TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 169

  1. Home
  2. Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
  3. Chương 169
Prev
Next

Lời nói chỉ được một nửa, người giúp việc chăm sóc Diêu Cầm vội vàng chạy đến báo tin người tỉnh dậy đang làm loạn. Liễu Thư Bạch không chút do dự, lập tức bỏ lại Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi mà rời đi.

Bước chân vội vàng rối loạn như thể đến muộn một bước sẽ mất đi người mình yêu, mang theo sự lo lắng bất an và sợ hãi.

Tạ Kỳ Diên cứ thế đứng đó, rất lâu, rất lâu.

Sau khi nghe Liễu Thư Bạch kể về bệnh tình của mẹ mình, đồng tử mất đi tiêu cự, hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt, sự căng thẳng quá mức khiến tơ máu đỏ trong mắt anh càng trở nên rõ ràng, khóe mắt đỏ hoe. Anh thất thần, hàng mi khẽ run, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Cơn đau dữ dội xuyên qua tim phổi, Tạ Kỳ Diên khó khăn hít thở.

Gió nổi lên. Cho đến khi mái tóc của Hạ Vãn Chi bị gió thổi lướt qua bên cổ anh, anh mới cứng đờ từ từ hoàn hồn.

“Không phải sự thật, đúng không?” Tạ Kỳ Diên khàn giọng.

Hạ Vãn Chi cắn môi nén lại sự chua xót trong mắt, cô không dám lắc đầu, cũng không dám gật đầu.

Ngay cả cô cũng không thể chấp nhận kết quả này.

Huống hồ là Tạ Kỳ Diên.

Anh đã chịu đựng rất nhiều gian khổ, nhưng dù có khổ đến đâu, anh cũng chưa từng cúi đầu bật khóc.

Đôi vai từng đưa Tạ thị trở lại đỉnh cao thương nghiệp, đôi vai vững chãi ấy, giờ đây chỉ vì một tin mẹ mình lâm trọng bệnh bao năm mà khẽ run rẩy, như thể niềm tin đã chống đỡ anh suốt bao năm đột ngột sụp đổ.

Anh cứ nhìn Hạ Vãn Chi như thế, dùng giọng nói khiêm nhường, run rẩy hỏi lại: “Bà ấy sẽ khỏe lại, đúng không?”

Không sao.

Bà chỉ là tạm thời quên mất anh.

Anh có thể chấp nhận điều đó.

Tạ Kỳ Diên không tin vào thần linh, cũng không tin số mệnh. Anh có đủ sức lực để chống lại số phận, nhưng khi trời giáng xuống khổ đau cho người anh yêu thương anh lại chỉ có thể khuất phục.

Anh mất hết sức lực, mong ông trời mở mắt nhìn rõ nhân gian này.

Anh muốn hỏi: tại sao?

Tại sao hành hạ một mình anh chưa đủ, tại sao còn muốn làm tổn thương cả người thân của anh?

Anh run rẩy, cụp mắt nhìn Hạ Vãn Chi.

Anh không tin thần, anh tin Hạ Vãn Chi.

Anh cứ thế nhìn cô, nhìn vị thần duy nhất mà anh tôn thờ.

Hạ Vãn Chi nén tiếng khóc, hai tay vòng qua eo anh ôm chặt lấy cơ thể anh, quả quyết gật đầu: “Đúng, mẹ sẽ khỏe lại. Nhất định sẽ ổn.”

Tầm nhìn của Tạ Kỳ Diên dần mờ đi, anh cúi người xuống, vai từ từ sụp xuống, đem một nửa sức nặng trên người dựa vào Hạ Vãn Chi.

Shopee tech zone
–

Liễu Thư Bạch sau khi thu xếp ổn thỏa cho Diêu Cầm liền mời Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi vào. Dường như đã nói trước điều gì đó với Diêu Cầm, Diêu Cầm ngồi trên xe lăn khẽ ngẩng đầu nhìn hai người không xa, cười nói với Liễu Thư Bạch: “Thư Bạch, khách của anh đến rồi.”

Nụ cười đó ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

Tạ Kỳ Diên hơi ngẩn người.

Dường như trở về tuổi thơ, anh đang chơi đùa một bên, quay đầu lại liền thấy bà nở nụ cười hiền từ, dịu dàng gọi anh: “A Diên chậm thôi, coi chừng ngã.”

