Site icon TruyenVnFull

Giở Trò – Thuần Bạch - Chương 101

Trong hơn nửa năm cách biệt với Kỳ Tỉnh, Diệp Phục Thu hoàn toàn không hề rảnh rỗi.

Sau khi hợp tác làm video kiếm tiền với thầy Tiểu Đơn, cô trở lại Tân Dương đổi chỗ ở cho bà nội và em gái. Tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể mua nhà nhanh gọn, chọn nhà, mua nhà đều cần thời gian cho nên cô thuê cho người nhà một căn nhà rất tốt ở trung tâm thành phố, trước tiên để cho họ dọn vào ở, địa chỉ cũng rất gần chỗ làm hiện tại của em gái, thuận tiện cho cô ấy đi làm.

Hai người ở trong xe đủ mệt rồi nên Kỳ Tỉnh lái xe đưa cô đi siêu thị, hai người mua chút đồ mang về.

Bà nội cô lớn tuổi, Diệp Phục Thu không muốn để bà cụ xuống bếp nữa nên cô thuê dì bảo mẫu quét dọn vệ sinh nấu cơm cho bà cụ. Nhưng bà nội cô quen làm việc nên luôn làm việc đỡ cho dì giúp việc, tối nay vẫn đặc biệt dặn dò, muốn tự mình xuống bếp nấu ăn mấy món ăn cô thích ăn.

Diệp Phục Thu bất lực, ở siêu thị vừa chọn đồ vừa lải nhải với Kỳ Tỉnh, hôm nay về nhà cô nhất định phải khuyên bảo bà cụ thành thực hưởng phúc, đừng khiến bản thân mệt mỏi nữa.

“Em chọn mấy loại trái cây Tiểu Xuân thích ăn rồi mang tới.” Cô ấy xé một cái túi, chọn mấy quả vải thiều ở tủ đá bảo quản bỏ vào túi, “Không phải em ấy nói tìm một công việc ở ngân hàng làm trước sao, lúc đi học thì không sao, cứ đi làm là ngày nào cũng kêu ca mệt mỏi, khổ cực, khóc lóc đòi về nhà ôn thi để học tiếp.”

Kỳ Tỉnh vịn vào xe mua sắm lười biếng tựa ở một bên nhìn cô, hiển nhiên anh không quen với môi trường ồn ào như siêu thị, vòng ngực cao lớn trông thật lạc lõng giữa sự náo nhiệt của cuộc sống đời thường xung quanh.

Tuy rằng không hoà nhập, nhưng vẫn cùng cô chen chúc trong trường hợp bình thường này.

“Em thấy thế nào?” Anh miễn cưỡng đáp lời, dường như cũng không muốn biết kết quả, chỉ là ở bên phối hợp trò chuyện.

Diệp Phục Thu quay đầu nhìn anh, vẻ mặt kiên quyết: “Không thấy sao cả, phải thành thật đi làm cho em.”

Kỳ Tỉnh nhịn cười.

“Em ấy nghĩ như thế nào em còn không biết? Chính là muốn mượn cớ ôn thi ở nhà ăn bám.” Diệp Phục Thu chọn tới chọn lui, bỏ những quả vải thiều lạnh vào túi, “Đứa em gái đó của em căn bản không phải người có tố chất học hành, chính em ấy cũng biết điều đó, chứ không thì mấy năm nay đâu có chẳng chịu học gì, chỉ cố lấy cho xong cái bằng là hết chuyện.”

“Em ấy biết em làm video kiếm được tiền, trong nhà tạm thời sẽ không còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.” Cô buộc cái túi lại, nhét vào trong tay anh, nhìn Kỳ Tỉnh nói: “Hơn nữa em lại ‘câu’ được một chàng rể rùa vàng như anh, em ấy lại càng không muốn cố gắng.”

Kỳ Tỉnh cân nhắc túi vải thiều trong tay, cũng rất hài lòng với danh hiệu này: “Trong mắt em anh là chàng rể rùa vàng?”

Diệp Phục Thu ghé sát vào anh, nhường đường cho người khác mua vải thiều.

Không biết tại sao, vốn không có người mua vải thiều mà khi hai người trai tài gái sắc như họ vừa đứng ở đây, người tới mua vải thiều càng ngày càng nhiều.

Cô đứng bên cạnh Kỳ Tỉnh, ngẩng đầu đánh giá anh, sau một lúc lâu thì dùng ngón tay chỉ vào cằm anh, cười nói: “Nếu ngay cả người giàu nhất vịnh Tiêu Quảng Đông cũng không tính là chàng rể rùa vàng, vậy thế giới này coi như điên rồi.”

