Chương 66
Hôm sau, Khương Duật Bạch bị đánh thức mạnh mẽ khi ý thức còn đang mơ màng.
Cơ thể giấu dưới chăn thân mật ôm lấy một cơ thể rắn rỏi khác, những nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống, vừa dễ chịu vừa hơi phiền lòng.
“Lục Cẩm Diên…” Giọng cậu khàn khàn, cố tránh né, nhưng cảm giác đau nhức và căng tức khắp người chậm rãi tràn vào thần kinh, khiến cậu không kìm được kêu lên một tiếng khó chịu.
“Vợ ơi, em tỉnh rồi?” Lục Cẩm Diên ngẩng mặt, dịu dàng hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Khương Duật Bạch mất một lúc lâu mới yếu ớt trả lời: “Anh nên hỏi em, có chỗ nào thoải mái không…”
Cậu biết Lục Cẩm Diên có thể lực mạnh mẽ đến b**n th**, nhưng khi ngày này thực sự đến, cậu vẫn hoàn toàn không chống đỡ nổi…
“Xin lỗi vợ, anh không kìm được…” Lục Cẩm Diên áy náy, đứng dậy lấy cốc nước từ tủ, “Uống chút nước trước đi.”
Khương Duật Bạch nằm trong lòng anh, nhấp từng ngụm nước ấm, giọng bớt nghẹn, cuối cùng đỡ khó chịu hơn.
Lục Cẩm Diên cúi xuống l**m sạch vệt nước trên môi cậu, hôn thêm cái nữa, thì thầm dỗ: “Vợ ngủ tiếp chút đi, anh đi nấu cơm.”
Tỉnh lại lần nữa, mùi thức ăn quen thuộc phả vào mũi.
Khương Duật Bạch ngồi dậy, vừa chạm chân xuống đất đã suýt ngã vì chân mềm nhũn.
Lục Cẩm Diên đẩy cửa vào đúng lúc, vội bước tới, một tay bế ngang cậu lên: “Sao tự mình đứng dậy?”
Khương Duật Bạch vòng tay ôm cổ anh, khẽ đáp: “Em muốn rửa mặt chút.”
“Để anh bế em đi.” Lục Cẩm Diên không nói nhiều, bế cậu vào phòng tắm, cẩn thận đặt lên bồn rửa.
Mông chạm bồn, ký ức điên cuồng tối qua trong phòng tắm ùa về, mặt Khương Duật Bạch nóng bừng, căng thẳng rụt người lại.
May là ban ngày Lục Cẩm Diên có vẻ bình thường, sau khi bôi kem đánh răng thì nhét bàn chải vào miệng cậu.
Khương Duật Bạch cầm bàn chải: “Để em tự làm.”
Súc miệng xong, Lục Cẩm Diên hôn cậu vị bạc hà trà đá, kịp thời lùi lại trước khi mất kiểm soát: “Ăn chút gì trước đã.”
Khương Duật Bạch lại được bế vào phòng ăn, ngồi xuống ghế.
“Uống chút canh lót dạ đã.” Lục Cẩm Diên múc muỗng canh, thử nhiệt độ, tự nhiên đưa đến môi cậu, “Vợ há miệng, a—”
Khương Duật Bạch rùng mình vì sến, giơ tay cầm muỗng: “Em tự ăn…”
Niềm vui đút vợ bị cướp mất, Lục Cẩm Diên hơi tiếc nuối.
Nhưng nghĩ đến tương lai có thể dỗ vợ ăn những thứ khác, cả người lại sôi sục hứng khởi.
Bữa ăn kéo dài nửa tiếng, ăn no, Khương Duật Bạch tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, thỏa mãn l**m môi.
Dù Lục Cẩm Diên thích hành cậu, nhưng nấu ăn thực sự ngon, lần nào cũng cho cậu no căng.
“No chưa, vợ?” Lục Cẩm Diên buông bát đũa.
“Ừ…” Khương Duật Bạch đáp, “No rồi.”
Lục Cẩm Diên bất ngờ cười, bế cậu từ ghế lên đùi mình: “Thỏ nhỏ ăn no, có phải đến lượt sói xám không?”