Bà đã thay đổi, nhưng cũng dường như chẳng thay đổi gì.

Có lẽ Hạ Vãn Chi đã vẽ ra Diêu Cầm trong tưởng tượng nên khi nhìn bà anh cảm thấy rất quen thuộc.

Bà rất giống Diêu Cầm bốn mươi bảy tuổi trong tranh.

Già đi, có nếp nhăn, nhưng vẫn hiền từ phúc hậu.

Nhưng bà gầy đi, tiều tụy, phong sương.

Thời gian trôi qua, mái tóc xanh đã thành tóc bạc.

Hạ Vãn Chi nén một hơi căng thẳng nhìn về phía Diêu Cầm, bà ngồi đó, trong lòng ôm một con búp bê vải.

Bà cười không khác gì người bình thường.

Nhưng khi Hạ Vãn Chi liếc nhìn Liễu Thư Bạch, rõ ràng có thể thấy sự căng thẳng và lo lắng của ông.

Ngón tay Liễu Thư Bạch bị Diêu Cầm khẽ chạm, ông đáp một tiếng, giọng nói hơi run: “Em quên rồi à, vừa rồi anh nói với em rồi, họ đến gặp em đó.”

Diêu Cầm ngẩn người, ngơ ngác: “Khách của em?”

Liễu Thư Bạch chậm rãi: “Đúng vậy, khách của em.”

Diêu Cầm ngẩng đầu nhìn sang, mắt hơi híp lại rồi cười cười: “Sao có thể, em làm sao có khách được chứ.”

Không khí dường như ngưng lại, ánh mắt Diêu Cầm dừng lại trên người Tạ Kỳ Diên, nụ cười trên mặt từ từ tắt ngấm.

Mọi người đều căng thẳng chú ý đến phản ứng của bà.

Hơi thở Tạ Kỳ Diên nặng nề, anh khó khăn bước đi bước đầu tiên về phía mẹ mình, mang theo sự dò xét, mang theo sự hoang mang bất an, mang theo nỗi nhớ sâu sắc.

Ánh sáng bị bóng dáng cao lớn trước mắt che khuất, mày Diêu Cầm nhíu lại, lúc anh sắp đến gần mình, bà cụp mắt xuống, lộ vẻ rụt rè hoảng sợ, đột ngột ôm chặt con búp bê trong lòng: “A Diên, A Diên…”

Lồng ngực Tạ Kỳ Diên rung lên, ánh mắt nhìn Diêu Cầm đầy vẻ bối rối, hốc mắt lập tức đỏ hoe, như thể bất ngờ, lại như sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ.

Liễu Thư Bạch và Hạ Vãn Chi cũng kinh ngạc nhìn Diêu Cầm, lòng dạ cũng treo lơ lửng.

Môi Tạ Kỳ Diên run rẩy.

Anh ở gần Diêu Cầm đến vậy, gần đến vậy.

Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.

Anh quỳ xuống, một gối chạm đất, từ từ, rồi lại hạ cả hai đầu gối xuống, hốc mắt ngấn lệ, đầu ngón tay run rẩy, anh đặt lòng bàn tay lên đầu gối Diêu Cầm, khi giọt nược mắt cuối cùng cũng lăn dài, anh cúi đầu tựa trán lên đó.

Như hồi nhỏ, gối đầu lên đầu gối mẹ, nghe mẹ kể chuyện hồi nhỏ của mẹ.

“Mẹ.” Tạ Kỳ Diên khàn giọng.

“Mẹ ơi…” Nỗi nhớ không lời, hơn hai mươi năm qua anh chỉ có thể gọi tiếng “mẹ” này trong lòng.

Không ai biết anh nhớ bà đến mức nào.

Anh mong ngày gặp mặt, mong rằng khi anh gọi một tiếng “mẹ”, bà sẽ dịu dàng đáp lại một tiếng.

“Tiểu A Diên…” Diêu Cầm siết chặt tay, cảnh giác ôm con búp bê trong lòng, người rụt lại về phía sau, miệng lẩm bẩm, “Tiểu A Diên đừng khóc, đừng khóc…”

Tư thế như ôm trẻ sơ sinh, bà dùng má khẽ v**t v* “Tiểu A Diên” trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Kỳ Diên, ánh mắt mang theo chút trách móc: “Cậu nói nhỏ thôi, dọa Tiểu A Diên của tôi rồi!”

