Việc Tô Minh Tranh kết hôn chỉ có vài người bạn biết, Chu Hạo có mặt ở đây là một trong số đó.
Thấy Tô Minh Tranh bước vào, Chu Hạo huýt sáo một tiếng.
Những người đang ồn ào bỗng im bặt.
“Khách quý, khách quý.” Chu Hạo đứng dậy khỏi người bạn gái, “Lâu rồi không gặp, Tô đại thiếu gia.”
Tô Minh Tranh tránh né cái bắt tay của Chu Hạo, ” Bẩn chết đi được.” Giọng điệu và hành động đều đầy vẻ chán ghét.
Thấy vậy, Chu đại thiếu bất mãn, “Chậc, toàn mùi hương của mỹ nữ thôi. Cậu bây giờ kết hôn rồi chắc bị quản nghiêm lắm nhỉ?”
Tô Minh Tranh không trả lời Chu Hạo, anh đi đến chỗ trống ở góc ngồi xuống, nhận lấy điếu thuốc được đưa tới, “Sao cô lại ở đây?”
Người đưa thuốc cho Tô Minh Tranh là một cô gái trẻ đeo kính, khí chất và cách ăn mặc của cô ấy không hợp với nơi này.
“Nghe Chu Hạo nói anh sẽ đến, nên em đến xem.” Cô gái khẽ nhếch mép, đẩy gạt tàn thuốc về phía Tô Minh Tranh.
Tô Minh Tranh nhíu mày, cất điếu thuốc đi, “Tôi cai thuốc rồi.”
Nghe vậy, Tô Mạt sững người, cô nhanh chóng phản ứng lại, “Hóa ra anh có thể cai thuốc.”
Chu Hạo ho khan vài tiếng, “Tô Mạt, cô thật không đủ nghĩa khí, đến rồi chỉ nói chuyện với một mình Tô Minh Tranh. Sao vậy? Hai người ngoài việc cùng họ Tô, chẳng lẽ thật sự có quan hệ huyết thống? Không phải chứ, hai người thật sự là anh em thất lạc nhiều năm sao?”
Vừa dứt lời, Chu Hạo liền ăn một cú đấm của Tô Minh Tranh, lực của Tô Minh Tranh không mạnh, chỉ làm cho có lệ nhưng Chu Hạo lại tỏ vẻ đau đớn như sắp chết, “Còn là anh em không? Đùa một chút cũng không được.”
Những người có mặt ở đây ai mà chẳng biết Tô Mạt thích Tô Minh Tranh. Tô Mạt là trẻ mồ côi, luôn được nhà họ Tô chiếu cố, đó cũng là lý do cô họ Tô, cô không có họ, vì được nhà họ Tô giúp đỡ nên viện trưởng cô nhi viện đặt tên cho cô là Tô Mạt. Tô Minh Tranh đối với Tô Mạt không có chút tình cảm nam nữ nào, nhưng vì nhiều năm trước, Tô Mạt tình cờ cứu Tô Minh Tranh. Anh luôn đặc biệt khoan dung với cô.
“Sao cô lại ở đây?” Tô Minh Tranh không để ý đến Chu Hạo, lại nhìn về phía Tô Mạt.
Tô Mạt cười nhẹ, lặp lại lời giải thích vừa rồi.
“Ý tôi là, cô không phải đang ở nước ngoài sao? Khi nào thì về nước?” Tô Minh Tranh hỏi.
Giọng Tô Mạt vẫn dịu dàng như trước, “Một thời gian trước, sớm hơn anh một chút.”
“Sau này sẽ ở lại trong nước sao?” Tô Minh Tranh xua tay từ chối ly rượu vang đỏ mà những người bạn khác đưa tới, tiếp tục nói chuyện với Tô Mạt.
Tô Mạt gật đầu, “Ừm, quyết định ở lại trong nước, công việc cũng đã ổn định rồi.”
“Đại học Tùng Hải.” Tô Mạt nói với Tô Minh Tranh về kế hoạch của mình, “Dự định sau này sẽ giảng dạy tại Đại học Tùng Hải.”
Đại học Tùng Hải? Tô Minh Tranh vô cớ nghĩ đến người phụ nữ đó. Anh nhớ cô ta cũng ở Đại học Tùng Hải. Chỉ là cô ta chỉ là một cố vấn nhỏ, còn người ta là giảng viên.
Tô Mạt thấy Tô Minh Tranh đột nhiên khịt mũi cười, nghi hoặc hỏi anh, “Sao vậy? Có gì không ổn sao?”
Tô Minh Tranh hoàn hồn, cười nói: “Không, không có gì không ổn. Rất tốt, chúc cô mọi việc suôn sẻ.”
Âm tiết cuối cùng vừa dứt, Tô Minh Tranh đứng dậy.
“Tôi còn có việc, đi trước nhé.” Tô Minh Tranh đi đến bên cạnh Chu Hạo, “Lần sau tôi mời cậu. Hôm nay tôi có việc gấp phải đi trước.”
“Không phải chứ, mới ở đây được bao lâu mà đã đi rồi.” Chu Hạo chặn Tô Minh Tranh lại, “Không được, hôm nay cậu phải nói ra lý do phải đi.”
“Vợ tôi còn đang ở nhà đợi tôi,” Tô Minh Tranh đẩy tay Chu Hạo ra, “Mấy người chưa có vợ thì không hiểu được đâu.”
Hầu như không ai biết nội tình cuộc hôn nhân của Tô Minh Tranh, mọi người đều nghĩ anh đã gặp được tình yêu đích thực, tình yêu đích thực khiến Tô đại thiếu phong lưu đa tình phải kết hôn chớp nhoáng.
“Hừ, khi nào thì dẫn vợ cậu ra mắt chúng tôi?” Chu Hạo lại chặn Tô Minh Tranh lại, “Cậu như vậy thật không đủ nghĩa khí, đám cưới đã tổ chức chưa? Cũng không mời chúng tôi?”
Tô Minh Tranh cảm thấy bạn mình nói quá nhiều, anh không muốn trả lời một câu nào.
“Cậu không nói, tôi coi như cậu thừa nhận. Vợ cậu chẳng lẽ không phải người Trái Đất?” Chu Hạo cố tình kích thích Tô Minh Tranh.
Nhưng Tô Minh Tranh không mắc bẫy, thái độ của anh vẫn như cũ, “Cô ấy có phải người Trái Đất hay không thì không biết, nhưng cậu chắc chắn là không phải.”
“Không đùa nữa, thật sự có việc, lần sau tôi mời mọi người.”
Rời khỏi quán bar, ngồi vào trong xe, Tô Minh Tranh bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, anh không biết mình nên đi đâu, vốn định tụ tập với bạn bè, vậy mà cũng chẳng nói được mấy câu, chỉ uống một ly rượu… Uống rượu rồi… Tô Minh Tranh bực bội vỗ vào vô lăng, mở điện thoại gọi cho An Thắng.
“Ở đâu?”
An Thắng đang lướt web trong công ty giật mình khi nhận được tin nhắn, anh ngồi thẳng dậy, trả lời: “Vẫn còn ở công ty. Ngài có việc gì cần sắp xếp sao?”