“Đúng vậy,” Kỳ Tỉnh cúi đầu, nhăn mũi, cường trêu chọc cô: “Em thật có phúc.”

Diệp Phục Thu cười rất đẹp, lôi kéo người đi mua một thứ.

“Sao em lại không biết đi làm vất vả chứ, nếu em ấy thực sự có lúc muốn làm điều gì đó thì đương nhiên em sẽ ủng hộ em ấy.” Cô lướt qua những loại trái cây rau quả mới trồng xung quanh, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo: “Nhưng trong đầu Tiểu Xuân chỉ có ăn uống vui chơi, vậy nhất định phải để em ấy có việc làm……  Mua chút nho Shine Muscat* thì sao?”

(*Nho Shine Muscat tại Việt Nam và các nước khác, thường được biết đến với tên gọi nho mẫu đơn hoặc nho xanh sữa. Giá thành của loại nho này trước đây rất cao, từng được mệnh danh là “Hermes của các loại nho”, nhưng hiện nay giá đã dễ tiếp cận hơn nhiều do việc trồng trọt được mở rộng ở nhiều quốc gia. Đây là một giống nho lai cao cấp, nổi tiếng với hương vị ngọt ngào, mọng nước và đặc biệt là không có hạt.)

“Có thể, lấy một chút đi.” Kỳ Tỉnh xé túi cho cô.

Diệp Phục Thu bẻ một quả, lau chùi rồi nhét vào trong miệng nếm thử, xác định là ngọt mới bắt đầu bỏ vào túi: “Em đã nói với em ấy rồi, em ấy vốn thoải mái hơn những sinh viên còn lại ở nơi khác đến, đã không cần thuê phòng, mỗi ngày đều có bảo mẫu nấu cơm.”

“Nếu như em ấy không thể thực sự đi làm vậy thì hoặc là trả tiền thuê nhà, hoặc là tự mình dọn ra ngoài ở, em sẽ không gánh vác chi phí ăn ở của em ấy nữa, nói được làm được.”

Anh liếc nhìn cô: “Anh còn sợ em sẽ nuông chiều em ấy, không ngờ em trị em gái có chút thủ đoạn.”

“Ở chung nhiều năm như vậy, hết lần này đến lần khác bị em ấy gây chuyện cho náo loạn hết cả lên, em cũng đã rút được kinh nghiệm rồi.” Diệp Phục Thu bất lực: “Em ấy được người nhà che chở mà lớn lên nên mãi không trưởng thành được, chắc phải chờ một biến cố nào đó thì mới khá hơn.”

Chờ cô nói xong, Kỳ Tỉnh khom lưng tiến đến trước mặt cô, nhướng mày hỏi: “Em lén ăn nhiều nho của người ta như vậy, không sợ siêu thị đánh em sao?”

Lúc này Diệp Phục Thu mới phát hiện mình trong lúc nói chuyện lại “ăn thử” vài quả nho Shine Muscat. Sắc mặt cô lộ vẻ xấu hổ, bẻ một quả rồi không nói hai lời nhét vào trong miệng anh, mang theo túi bỏ chạy.

Kỳ Tỉnh đột nhiên bị nhét một quả nho, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nhìn chằm chằm bóng lưng cô đi xa và bật cười thành tiếng.

Anh ngậm miệng lại, nước ngọt của quả nho tràn đầy trong miệng, má cử động nhai nuốt.

Tiếp tục đẩy xe mua sắm đuổi theo cô.

Thật ra với năng lực của nhà họ Kỳ, nuôi một Diệp Tri Xuân hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần cô ấy không vi phạm pháp luật và kỷ luật. Chỉ là chi phí sinh hoạt xa xỉ bình thường, những thứ này đều chỉ là chuyện Kỳ Tỉnh chớp mắt cũng làm được.

Lúc trước vào mùa Đông, Kỳ Tỉnh và Diệp Tri Xuân lén nói chuyện riêng cũng là thái độ này—— chỉ cần Diệp Tri Xuân không chọc giận chị gái cô ấy nữa.

Anh chỉ cần Diệp Phục Thu sống vui vẻ, mặc kệ trả giá bao nhiêu anh cũng không quan tâm.