“Anh chưa no à?” Khương Duật Bạch ngơ ngác, “Vậy anh ăn tiếp đi, đừng ôm em.”
“Ừ, chưa no.” Tay bóp eo nhỏ bắt đầu táy máy, Lục Cẩm Diên ý vị sâu xa, “Vợ, chắc em biết là chứng minh chưa đủ đâu, ha?”
Khương Duật Bạch sợ đến run người, biểu cảm không thể tin nổi: “Chưa, chưa xong sao?”
“Đương nhiên chưa.” Lục Cẩm Diên chậm rãi xoa cậu, giọng khàn đi, “Em có thấy con sói đói bụng nào, ăn một bữa là no chưa?”
Khương Duật Bạch muốn phản bác rõ ràng không chỉ một bữa, nhưng tiếp theo, cậu không thốt nổi câu hoàn chỉnh…
—
Sự thật chứng minh, sói là thú ăn thịt, dù ăn chay nhiều năm cũng không thể đổi bản chất. Một khi nếm mùi tanh, sẽ không thể dừng lại.
Ngày thứ ba, Khương Duật Bạch cuối cùng hoàn thành cuộc chứng minh dài dòng.
Nằm trong chăn ấm hơn nửa ngày, Lục Cẩm Diên lưu luyến rời giường, mặc quần áo xuống lầu mua đồ.
Mấy ngày nay họ ăn sạch đồ trong nhà, tin tức nói vài ngày nữa sẽ có trận tuyết đầu tiên, họ cần dự trữ thêm thức ăn.
Khương Duật Bạch cuộn trong chăn, đến khi hơi ấm của Lục Cẩm Diên tan hết mới dậy rửa mặt.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, chuông cửa vang lên.
Cứ tưởng Lục Cẩm Diên quên chìa khóa, cậu không nghĩ ngợi, đi mở cửa.
“Anh về—” Giọng cậu đột ngột dừng lại, Khương Duật Bạch đối mắt với một phụ nữ xa lạ dịu dàng xinh đẹp, ngẩn người.
Tô Ngọc Xu cũng sững sờ, lùi lại nhìn số nhà, nhẹ nhàng hỏi: “Chào cậu, đây là nhà Lục Cẩm Diên đúng không?”
Nhìn khuôn mặt có vài phần giống Lục Cẩm Diên, Khương Duật Bạch cứng người: “Xin hỏi bác là?”
Tô Ngọc Xu nhìn cậu: “Tôi là mẹ của Diên Diên.”
“Oành” một tiếng, đầu óc Khương Duật Bạch trống rỗng.
Mẹ Lục Cẩm Diên…
Cậu gặp phụ huynh rồi?
“Tôi vào được không?” Thấy cậu ngây ra, Tô Ngọc Xu dịu giọng hỏi.
“A… Mời bác vào!” Khương Duật Bạch giật mình, nhường đường, lắp bắp giải thích, “A, bác gái, Lục Cẩm Diên đi mua đồ…”
Tô Ngọc Xu khẽ cười: “Không sao, tôi đợi được.”
“Bác gái, bác ngồi trước đi.” Khương Duật Bạch nhận đồ từ tay bà, đi vào trong, “Cháu nhắn tin cho Lục Cẩm Diên ngay.”
Tô Ngọc Xu vào phòng khách, nhìn quanh.
Chỉ một thời gian không đến, căn hộ này đã thay đổi chóng mặt.
Gửi tin nhắn xong, Khương Duật Bạch ép mình bình tĩnh.
Cậu quay lại bàn ăn, lấy cốc rót nước đặt lên bàn trà: “Bác gái, mờibác uống nước.”
Tô Ngọc Xu ngồi thanh lịch, ánh mắt vốn dịu dàng nay có chút dò xét: “Cháu tên gì?”
“Cháu là Khương Duật Bạch.” Cậu hơi lo lắng nắm vạt áo len, “Là… bạn cùng phòng của Lục Cẩm Diên.”
Ánh mắt Tô Ngọc Xu dừng trên cổ trắng thon của cậu, dấu hôn đỏ chưa tan, không chỉ một hai chỗ.
Bà giật thót tim, cậu nhóc trước mặt quá đẹp, áo len mặc trên người không vừa, như là cỡ của con trai bà.
