TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 75

  1. Home
  2. Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm
  3. Chương 75
Prev
Next

Vì ở sân thể dục bất ngờ bị một cô gái chặn lại tỏ tình, mãi đến khi trở về khu lớp học, sắc mặt của Lục Cẩm Diên vẫn không được tốt lắm.

Hai người sóng vai bước lên cầu thang, tiếng bước chân trầm nặng vang lên từng nhịp, như thể gõ vào lòng người.

Ngay khi Khương Duật Bạch sắp rẽ lên tầng bốn, một bàn tay lớn đột nhiên vươn ra, kéo cậu vào một góc khuất ánh sáng mờ mờ.

“Anh Cẩm Diên?” Cậu hoảng hốt, theo bản năng đưa tay nắm lấy anh.

Trong lúc bối rối, một bàn tay khác chính xác nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay để trấn an.

“Em ơi.” Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Cẩm Diên cúi mắt nhìn cậu, hạ giọng hỏi, “Cô gái vừa nãy tỏ tình với em, em nghĩ gì?”

“Hả?” Khương Duật Bạch ngẩng mặt, nhỏ giọng đáp, “Chẳng nghĩ gì cả, em đâu quen cô ấy.”

Lục Cẩm Diên trong lòng thoáng nhẹ nhõm, nhưng vẫn truy hỏi: “Dù là ai tỏ tình với em, em cũng sẽ không đồng ý, đúng không?”

Cậu hơi nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của anh.

“Em ơi, anh đã từng nói với em chưa, chúng ta giờ mới học cấp ba, nên tập trung vào việc học đúng không?” Thấy cậu không nói gì, Lục Cẩm Diên có chút sốt ruột, nói nhanh như bay, “Hơn nữa em còn nhỏ, lại đơn thuần như vậy, rất dễ bị người khác làm tổn thương. Em bây giờ hoàn toàn không phù hợp để yêu đương, biết không?”

“Biết rồi, biết rồi…” Khương Duật Bạch khẽ cười, “Em đâu có nói muốn yêu đương, anh gấp cái gì?”

Lục Cẩm Diên nghẹn lời, cứng miệng nói: “Anh không gấp, anh chỉ lo cho em thôi.”

“Ừ.” Cậu lên tiếng, “Thế em về lớp tự học nha?”

Lục Cẩm Diên kéo cậu vào lòng, giọng càng trầm hơn: “Không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em, em có biết anh lo lắng thế nào không?”

Cậu kề mũi vào vai anh, giọng mềm mại đáp: “Anh yên tâm, em sẽ tự bảo vệ mình.”

Lục Cẩm Diên còn định nói gì đó, nhưng dưới lầu vang lên một trận tiếng đùa giỡn, anh đành tạm thả tay: “Anh đưa em về lớp.”

Hai người đi đến cửa lớp học, trên hành lang, các bạn cùng lớp vừa thấy họ liền nhìn chăm chú, xen lẫn vài tiếng xì xào không rõ.

“Anh đi đây, lát nữa gặp.” Lục Cẩm Diên tận mắt nhìn cậu vào lớp, rồi mới quay về lớp mình.

Nghi Tử Khiên đang cãi nhau ầm ĩ với bạn cùng bàn, khóe mắt thoáng thấy cậu, lập tức quay sang: “Tiểu Bạch, vừa nãy tớ tìm cậu không thấy, cậu đi đâu thế?”

“Tớ đến sân thể dục.” Khương Duật Bạch bước đến chỗ ngồi của mình “Có chuyện gì không?”

“Tớ quên mất…” Nghi Tử Khiên gãi đầu, ngốc nghếch cười, “Nhưng chắc không phải chuyện gì quan trọng.”

“Tiểu Bạch, vừa nãy lại là Lục Cẩm Diên đưa cậu về à?” Cô bạn ngồi bàn sau thò người hỏi.

Cậu gật đầu: “Ừ.”

“Hai người quan hệ tốt thật.” Cô bạn không kìm được cảm thán, “Hai người thật sự không có quan hệ huyết thống sao?”