Nhưng hiển nhiên, cách làm của Diệp Phục Thu cũng không có ý định để Kỳ Tỉnh xen vào người nhà của cô, cũng không muốn để cho anh gánh vác loại trách nhiệm này.

Thu Thu của anh từ trước đến nay luôn độc lập và hiểu chuyện, cũng vì như vậy nên anh lại mềm lòng rồi.

Trước kia đi siêu thị, cô luôn vội vàng mua đồ rồi lao tới nơi tiếp theo, nhưng lần này có Kỳ Tỉnh đi cùng nên hai người tùy ý đi dạo từng khu, thấy cái nào cũng cầm lên nói chuyện phiếm, đặt vào trong xe mua sắm, để cho hơi thở cuộc sống đặt bóng dáng của họ ở cùng một chỗ.

Lần đầu tiên Diệp Phục Thu cảm thấy đi siêu thị còn có thể thú vị như vậy, cô dường như đắm chìm trong bầu không khí này. Vừa nghĩ tới hình ảnh như vậy có thể xảy ra mỗi ngày trong tương lai, cô tựa như một đứa nhỏ đột nhiên có được kẹo ăn không hết, vui mừng đến mức trong lòng nổi bong bóng.

Mua đồ xong, Kỳ Tỉnh lái xe đưa cô về nhà, bà nội cô đã nấu cơm gần xong.

Hôm nay bà nội cô xuống bếp, dì bảo mẫu tan làm nên đã sớm rời đi.

Diệp Phục Thu dẫn theo Kỳ Tỉnh cùng một đống quà tới cửa, trong nhà đang đầy mùi thức ăn.

Cơm bà nội cô làm có một mùi thơm đặc biệt, mặc kệ người khác làm theo thế nào cũng sẽ không có được mùi vị đó. Chỉ cần là đồ ăn bà nội làm, mỗi lần cô đều có thể ăn thêm hai chén cơm.

“Bà nội! Cháu về rồi!” Diệp Phục Thu gọi vào trong phòng bếp.

Bà nội nặng tai, lúc bưng đồ ăn đi ra mới nhìn thấy hai người, Trương Ngọc Anh bỏ đồ lau tay đi đón họ, cười đến mức nếp nhăn trên mặt đều nở hoa: “Mua nhiều đồ như vậy làm gì, bên ngoài nóng không? Nhà không bật điều hòa, bà ngại gió thổi lắm, Tiểu Xuân ơi——!”

Lúc này Diệp Tri Xuân cũng nhanh nhẹn đi ra, cô ấy nhìn thấy hai người, vẻ mặt tích cực chào hỏi: “Chào chị, chào anh rể.”

“Anh chị về rồi ạ.”

Diệp Phục Thu nhìn em gái một chút, trách thầm: Con nhóc này, mỗi lần thấy Kỳ Tỉnh đều rất ân cần, đổi giọng nhanh như chớp.”

“Mua cho em rất nhiều đồ, lại đây xem đi.” Cô đặt túi bên cạnh, lấy giày cho Kỳ Tỉnh thay.

Thay giày xong, Diệp Phục Thu tự nhiên xắn tay áo lên vào phòng bếp giúp, không quên dặn dò người phía sau: “Anh đến phòng khách ngồi một lát đi, ăn chút hoa quả.”

Nói xong thì lao đầu vào bếp: “Bà nội đừng làm nữa, để cháu.”

“Được rồi, bà đã lâu không nấu cơm, hôm nay cháu để bà làm đi.” Trương Ngọc Anh xua tay: “Giúp bà rửa rau rồi cắt đi.”

Diệp Phục Thu giúp bà nội rửa rau, mới vừa mở vòi nước phía sau bỗng nhiên có một khí thế ập đến, cô định quay đầu lại thì một bàn tay vươn tới tiếp nhận đồ trên tay cô.

Sau đó Kỳ Tỉnh xen vào, trực tiếp thay thế cô đứng trước bồn nước, tự mình rửa rau.

Diệp Phục Thu kinh ngạc đứng bên cạnh nhìn anh, Kỳ Tỉnh cũng xắn tay áo, lúc cúi đầu rửa rau tóc trên trán hơi che mắt, động tác rửa rau của anh rất thuần thục. Sau đó anh đặt lên thớt cắt, động tác nhanh chóng cắt sợi xinh đẹp, chẳng hiểu vì sao hình ảnh như vậy lại làm cho cả người anh thêm cuốn hút.

Khiến cô mê mẩn.

Diệp Phục Thu lẩm bẩm: “Loại chuyện này cứ để em làm là được……”

“Đừng tranh giành cơ hội thể hiện với anh.” Kỳ Tỉnh nói xong thì hơi nghiêng đầu về phía cô, không quên khiêu khích: “Em phụ trách lau mồ hôi cho anh là được.”

Cô nhẹ nhàng đánh anh một cái, khẽ oán trách: “Cắt đồ ăn có thể mệt mỏi cỡ nào chứ, còn đòi lau mồ hôi.”

Bà nội cô yên lặng nhìn đôi trẻ, mỉm cười không nói gì, cho dầu vào nồi xào rau.

Diệp Tri Xuân ở bên ngoài ăn hoa quả, chờ đến khi không có khói dầu ồn ào, Kỳ Tỉnh nhân lúc này chủ động nói với Trương Ngọc Anh: “Bà nội, cơm nước xong cháu muốn nói chuyện với bà, về chuyện của cháu và Thu Thu.”

Trương Ngọc Anh đưa đồ ăn đã nấu xong cho Diệp Phục Thu, để cho cô bưng ra ngoài, Diệp Phục Thu nhìn Kỳ Tỉnh, không nói gì, cứ thế bưng đồ ăn đi ra ngoài.

Bà nội cô cầm nắp nồi lên xem thịt hầm, nói: “Các cháu muốn quyết định chuyện kết hôn à?”

“Ý của Thu Thu là không vội, còn cháu nghĩ kết hôn có thể không vội nhưng đính hôn thì phải cân nhắc.” Kỳ Tỉnh rũ mắt, nói rất rõ ràng: “Trước tiên đính hôn đã, bà và bố mẹ cháu đều sẽ yên tâm.”

Ý trong lời anh là anh biết rõ sự chênh lệch về địa vị xã hội và tài sản giữa hai gia đình họ Kỳ và họ Diệp. Đặt ở bất kỳ một gia đình bình thường nào, nếu con gái họ hẹn hò với một chàng trai danh giá như vậy mà bên nhà trai cứ chần chừ không có động thái rõ ràng, nhà gái chắc chắn sẽ cảm thấy rằng nhà trai chơi đùa tình cảm không có ý định chịu trách nhiệm. Cho nên Kỳ Tỉnh đề nghị đính hôn trước, khi nào kết hôn thì tuỳ theo suy nghĩ của Thu Thu.

Anh chủ động đề cập, chính là để cho bà nội cô yên tâm và hiểu rằng anh không hề tùy tiện chơi đùa với Diệp Phục Thu.

“Cháu đã có ý nghĩ này là được, người trẻ tuổi các cháu đều có tính toán riêng của mình,” Trương Ngọc Anh thở dài, cầm đĩa đựng thịt hầm, bởi vì lớn tuổi nên tay cầm muỗng khẽ run, không bỏ sót một miếng thịt ngon nào, trong mắt tràn ngập sự bảo vệ đối với cháu gái: “Thu của chúng ta không phải là người dễ bị cuốn theo khi yêu một ai đó, con bé công nhận cháu, bà cũng không có ý kiến.”

“Bà chỉ có một yêu cầu với cháu, sau này Thu theo cháu đến phía Nam sống, bà không ở bên cạnh con bé, mà nhà cháu thì làm ăn lớn, đừng để cho con bé chịu uất ức là được.”

Kỳ Tỉnh nở nụ cười, hứa hẹn: “Bà nội, nếu cô ấy không nỡ xa bà, cháu sẽ cùng cô ấy sống ở đây.”

“Cháu một mình đã quen rồi, ở chỗ nào cũng như nhau.”

“Được rồi.” Trương Ngọc Anh tháo tạp dề treo ở một bên: “Bà biết Thu không nỡ buông tay rời khỏi bà, bà cũng không lo về sau con bé không về quan tâm chúng ta nữa.”

“Con bé là đứa trẻ hiếu thảo nhất.”

“Các cháu cứ tự lo cho mình đi, không cần lo lắng cho bà, tay chân của bà còn tốt lại có bảo mẫu, không sao đâu.”

Trương Ngọc Anh ngước mắt lên, mí mắt già nua gần như muốn đè chặt hai mắt, nhưng bà cụ vẫn dùng ánh mắt rực sáng nhìn Kỳ Tỉnh: “Cháu nhớ kỹ lời bà nói là được.”

“Đừng để Thu chịu uất ức.”

Kỳ Tỉnh gật đầu.

“Tuyệt đối sẽ không.”

Exit mobile version