Một suy đoán không hay hiện lên, lông mày bà hơi nhíu, tay cầm cốc khẽ run.
Phòng khách rơi vào im lặng, khi Khương Duật Bạch định nhắn tin giục, cửa bị đẩy ra.
“Tiểu Bạch!” Lục Cẩm Diên thở hổn hển chạy vào, tóc mái bị gió thổi dựng, rõ ràng chạy vội về.
Tô Ngọc Xu đứng dậy, nở nụ cười cẩn thận: “Diên Diên, con về rồi.”
Lục Cẩm Diên liếc bà, bước đến bên Khương Duật Bạch, nắm chặt tay cậu: “Mẹ, để con giới thiệu.”
Khương Duật Bạch bản năng muốn rút tay, nhưng bị bàn tay lạnh nắm chặt, đan xen ngón tay.
“Đây là Khương Duật Bạch, là bạn trai con.” Giọng Lục Cẩm Diên kiên định, “Cũng là người yêu sẽ cùng con đi hết đời này.”
Tim Khương Duật Bạch run lên, xấu hổ vì thoáng muốn rút lui.
Dù Tô Ngọc Xu đã đoán được, nhưng không ngờ con trai thẳng thắn đâm thủng tầng giấy mỏng.
Bà lùi một bước, ngã ngồi xuống sofa, lúng túng nói: “Diên Diên, sao con lại… Con biết bố con sẽ không đồng ý…”
“Mẹ, con lớn thế này, luôn sống vì bố mẹ. Các người không quan tâm cảm xúc của con, tước đoạt mọi sở thích của con, con không giống con trai các người, mà như robot thỏa mãn các người.” Lục Cẩm Diên cúi mắt nhìn mẹ yếu đuối, lần đầu nói rõ lòng mình, “Nhưng giờ con trưởng thành, không phải con rối để các người sắp đặt.”
Tô Ngọc Xu hoảng hốt đứng lên, mắt ngân ngấn nước: “Xin lỗi Diên Diên, mẹ yêu con… Mẹ là, mẹ không…”
“Mẹ không thể chống lại uy quyền của chồng.” Lục Cẩm Diên nói nốt nửa câu.
Tô Ngọc Xu ngồi xuống, che mặt khóc nức nở.
Lục Cẩm Diên nhìn sang người bên cạnh, giọng dịu dàng mà chắc chắn: “Đây là lần đầu con thích một người, lần đầu thật sự muốn điều gì. Nên lần này, con không nhượng bộ bất kỳ ai.”
Khương Duật Bạch nhìn lại, lặng lẽ siết chặt tay anh.
Tô Ngọc Xu nhanh chóng rời đi, tay hai người vẫn nắm chặt.
“Lục Cẩm Diên…” Một lúc sau, Khương Duật Bạch phá vỡ im lặng, “Mẹ anh mang đồ tới, anh có muốn xem không?”
“Nhắc việc này mới nhớ—” Lục Cẩm Diên nắm tay còn lại của cậu, “Vừa thấy tin nhắn của em, anh chạy vội về, quên cả đồ ở siêu thị.”
Khương Duật Bạch mở to mắt: “Vậy mình đi lấy nhanh, không bị người khác lấy mất.”
“Không vội.” Lục Cẩm Diên hôn tay cậu, cười khẽ, “Vợ, anh vui lắm.”
Khương Duật Bạch ngẩn ra: “Vui gì?”
Nụ cười Lục Cẩm Diên đậm dần: “Vui vì khi em một mình đối diện với mẹ anh mà không có ý định trốn tránh.”
Khương Duật Bạch áp lòng bàn tay vào mặt anh lạnh lẽo: “Mình định ở bên nhau cả đời, sớm muộn gì cũng gặp phụ huynh, em chạy làm gì?”
Lục Cẩm Diên nhìn cậu vài giây, cởi áo khoác ném lên ghế, bế mông cậu lên.
“Ưm…” Khương Duật Bạch ngoan ngoãn mở miệng, che đôi tai đỏ vì lạnh của bạn trai, muốn sưởi ấm.
Hôn một lúc, Lục Cẩm Diên ngồi xuống sofa, để cậu ngồi trên đùi rắn chắc.