Cậu còn chưa kịp trả lời, một cô bạn cùng trường cấp hai xen vào: “Bây giờ thì chẳng là gì, hồi cấp hai có một tin đồn lan truyền khắp nơi—”

Nghe đến chuyện đồn đại, mắt các cô gái sáng rực: “Gì cơ, gì cơ?”

Cô bạn cấp hai: “Mọi người đều bảo Tiểu Bạch là con dâu nuôi từ bé của Lục Cẩm Diên!”

Mọi người lập tức cười rộ lên, chỉ có vẻ mặt của Nghi Tử Khiên lộ ra một chút kỳ lạ khó nói.

Cậu ngẩn người: “Có tin đồn này sao?”

“Cậu chưa nghe à?” Cô bạn cấp hai cố nhịn cười đến đỏ mặt, “Cũng đúng thôi, Lục Cẩm Diên bảo vệ cậu như bảo vệ cô vợ nhỏ, cậu không biết cũng bình thường, haha!”

Khương Duật Bạch khẽ nhíu mày: “Bọn tớ không phải quan hệ kiểu đó.”

Cô bạn cấp hai tiếp tục: “Cậu không biết đâu, Lục Cẩm Diên cậu ấy—”

“Tiểu Bạch, tớ đột nhiên nhớ ra chuyện tìm cậu rồi!” Nghi Tử Khiên bất ngờ lên tiếng cắt ngang, giơ tay định ôm vai cậu.

Cậu theo phản xạ nghiêng người, tránh cái chạm của cậu ta.

Nghi Tử Khiên sững sờ, dường như không hiểu sao phản ứng của cậu lại lớn như vậy.

May mà chuông vào tiết tự học buổi tối vang lên đúng lúc, mọi người lần lượt trở về chỗ, cuộc thảo luận về lời đồn mới chấm dứt.

—

Sau tiết tự học buổi tối, Lục Cẩm Diên như thường lệ đến đón cậu cùng về nhà.

Trường học không xa nhà hai người, Lục Cẩm Diên luôn giữ thái độ bình dị, không muốn tài xế gia đình lái siêu xe đưa đón, mà tự mình sắm một chiếc xe đạp địa hình, chở cậu đi học và tan học, nói là để rèn luyện thân thể.

Khương Duật Bạch ngồi ở ghế sau xe đạp, đôi tay lạnh lẽo nhét vào túi áo hoodie của anh, ngoan ngoãn ôm lấy vòng eo săn chắc.

Lục Cẩm Diên trong lòng cực kỳ tận hưởng khoảnh khắc này mỗi ngày, giọng nói trong tiếng gió vù vù nghe hơi lạc đi: “Gió hơi mạnh, em trốn sau lưng anh đi.”

“Vâng.” Cậu đáp, trán tựa vào bờ vai rộng của anh, gió lạnh thổi qua mặt quả nhiên biến mất.

Xe đạp dừng trước cổng biệt thự, Lục Cẩm Diên chống chân xuống đất, quay mặt nhìn người phía sau: “Trời lạnh rồi, từ mai chúng ta đi xe buýt nhé.”

Cậu thả tay, nhảy xuống từ ghế sau: “Cũng được.”

Hai người chậm rãi đi vào biệt thự, đi được một đoạn, Khương Duật Bạch đột nhiên lên tiếng: “Anh Cẩm Diên.”

“Ừ?” Anh nghiêng mặt, “Sao thế?”

Cậu muốn nói lại thôi: “Hôm nay có người nói…”

“Nói gì?” Anh lập tức dừng bước, giọng nghiêm túc, “Có ai nói lời gì không hay? Hay là có người bắt nạt em?”

“Không phải vậy.” Cậu lắc đầu, “Có người nói, hồi cấp hai có một tin đồn, bảo em là… của anh…”

Mấy chữ “con dâu nuôi từ bé” nghẹn trong miệng, thế nào cũng không nói ra được.

Lục Cẩm Diên nhướng mày: “Bảo em là gì của anh?”

“Con dâu nuôi từ bé…” Khương Duật Bạch lí nhí đáp.

“Cái gì?” Anh cúi người kề tai, “Em ơi, nói to lên, anh không nghe thấy.”

“Con dâu nuôi từ bé!” Cậu bất chấp, lớn tiếng, “Họ nói em là con dâu nuôi từ bé của anh!”

“Hahaha…” Anh cười phá lên.

“Anh Cẩm Diên!” Cậu tức giận, đưa tay véo vào chỗ thịt ngứa trên eo anh, “Anh còn cười!”

“Anh mặc nhiều quần áo, véo đây không đau đâu.” Anh cố nhịn cười, khóe miệng cong lên không kéo xuống được, “Em ơi, ai nói với em thế?”

“Bạn học cùng cấp hai…” Cậu hơi bực bội, “Sao lại có tin đồn kỳ quái thế này?”

“Tin đồn này có gì không tốt đâu, em không thích à?” Anh nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu vi diệu, “Không thích làm cậu vợ nhỏ của anh?”

“Không phải vấn đề thích hay không, hiểu không?” Cậu bước nhanh về phía trước, lẩm bẩm, “Rõ ràng bọn mình là bạn tốt…”

Anh vội bỏ xe đạp đuổi theo: “Em ơi, chờ anh với!”

Cậu không quay đầu, nhưng bước chân vẫn chậm lại.

Về đến nhà, Lục Cẩm Diên càng nghĩ càng thấy vui, bài tập cũng không làm nổi, tắm rửa xong, thay quần áo, nhẹ nhàng chuồn ra khỏi nhà.

Trong phòng, Khương Duật Bạch đang ngồi dưới sàn vẽ tranh, bỗng nghe ngoài cửa sổ vang lên một tiếng quen thuộc: “Em ơi.”

Cậu ngẩn ra, đặt bút xuống, đi đến bên cửa sổ, đẩy ra nhìn xuống dưới.

Song sắt từng như nhà tù giam cầm cậu đã bị dỡ bỏ, giờ cậu có thể tự do mở cửa sổ.

“Em ơi!” Lục Cẩm Diên đứng dưới cửa sổ, ngẩng mặt cười với cậu.

c** nh* giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Sao anh không thể đến?” Nụ cười trên mặt anh lan rộng, “Anh đến thăm con dâu nuôi từ bé của anh không được à?”

Tai cậu nóng lên, thấp giọng ra lệnh: “Anh à, không được nhắc lại từ đó.”

Anh nhún vai, giọng vô tội: “Nhưng từ đó đâu phải anh nói.”

Khương Duật Bạch bắt đầu hối hận vì đã nói hết mọi chuyện với anh, làm bộ đóng cửa sổ: “Anh về đi, em còn phải vẽ tranh.”

Anh không chịu: “Anh không về, em mở cửa cho anh mau.”

Cậu không thèm để ý, đóng cửa sổ, quay lại trước giá vẽ.

Kết quả vừa cầm bút lên, cửa sổ vang lên tiếng gõ cộc cộc, ngẩng đầu nhìn, tim cậu suýt ngừng đập.

Lục Cẩm Diên hai tay bám lan can cửa sổ, treo người ngoài đó, đang cười nhìn cậu.

“Anh ơi!” Cậu sợ đến biến giọng, lao đến cửa sổ với tốc độ nhanh nhất đời mình, tay run run mở cửa.

Anh lưu loát nhảy vào trong, vừa chạm đất chưa kịp nói gì đã bị một bàn tay đẩy mạnh vào tường.

“Anh điên à?” Cậu nhíu chặt mày, “Cầu thang đàng hoàng không đi, anh trèo cửa sổ? Ngã thì làm sao?”

“Cao có nhiêu đây, ngã cũng có chết được đâu maf.” Anh tựa lưng vào tường, nói năng thoải mái, “Ai bảo em không mở cửa cho anh?”

Cậu tức đến đánh anh một cái: “Không chết, ngã què thì anh vui à?”

Anh nắm tay cậu, đùa cợt: “Ngã què cũng chẳng sao, chẳng phải còn có cậu vợ nhỏ nuôi anh sao?”

