Site icon TruyenVnFull

Đêm Hè Dịu Dàng – Đinh Hiến - Chương 175

“Ồ, vừa rồi em nói gì vậy?” Diêu Cầm sau khi bình tĩnh lại, day day trán, nghi hoặc nhìn Liễu Thư Bạch, “Anh làm vỡ đồ nhà Hoàn Tử à?

Liễu Thư Bạch đang đi về phía Diêu Cầm: “…”

“À đúng rồi, chú Liễu đang đùa đó.” Hạ Vãn Chi cười cười, để Liễu Thư Bạch nhận lỗi thay.

Trước khi ra ngoài, Liễu Thư Bạch bảo cô yên tâm rằng ông một mình có thể chăm sóc tốt cho Diêu Cầm, Hạ Vãn Chi vì tin tưởng nên mới yên tâm ra ngoài.

Kết quả vừa về nhà đã bị đập phá tan tành, Liễu Thư Bạch lại còn không hề khuyên can, không trách ông thì trách ai.

“Lớn từng này rồi còn đùa giỡn à? Anh mau đền tiền đi.” Diêu Cầm nhíu mày nhìn đống mảnh sứ vỡ trên sàn, nhón chân cẩn thận vòng qua sofa ngồi xuống.

Liễu Thư Bạch đến đỡ bà, vừa gật đầu vừa nhận lỗi: “Được, được, đền, nhất định đền tiền.”

Đúng là mẹ con, ai nấy đều bắt ông đền tiền.

Trái tim đang treo lơ lửng của Tạ Kỳ Diên từ từ trở lại bình tĩnh.

Hạ Vãn Chi liếc nhìn anh, lặng lẽ nắm lấy ngón tay đang buông thõng của anh.

Người có hơi ấm.

Hơi ấm của Hạ Vãn Chi luôn sưởi ấm anh những lúc anh cần.

“Không sao.” Tạ Kỳ Diên cười cười, bảo người giúp việc vào dọn dẹp.

Diêu Cầm sống ở đây cần được chăm sóc mọi lúc. Ngoài bác sĩ Wood ra Tạ Kỳ Diên còn sắp xếp đầu bếp và mấy người giúp việc túc trực phục vụ.

Ở Ireland quá lâu, công ty còn nhiều việc tồn đọng, đầu bếp vừa nấu xong cơm mời chủ nhà dùng bữa, Tạ Kỳ Diên nhận điện thoại liền nói phải đến công ty.

Hạ Vãn Chi vội vàng múc một bát canh bảo anh ăn.

“Không ăn nữa, đến công ty ăn cơm nhân viên cũng vậy thôi.” Tạ Kỳ Diên lên lầu thay quần áo xuống rồi vội vàng định đi.

Hạ Vãn Chi hết cách, vừa định đặt xuống —

Diêu Cầm giật lấy bát bưng qua gọi người: “Con đứng lại, không nghe lời vợ sẽ thiệt thòi biết không? Cơm nhân viên của công ty con có bằng một bát canh ấm lòng của vợ con không?”

Bước chân Tạ Kỳ Diên đã dừng lại từ khoảnh khắc Diêu Cầm gọi mình.

Ngẩn ngơ nhìn Diêu Cầm trách mắng mình.

Vẫn như hồi nhỏ, lúc dạy dỗ anh bất giác sẽ nhíu mày, rõ ràng đang quở trách nhưng giọng điệu lại dịu dàng.

Bát canh được đưa đến trước mặt Tạ Kỳ Diên, Diêu Cầm miệng vẫn còn thúc giục: “Một bát canh thôi mà, không tốn bao nhiêu thời gian đâu, con mà không ăn chẳng phải làm Hoàn Tử buồn sao.”

Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng, đúng.”

“Xin lỗi, lần sau con sẽ không vậy nữa.” Tạ Kỳ Diên tích cực nhận lỗi.

Aeon Shop
Như hoàn thành nhiệm vụ, Diêu Cầm nhìn anh ăn xong rồi bưng bát rỗng đưa cho Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi cười giơ ngón tay cái với bà.

Tạ Kỳ Diên nhếch môi, quyến luyến không muốn đi.

“Ai đó chẳng phải đang vội sao, còn đứng đấy làm gì nữa?” Hạ Vãn Chi nhướng mày, kéo ghế cho mẹ chồng ngồi rồi làm mặt đắc ý với Tạ Kỳ Diên.

Có mẹ chồng chống lưng cảm giác thật tốt.