Trong tư thế quen thuộc, giữa nụ hôn mê mải, Khương Duật Bạch cảm giác nguy hiểm, giãy giụa.
“Chụt” một tiếng, Lục Cẩm Diên buông môi, hơi thở hổn hển, cười khẽ.
Khương Duật Bạch tự điều chỉnh tư thế trong lòng anh, tựa má lên vai rộng, khẽ hỏi: “Lục Cẩm Diên, mẹ anh về sẽ nói với bố anh chứ?”
“Sẽ.” Lục Cẩm Diên vuốt xương bướm cậu, “Chuyện lớn thế, bà ấy không dám giấu.”
“Vậy…” Khương Duật Bạch ngập ngừng, “Bố anh biết rồi, sẽ làm gì anh?”
Lục Cẩm Diên im lặng vài giây, vô tư nói: “Dù ông ấy phản ứng thế nào, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, anh không sợ.” Nhưng người trong lòng vẫn lo lắng.
—
Tối, sau khi tắm xong, Khương Duật Bạch ngồi xếp bằng trên giường, trầm tư.
Lục Cẩm Diên ra khỏi phòng tắm, bất ngờ bị vẻ đáng yêu đập thẳng vào mắt, lao tới định làm chuyện vô liêm sỉ.
“Khoan…” Khương Duật Bạch cố đẩy người đang táy máy, “Lục Cẩm Diên, em có chuyện muốn nói với anh…”
“Ừ…” Lục Cẩm Diên m*t nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh, lẩm bẩm, “Em nói, anh nghe đây.”
Khương Duật Bạch nhấn mạnh: “Không, phải nói nghiêm túc!”
Lục Cẩm Diên hít sâu, ngồi thẳng, tỏ vẻ chăm chú: “Vợ, mời nói!”
Khương Duật Bạch chỉnh lại cổ áo rối, nhảy xuống giường, chân trần bước trên thảm lông tới trước bàn.
“Vợ?” Lục Cẩm Diên mong ngóng nhìn, “Vợ, em đi đâu thế?”
Khương Duật Bạch lấy hộp trong ngăn kéo, rút thẻ ngân hàng, quay lại mép giường.
Lục Cẩm Diên nhận thẻ: “Thẻ ngân hàng?”
“Đây là quà sinh nhật 18 tuổi mẹ em để lại, em kiểm tra rồi, trong thẻ có sáu con số.” Khương Duật Bạch ngồi lên giường, đếm ngón tay, “Hiện em có hai công việc bán thời gian, trung bình mỗi tháng kiếm hơn hai mươi nghìn.”
Lục Cẩm Diên càng nghe càng mơ hồ: “Vợ, anh biết em kiếm nhiều, nhưng đưa anh thẻ ngân hàng làm gì?”
“Nếu bố anh vì anh kiên quyết ở bên em mà lấy lại căn hộ này, thậm chí cắt nguồn tài chính của anh, anh không cần lo hay sợ.” Mắt Khương Duật Bạch trong veo, giọng nghiêm túc, “Em có tiền, em nuôi được anh.”
Khoảnh khắc đó, lòng Lục Cẩm Diên dậy sóng, mắt đỏ lên rõ rệt.
“Lục Cẩm Diên, anh, anh sao thế?” Lần đầu thấy anh như vậy, Khương Duật Bạch luống cuống, “Cái đó… Em không có ý nói anh không tự kiếm tiền được, chỉ là giờ mình còn học đại học, sau này ư—”
Âm cuối biến mất giữa đôi môi dán chặt.
Giây phút hôn, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn qua má, Lục Cẩm Diên nhắm mắt, trán tựa trán, khàn giọng: “Được, em nuôi anh.”
Khương Duật Bạch ngửa mặt, cọ nhẹ mũi anh.
“Khương Duật Bạch, em biết không?” Lâu sau, Lục Cẩm Diên mở mắt, “Anh luôn nghĩ trên đời này, không ai vô điều kiện thiên vị anh.”
Ngay cả tình yêu của bố mẹ cũng kèm điều kiện khắc nghiệt, anh còn kỳ vọng gì?
“Nhưng giờ, anh nghĩ mình tìm được rồi.” Anh ôm chặt người trong lòng, như sở hữu cả thế giới.