“Anh…” Cậu nhất thời không biết đáp lại thế nào, rút tay về, ngồi xuống đuôi giường, mặt đầy tức giận.

“Thôi mà, lần sau anh không trèo nữa.” Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng véo má cậu, “Vậy em hứa với anh, không bao giờ được nhốt anh ngoài cửa, được không?”

Cậu còn đang giận, quay mặt đi không đáp.

“Miệng phồng lên như cá nóc nhỏ, đáng yêu thật…” Anh cười khẽ, bóp cằm cậu buộc cậu quay lại.

“Anh Cẩm Diên, anh—” Lời nói đột nhiên im bặt, đôi môi hé mở bị chặn lại, nhét vào một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Vị sữa ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi, cậu lập tức quên mất mình định nói gì.

“Ngọt không, em ơi?” Ánh mắt anh vô thức dán vào môi cậu.

“Ừ…” Cậu ngậm kẹo, giọng làm nũng trách móc, “Lần nào cũng chiêu này…”

Bao năm qua, cậu bé nhỏ nhắn ngày nào giờ đã lớn thành một thiếu niên bề ngoài và nội tâm không đồng nhất, trước mặt người ngoài luôn xuất sắc và đàng hoàng, chỉ trước mặt anh mới bộc lộ con người thật.

Điều duy nhất không đổi là, mỗi khi cậu buồn hay giận, Lục Cẩm Diên sẽ dùng kẹo sữa ngọt ngào hay bánh kem nhỏ để dỗ, lần nào cũng hiệu quả.

“Em chẳng phải cứ bị chiêu này à?” Anh chạm vào chóp mũi cậu, cười hỏi, “Ngon không?”

Khương Duật Bạch gật đầu, chưa đã thèm l**m khóe môi: “Còn nữa không?”

Lưỡi hồng thoáng lóe trước mắt, anh híp mắt, đáp: “Em tự tìm xem.”

Đây là trò chơi nhỏ giữa hai người, cậu không nghi ngờ gì, đưa tay lục túi anh.

Nhưng lần này, chưa kịp tìm được kẹo, Khương Duật Bạch đã bị đôi bàn tay lớn ôm chặt.

Lục Cẩm Diên kê cằm vào cổ cậu, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai nhạy cảm: “Em ơi, tối nay ngủ cùng anh nhé?”

Cậu run lên, không kìm được co người lại: “Không cần.”

“Sao lại không?” Anh cọ má cậu, giọng cười, “Ai sợ sấm chui vào chăn anh, ai ôm anh ngủ không chịu buông tay?”

“Đó là chuyện hồi nhỏ.” Cậu giãy nhẹ, “Giờ bọn mình lớn rồi…”

“Lớn rồi thì không ngủ chung được, lý lẽ gì đây?” Anh dứt khoát ôm cậu lên đùi mình, giữ chặt, vẻ mặt đàng hoàng nói, “Điều hòa phòng anh hỏng rồi, tối nay anh phải ngủ cùng em!”

“Anh Cẩm Diên, sao anh lại thế?” Cậu hoàn toàn không thoát được, hơi thở gấp gáp, “Nếu em nói bộ dạng bây giờ của anh ra ngoài, xem còn hotgirl nào thích anh nữa?”

“Em cứ nói đi, anh ước gì em nói.” Anh một tay giữ cậu, tay kia cởi nút áo khoác, “Hotgirl thích thì có ích gì?”

Đầu óc cậu rối bời, buột miệng: “Không thích hotgirl, chẳng lẽ anh thích con trai?”

Tay đang cởi áo khựng lại, anh nhíu mày.

Cậu nói xong liền hối hận, cố cứu vãn: “Ý em là, là…”

Anh cúi mắt: “Em nghe được tin đồn gì à?”

“Không có.” Cậu phủ nhận, “Em chỉ hỏi bừa thôi.”

“Đừng nghe người ta nói linh tinh, anh không thích con trai.” Anh tiếp tục cởi áo khoác, ôm cậu lăn ra giữa giường, “Em ơi, anh là trai thẳng.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 75"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull