Bao lì xì này quả thực là có lòng thành, còn lớn hơn bàn tay của Lương Âm Dạ.
Cô cầm nó trong tay, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà vẫn để nó bay xuống đất.
Lúc về phòng để tắm rửa, cô mới khoác áo ngủ đi ra, ngồi xổm trước mặt nó nhặt nó lên.
Anh còn ở trong phòng, chỗ này yên tĩnh.
Cô mở bao lì xì kia ra, lấy một xấp tiền giấy từ bên trong ra, còn có một tấm thẻ.
… Quả thật là một bao lì xì tiền mừng tuổi đủ dày.
Đạo diễn Văn nổi tiếng quả thực là xa xỉ.
Ngay cả bao lì xì mà cũng hào phóng như vậy.
Lương Âm Dạ cong môi, từ dưới đất đứng lên. Áo ngủ lụa ở đầu vai trượt xuống, cô không cảm giác được, cũng không để tâm một mảng da thịt sắc tuyết và hành động vô cùng bắt mắt.
Cô hơi đói, đi vào nhà bếp nghiên cứu cách hâm nóng thức ăn.
Văn Yến đi từ bên trong ra, thay một bộ đồ mặc ở nhà chỉnh tề sạch sẽ, lúc nghiêm túc thì lại là dáng vẻ đứng đắn cao quý. Anh nhìn cô đứng ở đó nhấn nút vài lần, nhưng hình như cảm thấy không đúng, lại hủy bỏ rồi khởi động lại.
Anh cong môi. Nhưng bóng dáng xem náo nhiệt rất nhanh bị cô phát giác, cô tức giận nói: “Còn không phải tại anh hết, thức ăn nguội cả rồi, anh còn cười được nữa.”
Người nào đó nhận tội.
Đi đến để cứu vớt hiện trường tai nạn.
Lương Âm Dạ tiện đà cầm lấy bao lì xì lớn vừa để ở bên cạnh, giơ nó lên: “Bao lì xì của năm đầu tiên to vậy sao?”
Tuy không biết số tiền trong thẻ, nhưng nghĩ thì cũng có thể biết là sẽ không quá nhỏ.
“Không phải năm đầu tiên.” Anh không quay đầu lại mà xử lý thức ăn, giọng nói giống một miếng ngọc rất trong trẻo.
Lương Âm Dạ sững sờ. Cô suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nhíu mày, ký ức quá khứ bị kéo về.
Hình như quả thật không phải là năm đầu tiên.
Nói là năm đầu tiên thì không khỏi quá lỗ mãng.
Thậm chí là vào cái tết đầu tiên, cô vừa về nhà thì đã nhận được rồi.
Năm ấy, ba mẹ anh ở một thành phố khác làm việc kinh doanh, không thể vội vã quay về ăn tết với anh, đó là lần đầu tiên anh ăn tết ở trong nhà nhà họ Lương.
… Cũng là lần đầu tiên cô ăn tết ở trong nhà nhà họ Lương.
Ba mẹ cũng cho cô bao lì xì, mỗi người một bao, lúc ba và cô nói chuyện, không biết Lương Xán từ chỗ nào xuất hiện, chạy đến vội vàng kéo ông ấy đi, nói là có chuyện gì đó cần ông ấy hỗ trợ.
Lương Âm Dạ tiện đà cất bao lì xì, đi đến phòng xem phim để tìm phim xem, tiêu hao thời gian cả đêm, từ buổi tối đến đêm khuya, không cẩn thận ngủ quên ở chỗ này. Nửa đêm tỉnh lại, cô vừa muốn đứng dậy về phòng, nhưng chợt phát hiện trong tầm tay là một bao lì xì bị niêm phong.
Nhà họ Lương có không ít doanh nhân tới lui, cộng thêm họ hàng thân thiết và bạn tốt, năm ấy, cô nhận được không ít bao lì xì. Mà bao lì xì mà bọn họ cho bình thường đều là hai phần, cô và Lương Xán mỗi người một bao.
Mà sau tết, cô nghe Lương Xán và bạn bè nói về số lượng bao lì xì mà cô ta nhận được, lặng lẽ đếm trong lòng… Phát hiện bản thân nhiều hơn cô ta một bao.
Bao lì xì đó là bao lì xì nào, dường như cũng không khó nghĩ ra.
Trong lòng cô dao động.
… Anh hình như chỉ cho cô bao lì xì, Lương Xán không có.
Dưới tình huống bình đẳng gọi là “đối xử như nhau”, cô nhận được một phần thiên vị mang theo cảm giác rất kỳ lạ.
Rất kỳ quái là cô vô cùng thích cảm giác này.
Một khắc ấy, cô rất vui vẻ, nhận được nhiều bao lì xì như vậy, số lượng cũng không ít, nhưng cũng không có bao lì xì nào khiến cô vui vẻ như vậy.
Sau này, bọn họ ra mắt công chúng, vào cái tết đầu tiên, bọn họ đón tết ở trong đoàn phim.
Một giây trước bọn họ còn thảo luận quay phim, một giây kế tiếp, anh nhìn cô mấy giây, lấy một thứ màu đỏ từ trong túi áo măng tô màu đen ra đưa cho cô: “Một năm mới thuận lợi nhé.”
Năm ấy, bọn họ cũng là lần đầu tiên kiếm được tiền.
Cô mở ra mới phát hiện, số tiền lớn hơn năm ngoái rất nhiều, đó là một bao lì xì rất lớn.
… Trước kia anh chưa độc lập, có lẽ là tiêu tiền ba mẹ, cho nên chỉ tặng cô tâm ý. Nhưng sau khi tự kiếm tiền, anh lại tặng cho cô lì xì, anh không còn nương tay nữa, năm sau lớn hơn năm trước, lớn đến mức Lương Âm Dạ cho rằng có phải anh có chuyện gì cần cô làm hay không, thậm chí còn muốn trả lại cho anh một ít tiền.
Nhưng khi đó, mi mắt anh cười, đè lại bàn tay cô động vào bao tiền lì xì đó: “Cho em thì nhận đi. Tiền anh kiếm được, cho em tiêu xài một chút có sao đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh không để tâm, cũng không cảm thấy số tiền kia khổng lồ, cũng không cảm thấy không thích hợp.
Lương Âm Dạ đành lo lắng mà nhận lấy nó.
Chỉ là không ngờ, sau này, đồ vật cô nhận được cuối cùng càng ngày càng nhiều, so với bao lì xì kia, giá trị của chúng nó cũng không tính là lớn.
Lương Âm Dạ lấy lại tinh thần, nhìn người trước mặt đã hâm nóng thức ăn rồi bưng ra ngoài, bỗng nhiên đi lên trước ôm eo anh.
Anh sẽ khiến cho cô cảm thấy.
Thích anh là một chuyện rất tốt đẹp.
Còn có việc…
Hẹn hò với anh cũng là vậy.
Anh thở dài, dường như rất là thương tiếc: “Vừa hâm nóng xong.”
Nhưng lại muốn đặt chúng nó xuống.
Lương Âm Dạ nghe ra ngụ ý trong đó, lật đật đi lui ra sau.