Site icon TruyenVnFull

Đêm Mưa Lạc Lối – Ứng Tây Hòa - Chương 15

Lại bị mắng là có bệnh? Tô Minh Tranh nắm lấy cổ tay Chu Hạo, “Sao lại mắng tôi có bệnh?”

Chu Hạo bị hành động của Tô Minh Tranh làm cho ngơ ngác, “Không phải chứ, Tô Minh Tranh. Cậu thật sự bị thần kinh rồi à?”

Tô Minh Tranh buông tay bạn ra, “Thần kinh thì không, nhưng suy nhược thần kinh thì cũng sắp rồi.”

Chu Hạo cười giả lả, “Vậy thì cậu đúng là qua tuổi ba mươi cơ thể bắt đầu suy lão rồi.”

“Mong cho tôi chút điều tốt lành được không.” Nói xong, Tô Minh Tranh đá Chu Hạo một cái, phẩy tay nói đi đây.

Nhìn bóng lưng Tô Minh Tranh, Chu Hạo nhíu mày, Tô Minh Tranh cao lớn, gần một mét chín, dáng người cao ngất, nhưng sao Chu Hạo lại nhìn thấy chút cô đơn từ bóng lưng của anh ta?

Tô Minh Tranh đi ra khỏi quán bar mới cảm thấy đói bụng. Không muốn ở bên ngoài lâu, Tô Minh Tranh lập tức trở về nhà cũ.

Bố Tô vẫn đang ngồi đọc báo, liếc mắt thấy con trai bước vào, hỏi: “Sao lại về sớm vậy? Còn tưởng con sẽ như trước đây, không về nhà mà qua đêm chứ?”

Tô Minh Tranh ném áo khoác sang một bên, kéo ghế ngồi đối diện bố, “Không đâu, tuổi tác cao rồi, không chịu nổi nữa.”

“Tuổi tác cao? Trước mặt bố mà nói tuổi tác cao?” Bố Tô liếc con trai một cái.

Thấy vậy, Tô Minh Tranh cười nói: “Con không nói bố. Không đúng, bố cũng đừng thức khuya. Thức khuya không tốt cho sức khỏe.”

Bố Tô lật giở tờ báo, “Không dễ dàng gì, vậy mà một người thích thức đêm như con lại nói ra được câu thức khuya không tốt cho sức khỏe? Rốt cuộc con về nhà làm gì?”

Tô Minh Tranh gọi dì giúp việc đến, bảo dì nấu cho mình một bát mì, sau đó mới trả lời bố, “Nhớ ngài thôi. Sao? Bây giờ con không thể về nhà mình nữa à?”

“Đã dùng cả kính ngữ rồi? Rốt cuộc con làm sao vậy?” Bố Tô nhíu mày nhìn con trai, “Cãi nhau với Tống Tụng à?”

“Đúng rồi, hai đứa rốt cuộc là sao?” Bố Tô thở dài, “Thôi, hỏi con cũng không nói. Dù sao thì con nhớ kỹ, đừng vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công ty. Bố và mẹ còn cần mặt mũi.”

Dì giúp việc nhanh chóng bưng mì đến, Tô Minh Tranh đứng dậy đi rửa tay, sau khi trở về liền cúi đầu ăn mì.

Bố Tô thấy vậy cũng thở dài, “Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, không phải trẻ con nữa, cũng nên có con rồi.”

Nghe vậy, Tô Minh Tranh suýt chút nữa phun hết mì trong miệng ra.

Tô Minh Tranh rút khăn giấy lau miệng, “Không phải chứ, bố đang đùa à?”

Thấy vẻ mặt bố nghiêm túc, Tô Minh Tranh đặt đũa xuống, “Nghiêm túc sao?”

Bố Tô nhướn mày, “Con thấy bố giống đang đùa với con sao?”

Tô Minh Tranh cũng nhướn mày, hai bố con vốn đã giống nhau, lúc này làm cùng một động tác, càng giống nhau hơn, “Bố không phải đang nói thật với con chứ?”

Bố Tô cất tờ báo, “Nếu không thì sao? Kết hôn rồi, bước tiếp theo không phải là thúc giục sinh con sao? Bố không sai mà.”

Exit mobile version