Tạ Kỳ Diên chỉ ngẩng đầu, hai tay vẫn đặt trên đầu gối Diêu Cầm.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này trong lòng vẫn tan nát.

Anh cứ thế ngơ ngác nhìn Diêu Cầm không nhận ra mình trước mắt.

Nhưng cũng thấy may mắn, vì bà vẫn còn nhớ Tiểu A Diên.

Diêu Cầm nhíu mày nhìn Liễu Thư Bạch: “Thư Bạch, khách của anh làm phiền chúng ta rồi.”

“Được, anh biết rồi, anh sẽ bảo họ im lặng.” Liễu Thư Bạch phụ họa, khó xử nhìn Tạ Kỳ Diên.

Đối với Diêu Cầm hiện tại, Tạ Kỳ Diên chính là một người hoàn toàn xa lạ.

Hạ Vãn Chi đi tới đỡ Tạ Kỳ Diên dậy, nắm lấy bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của anh.

“Chào dì Diêu, con là Hạ Vãn Chi, rất vui được quen biết dì.” Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Hạ Vãn Chi hơi khom người, ánh mắt sáng rỡ đầy thiện ý.

Diêu Cầm rất cảnh giác với người lạ, trước khi trả lời còn thử dò xét nhìn Liễu Thư Bạch, đến khi được Liễu Thư Bạch gật đầu đồng ý mới cười nói: “Dì tên Diêu Cầm, đây là Tiểu A Diên của dì…”

Nói rồi liền đưa con búp bê trong lòng cho Hạ Vãn Chi, môi hơi hé mở dường như còn muốn nói gì đó, nhưng vừa lên tiếng lại bỗng dưng dừng lại, như thể quên mất mình định nói gì.

Ánh mắt Hạ Vãn Chi lóe lên một tia xót xa, dịu dàng v**t v* đầu con búp bê lông đó, cố gắng giữ nụ cười: “Cậu ấy tên Tiểu A Diên, còn cháu là Tiểu Hoàn Tử.”

Búp bê lông mềm mại, trên người toàn là hơi ấm và mùi hương của Diêu Cầm.

Diêu Cầm lập tức vui mừng khôn xiết: “Tiểu Hoàn Tử là tên ở nhà của con à? Tiểu A Diên nhà ta cũng là tên ở nhà, tên thật của nó là Tạ…”

Chữ “Tạ” vừa phát âm, vẻ mặt Diêu Cầm bỗng thay đổi, ánh mắt hiền từ phúc hậu đột nhiên híp lại: “Tạ… Tạ…”

“Là gì? Tôi muốn nói gì?” Vẻ mặt Diêu Cầm trở nên sắc bén, “Cô là ai? Có phải cô đang cố moi chuyện của tôi? Cô có quan hệ gì với Tạ Thiên Tề?!”

Dao Cầm đột nhiên đứng bật dậy khỏi xe lăn, cảm xúc quá kích động khiến máu dồn lên não, choáng váng một lúc. Liễu Thư Bạch vội vã đỡ lấy bà, vòng tay ôm chặt, nhẹ nhàng xoa sau lưng: “A Diêu, A Diêu! Họ là khách của anh, là khách, không liên quan gì đến Tạ Thiên Tề…”

Sắc mặt Diêu Cầm lập tức tái mét nhưng lại nhanh chóng nghe theo lời Liễu Thư Bạch, ngẩn ngơ nhìn Hạ Vãn Chi: “Không liên quan gì đến Tạ Thiên Tề?”

Liễu Thư Bạch gật đầu dỗ dành bà: “Đúng, không liên quan…”

Hạ Vãn Chi bị phản ứng đột ngột của Diêu Cầm dọa sợ, lúc lùi lại va vào cánh tay Tạ Kỳ Diên đưa ra, được anh che chở trong lòng, Hạ Vãn Chi bất giác ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt đó ẩn chứa nhiều hơn là nỗi buồn kìm nén.

Thứ hai, là sự căm hận.

Sự oán hận đối với Tạ Thiên Tề.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 169"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull