Tống Tụng ở lại bệnh viện, trong thời gian đó cô nhận được điện thoại của mẹ, cô nói với mẹ rằng mình đang ở bệnh viện nhưng đối phương không quan tâm, chỉ liên tục hỏi Tống Tụng khi nào có thể đưa tiền cho bà.
Tô Minh Tranh xách theo canh gà ác dì giúp việc nấu, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tống Tụng đang khóc. Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, nhưng trước đây khi cô khóc, anh chỉ cảm thấy bực bội, còn bây giờ lại có một cảm giác khó tả chua xót, “Đã đồng ý cho em tiền rồi, sao còn khóc?”
Nghe vậy, Tống Tụng rút khăn giấy lau nước mắt, quay mặt đi.
Tô Minh Tranh đặt canh gà lên bàn nhỏ cạnh giường bệnh, “Mẹ tôi bảo tôi mang đến cho em, uống lúc còn nóng đi.”
Vừa dứt lời, Tô Minh Tranh xoay người rời khỏi phòng bệnh, anh sợ mình ở lại lâu hơn, nhìn thấy khuôn mặt của Tống Tụng lại nảy sinh những cảm xúc không cần thiết. Loại cảm xúc mà anh không thể kiểm soát và không hiểu nguồn gốc.
Tống Tụng không hề ngần ngại, cô đợi Tô Minh Tranh đóng cửa rời đi, mở canh gà ra cẩn thận đổ vào bát.
Uống ngụm đầu tiên, cô đột nhiên rơi nước mắt. Cô nhớ lại hồi nhỏ khi bị ốm, mẹ sẽ nấu những món ngon và canh gà bổ dưỡng cho cô trong bếp. Bây giờ, tất cả đều không còn nữa. Chỉ còn lại bố mẹ coi cô như cây ATM. Điều khiến cô khó chịu hơn là, cô không có khả năng kinh tế, cô đang dùng bản thân mình để đổi lấy tiền bạc. Bố mẹ ruột của cô biết rõ điều này nhưng vẫn không quan tâm đến sống chết của cô.
Tống Tụng uống cạn canh gà không chừa một giọt, cô thậm chí còn cảm thấy hơi no. Trước đây sao cô không phát hiện ra mình có khuynh hướng ăn uống vô độ. Sau khi ăn no, Tống Tụng ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nhưng tâm trạng của cô không tốt lắm. Người là sống, nhưng tâm trạng lại chết lặng. Tống Tụng không dám và cũng không nỡ nhớ lại quá khứ, rất nhiều lựa chọn đều là do cô tự mình làm ra. Cô nói Tô Minh Tranh tự chuốc lấy, bản thân cô cũng vậy. Không chỉ Tô Minh Tranh dừng tổn thất đúng lúc, mà cô cũng vậy.