Thấy Tống Tụng không nói gì, Tô Minh Tranh cười lạnh: “Sao vậy? Tôi cho cô cơ hội giết tôi, cô cũng không muốn sao? Là không muốn hay không dám?”
Tống Tụng lặng lẽ nhìn Tô Minh Tranh, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai muốn rời mắt trước.
Đúng lúc Tô Minh Tranh chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tống Tụng đột nhiên cầm dao xông về phía anh.
Tô Minh Tranh theo bản năng né tránh, kinh ngạc nói: “Không phải chứ Tống Tụng, cô thật sự muốn giết tôi sao?”
Tống Tụng thấy lần đầu không thành công, quyết định thực hiện lần thứ hai, nhưng vẫn bị Tô Minh Tranh né tránh, “Không phải anh muốn tôi giết anh sao? Tôi thỏa mãn anh đấy.”
Tô Minh Tranh bị Tống Tụng chọc tức đến nỗi không nói được lời nào. Anh chỉ có thể giật lấy con dao của cô, tiện tay ném sang một bên.
Thấy vậy, Tống Tụng cười cười, “Sao vậy? Anh chỉ giỏi nói mồm thôi sao? Thật sự muốn bị giết mà sao bản thân anh lại sợ trước rồi?”
Tô Minh Tranh mặt lạnh kéo Tống Tụng vào lòng, trước khi anh bóp cằm cô Tống Tụng lại đưa tay tát Tô Minh Tranh một cái.
“Tống Tụng, cô mẹ nó bị bệnh hả? Rốt cuộc giữa hai chúng ta ai mới là người bị bệnh?” Tô Minh Tranh vén chăn xuống giường, cả người anh trần truồng.
Tống Tụng lấy tay bịt hai mắt lại, mắng Tô Minh Tranh là đồ khốn, đồ thần kinh, đồ biến thái thích khoe thân.
Nghe vậy, Tô Minh Tranh cúi người lại gần Tống Tụng, cười nói: “Mở mắt ra, tối qua cô không phải dùng rất thoải mái sao.”
Tai Tống Tụng đỏ bừng, má cũng đỏ, ngực phập phồng, “Tô Minh Tranh, anh đi chết đi.”
“Lại nữa rồi, chúc mừng cô nhé, hôm nay nội dung mắng chửi phong phú hơn đấy.” Nói xong, Tô Minh Tranh bế Tống Tụng lên.
Tô Minh Tranh tắm rửa cho Tống Tụng trước, trong quá trình tắm rửa, anh nghiêm túc thanh tâm quả dục như một nhà sư. Chỉ tắm rửa, không có bất kỳ sự đụng chạm hay trêu chọc nào khác. Tắm rửa xong, Tô Minh Tranh bế Tống Tụng lên giường. Tống Tụng vừa đặt lưng xuống giường liền lập tức đứng dậy, “Giường bẩn chết đi được!”
“Đây là giường của cô mà,” Tô Minh Tranh nhướn mày, “Sao cô lại chê giường của mình bẩn?”
Tống Tụng không để ý đến Tô Minh Tranh, cúi đầu dọn dẹp giường. Những thứ này đều phải thay! Tô Minh Tranh mặt dày lại còn vô liêm sỉ!
“Giường của tôi, sao tôi lại chê được. Tôi chê anh đấy, ga giường đã có anh nằm lên, tôi thấy bẩn.” Tống Tụng ném ga giường vừa thu dọn được vào người Tô Minh Tranh, “Anh cút cùng với ga giường đi.”
Tô Minh Tranh ném ga giường xuống đất, “Ga giường đâu phải người, sao mà cút được. Tống Tụng, cô dám nói khi làm với tôi, cô không thấy thoải mái sao?”
Vừa rồi chỉ bịt mắt, lúc này Tống Tụng bịt cả tai lại, “Đồ thần kinh, anh đừng nói nữa.”