gian này, không nói ra miệng, dường như đều bị che giấu ở trong ba chữ này.
Cô theo bản năng bắt lấy cái gì đó, mà anh tiện thể đưa tay qua rồi nắm chặt cô.
Người đàn ông hạ tầm mắt nhìn, ánh mắt từ từ thâm thúy.
/
Giấc ngủ này của Lương Âm Dạ quá nặng, cũng quá lâu.
Lúc cô tỉnh ngủ, anh ở bên cạnh cô đọc tin nhắn, xử lý công việc. Trông có vẻ rất bình thường, nếu như bỏ qua việc anh làm việc bằng một tay.
Ngay cả khi cô đang ngủ, anh cũng không quên bắt lấy một bàn tay của cô mà đùa nghịch. Khi thì vuốt ve, khi thì nắm lấy nó.
Lúc mơ màng, Lương Âm Dạ cảm giác bọn họ như vậy sao mà giống với một đôi vợ chồng mới cưới quá.
Cô tựa vào lòng anh, bàn tay sờ vào điện thoại anh, muốn lấy nó.
Mà anh cũng không định ngăn cản, chỉ mặc cho cô lấy đi, lại cúi đầu hôn cô.
“Dậy rồi à?”
Bên ngoài đã là buổi chiều.
Cô miễn cưỡng đáp lời, nhìn thấy bản thân bấm điện thoại của anh, anh cũng không hề có ý kiến, chỉ là dáng vẻ để mặc cho cô xem. Cho dù vừa rồi anh đang trả lời tin nhắn, bị cô cắt ngang, anh cũng vẫn dừng lại, không hề bực bội.
Có lúc bản thân Lương Âm Dạ cũng phải nghi ngờ, rốt cuộc cô đầu độc anh từ khi nào? Sao bản thân cô cũng không biết?
Nhưng cô cũng không có hứng thú đối với thứ trong điện thoại di động của anh, chỉ bấm vào ghi chép về thông tin liên lạc, muốn xem thử chú thích của mình.
Nếu kêu cô tìm từ trong danh sách thì chưa chắc cô có thể tìm được, chẳng qua là cuộc gọi của cô là cuộc gọi gần đây của anh.
Tầm mắt ngưng tụ trên chữ cái kia, cô tạm ngừng một lát, mất một lúc mới phản ứng.
Là một chữ cái cô rất quen thuộc.
Quen thuộc đến mức không biết cô đã từng nhìn thấy bao nhiêu lần, vào mỗi một ngày ở bên ngoài đều phải bấm vào xem, mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn mấy lần. Dần dần đi từ một vị trí thông thường trong danh sách WeChat của cô đến vị trí thường xếp ở hàng đầu tiên, rồi đi đến đỉnh đầu, dần dần lên ngôi.
Mà hiện tại, anh chú thích cho cô là cái tên đó, cũng là chữ cái này.
… “Y”
Cô nhìn anh.
Giống trước kia, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
… Y cũng có thể không phải là [Yến], cũng có thể là [Âm], cũng có thể là [Dạ].
Tên WeChat anh sử dụng và chú thích anh dành cho cô là cái tên giống nhau.
Cái tên giống nhau như đúc.
Nói chung cũng là niềm yêu thích không nói ra miệng, không biết bị che giấu thật sâu bao nhiêu năm.
Những năm qua, cô cũng không đổi số điện thoại di động, cô nghĩ là nếu như anh không chủ động xóa cô, cô chắc hẳn đã nằm trong lịch sử liên hệ của của anh rất nhiều năm. Mà nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối anh đều sử dụng cái tên WeChat này, chưa bao giờ thay đổi nó.
Đầu ngón tay cô cong lại.
Trước giờ chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ chú thích thế này cho cô.
Giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vừa mở miệng, lại đột nhiên bị nghẹn lại.
Thật ra thì tối hôm qua cô đã đoán được.
Chỉ biết không phải là tên thôi, bởi vì bọn họ không ở bên nhau vài năm rồi, nếu tình cờ để cho người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ phiền phức. Cô chỉ suy đoán, có thể là tên ở nhà.
Nhưng chưa từng nghĩ sẽ là cái tên này.
Hình như chữ cái này còn giống một vết hằn khiến cho tim cô mềm mại hơn cả “Tứ Tứ”.
Là một mối liên hệ mập mờ chỉ có hai người bọn họ biết.
Thấy anh không giải thích, cô cũng đã hiểu, anh không nói nhiều, chóp mũi chỉ nhẹ nhàng cọ cọ tóc cô, khàn giọng hỏi: “Còn muốn xem cái khác không?”
Khóe miệng Lương Âm Dạ bị anh hôn. Ồ, người khác là trốn tránh, nhưng anh chủ động đưa đến tay cô, còn mở một đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn cô, chờ cô xem rồi thẩm vấn. Nếu cô không làm vậy, lại làm anh mất hứng, chuyện này làm cô rất khó xử.
Lương Âm Dạ cầm điện thoại của anh, tiến lùi không được.
“Thích không?”
… Thích.
“Muốn đổi một cái khác không?”
Cô lắc đầu.
Anh khẽ cắn cổ cô. Mà cho dù không cắn, phía trên cũng đã trải rộng đóa hoa anh đào của anh.
Văn Yến như đột nhiên nhận ra, ngửa ra sau một chút, tỉ mỉ nhìn cô, như có điều suy nghĩ hỏi: “Về ăn tết với anh?”
Cô hàm hồ gật đầu.
“Còn chuyện khác không?”
Anh hỏi lời này khá kỳ lạ, cô hỏi: “Sao vậy?”
Chỉ nghe anh khẽ cười: “Không có gì.”
Thì chắc là không tiện gặp khách lắm.
Nếu không thì phải bọc kín kẽ.
Lương Âm Dạ nghi ngờ nhìn anh, luôn cảm giác trong bụng anh sẽ không có chuyện tốt lành gì.
Cô kéo chăn che kín bản thân, ngăn cản anh.
Bởi vì công việc, bọn họ tụ họp tương đối ít, thường xuyên đi ra ngoài, rất ít khi ở bên nhau trong khoảng thời gian dài… Cho nên mỗi lần kết thúc, cô đều có thể nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng lần này cô về ăn tết, trong tay không có chuyện gì khác, chắc anh cũng không có…
Lương Âm Dạ không khỏi lo lắng cho cuộc sống sau này.
Chuyện này còn mệt mỏi hơn vận động thường nhật của cô.
Còn phải hao phí con người nữa.
/
Khoảng cách ăn tết chỉ còn lại hai ngày.
Anh nói định tự mình ở chỗ này ăn tết, sẽ tự làm thức ăn, Lương Âm Dạ còn cho rằng ở chỗ của anh chắc hẳn đã dự trữ đầy đủ, nhưng mở tủ lạnh ra xem thì phát hiện thức ăn bên trong rất là ít ỏi.
Lương Âm Dạ sững người, kéo anh đến siêu thị quy mô lớn gần nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc tay nắm tay vịn xe đẩy hàng, Lương Âm Dạ đã suy nghĩ rất lâu, vẫn hỏi thành tiếng: “Nếu em không về, buổi tối năm mới, anh chuẩn bị ăn gì?”
“Còn một ít sủi cảo. Hôm nay vốn định ra ngoài chọn mua một ít, hoặc là bảo người ta đưa tới cửa.” Anh xoa xoa đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, đừng tưởng tượng hình ảnh rất quạnh quẽ.”
“Không có.” Cô hít lỗ mũi: “Nhưng chỉ sợ cũng sẽ không náo nhiệt.”
Anh cười một tiếng, không phủ nhận.
Chẳng qua là có một câu của hôm qua không gạt cô, đối với anh mà nói, ngày này chỉ là một ngày bình thường, anh không quá coi trọng, cũng không cố tình chuẩn bị cái gì cả.
Giống như năm ngoái bọn họ ở trong đoàn phim, cho dù chỉ là đơn giản ăn một bữa cơm, anh cũng sẽ không cảm thấy có gì không đủ.