Tạ Kỳ Diên cười cười: “Đợi anh về.”

Hạ Vãn Chi xua tay, bảo anh không cần lo lắng chuyện nhà.

Sau bữa cơm là giờ uống thuốc của Diêu Cầm, bác sĩ Wood dựa vào tình trạng bệnh của Diêu Cầm giảm bớt khá nhiều liều lượng thuốc, Hạ Vãn Chi chỉ nhìn thấy những viên thuốc trải đầy lòng bàn tay được Diêu Cầm không chớp mắt cho hết vào miệng đã thấy rùng mình.

Ngoài ra, còn có nhiều hơn sự xót xa, đau lòng.

Uống thuốc xong, bác sĩ Wood cho bà làm vài bài kiểm tra trầm cảm.

Sau khi mắc bệnh tâm thần phân liệt, ý thức của Diêu Cầm không kiểm soát được, nhưng may mà lúc bình thường có thể thừa nhận bệnh tình của mình và phối hợp điều trị.

Những năm đầu, ý định tự tử của bà vẫn rất cao, nhưng từ những hành vi và các bài kiểm tra gần đây có thể thấy bà đã từ từ giảm bớt ý nghĩ tự tử.

Đây coi như là chuyện tốt, chứng tỏ tình trạng trầm cảm của bà đã có chuyển biến tốt.

Nhưng số lần bà rơi vào ảo giác lại tăng lên.

Người ta đều nói bệnh nhân tâm thần phân liệt dễ nổi giận, nhưng Diêu Cầm lại hiếm khi nổi giận, bác sĩ Wood ban đầu tưởng là do bà mắc bệnh trầm cảm nhưng sau này dần hiểu ra…là do tính cách.

Có một loại người, dù mắc bệnh, mất đi chính mình nhưng vẫn giữ được sự tao nhã.

Diêu Cầm chính là người như vậy.

“Thế nào?” Liễu Thư Bạch vội vàng nhìn bác sĩ Wood.

“Nhìn kết quả không có vấn đề gì lớn nhưng bà Diêu có nghiêm túc trả lời câu hỏi hay không thì tôi không chắc.” Bác sĩ Wood thở dài một hơi, vẫn là câu nói đó, “Nửa năm làm kiểm tra một lần, những dạng câu hỏi trong ngân hàng đề bà Diêu chắc đã rất quen thuộc rồi, nên không thể hoàn toàn làm căn cứ.”

“Vậy sao bác sĩ lại giảm thuốc?” Hạ Vãn Chi trả lại bài kiểm tra của Diêu Cầm cho bác sĩ Wood, nghĩ đến biểu hiện của Diêu Cầm mấy ngày nay, cô bằng lòng tin vào bài kiểm tra này.

Bác sĩ Wood nhận lấy bốn tờ giấy mỏng manh rồi chắp tay sau lưng, hít một hơi thật sâu: “Là vì tình hình của bà Diêu đã có chuyển biến tốt, tôi muốn thử xem nếu giảm bớt một số loại thuốc có phù hợp không, nếu không có vấn đề gì lớn, đây là một dấu hiệu rất tốt.”

Đồng tử Liễu Thư Bạch co rút, tưởng mình nghe nhầm, kích động hỏi: “Ông nói gì? Nói lại lần nữa?”

“Thật ra một năm trước bệnh tình của bà Diêu đã có chiều hướng tốt lên rồi, là tôi không dám chắc chắn một trăm phần trăm cho nên không nói với ông, nhưng qua thời gian quan sát này, nhất là hai ngày đến Bắc Thành, từ một số hành vi thường ngày của bà Diêu, tôi có một đề nghị mới.” Bác sĩ Wood nghiêm túc nhìn Liễu Thư Bạch.

Diêu Cầm là bệnh nhân của ông, ông đã làm bác sĩ điều trị cho bà hơn mười năm, cũng rất hy vọng dưới sự nỗ lực của mình, bệnh nhân của mình có thể khỏi bệnh.

Liễu Thư Bạch vẫn còn ngẩn người, một người trông rất lý trí nhưng khi đụng phải chuyện của Diêu Cầm lại trở nên ngốc nghếch.

Hạ Vãn Chi tâm trạng vừa thấp thỏm vừa kích động: “Đề nghị gì?”

Bác sĩ Wood nội tâm cũng căng thẳng kích động: “Đề nghị bà Diêu tiến hành phẫu thuật định vị não.”

Exit mobile version