Site icon TruyenVnFull

Giở Trò – Thuần Bạch - Chương 89

Giữa mùa Hè rực rỡ, ngập tràn màu xanh tươi mát và tiếng ve râm ran.

Lốp xe Land Rover rộng lớn chịu đựng từng đợt rung lắc nối tiếp nhau, dưới bóng cây mát mẻ là sự nồng nhiệt của đôi nam nữ trưởng thành.

Món chính vẫn chưa lên nhưng Diệp Phục Thu đã bị vị đầu bếp trước mặt làm cho thần hồn điên đảo, miệng đắng lưỡi khô, trong khoang xe đầy đủ điều hòa lại lộ ra vẻ đáng thương như bị mất nước.

Kỳ Tỉnh nhận ra cô khát nước, anh cầm chai nước khoáng bên cạnh, uống một ngụm rồi ngồi thẳng dậy đỡ lưng cô lên, dùng miệng đối miệng đút cho cô.

Diệp Phục Thu nhận ra anh rất thích làm như vậy.

Vào những khoảnh khắc đặc biệt như này, những khi cô khao khát nhất anh lại đút cho cô kiểu vừa cao ngạo vừa thân mật.

Anh thích cho đi, còn cô thì tận hưởng món quà này.

Trong nụ hôn sâu giữa môi và lưỡi, Diệp Phục Thu nhận lấy vị ngọt từ miệng anh, nhưng phần lớn lại trượt xuống theo khóe môi làm ướt cả cổ và vùng da trước ngực cô.

Rõ ràng chỉ là một ngụm nhỏ, vậy mà cô lại bị sặc, Diệp Phục Thu khẽ ho vài tiếng, nhìn thấy môi và cằm anh cũng bị nước làm ướt, có thứ gì đó trong tim cô bỗng nhiên rung động. Cô đưa tay lau cằm đầy nước của anh, lau đến lộn xộn, khiến Kỳ Tỉnh trông cũng nhếch nhác như mình.

Cô cảm thấy hài lòng một cách kỳ lạ.

Diệp Phục Thu ngồi thẳng dậy, vòng tay qua cổ anh rồi ngồi đối diện và áp môi lên đối phương thực hiện một nụ hôn sâu.

Kỳ Tỉnh ném chai nước qua một bên, nắm lấy eo cô, khàn giọng hỏi: “Làm thế này? Hay ra ghế sau?”

“Cứ như này đi.” Diệp Phục Thu thích tư thế đối diện này, vì nó buộc hai người phải ôm sát nhau hơn. Dù cô ở vị trí bên trên, nhưng vẫn phải dựa vào sức mạnh từ phía bên dưới của đối phương.

Anh trao cho cô quyền kiểm soát anh, nhìn xuống anh, nhưng thực tế người cầm dây cương vẫn luôn là Kỳ Tỉnh ngồi bên dưới.

Kỳ Tỉnh đưa tay xuống dưới, đẩy ghế lùi ra sau đến mức tối đa, điều chỉnh ghế thành góc 45 độ vừa vặn nhất.

Khoang xe địa hình vốn đã rộng rãi nên khi làm như vậy thì Diệp Phục Thu có thể duỗi tứ chi ra một chút, không còn bị ép đến co ro nữa.

Trên mạng nói đúng, không gian bí bách và không thông thoáng sẽ càng khiến người ta có cảm giác gấp gáp và căng thẳng, là nơi thích hợp nhất để khơi dậy cảm xúc.

Cô có linh cảm mãnh liệt rằng lần này ở trên xe với Kỳ Tỉnh, trải nghiệm giác quan sẽ mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Có lẽ có thể sánh ngang với lần ở sân vườn nhỏ ngoài trời trên núi đêm đó.

Khi cô cảm thấy không khí trong khoang xe dần trở nên loãng đi và đầu óc bắt đầu mơ hồ, người đang ôm lấy cô đột nhiên vỗ mạnh lên mông cô một cái khiến Diệp Phục Thu giật nảy mình.

Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai đầy mê hoặc: “Xé ra giúp anh xong chưa, hửm?”

Chỉ cần đối phương vừa mở miệng, làn da của cô lại tê dại và ngứa ngáy, Diệp Phục Thu run giọng: “…… Ừhm, xong rồi.”

Anh dùng môi cọ nhẹ lên vành tai mềm mại của cô, cười khẽ: “Ngoan nào, đeo giúp anh đi.”

Má của Diệp Phục Thu lập tức nóng lên, cô cúi đầu chậm rãi, đôi tay lóng ngóng và nóng bừng.

Rốt cuộc đến bao giờ cô mới có thể bình thản đối diện với……

Thứ đáng sợ này.

Kỳ Tỉnh tựa vào lưng ghế, ngửa cằm, nheo mắt nhìn cô chăm chú, trước khi lên tiếng yết hầu anh khẽ chuyển động: “Thu Thu, nhanh lên nào.”

Trong giọng nói của anh luôn mang theo chút ý cười: “Em làm anh ngứa ngáy quá.”

Má của Diệp Phục Thu càng đỏ hơn, giống như màu hồng nhạt trên phần đỉnh của quả đào chín vậy.

Chiếc ghế da phát ra tiếng kêu ken két không ngừng khi bị ma sát mạnh.

Khoảnh khắc hòa hợp ngọt ngào diễn ra, chim bói cá và chim ưng trên cành cây bên ngoài cùng cất tiếng hót vang.

Rõ ràng đang là giữa trưa, bên ngoài nắng nóng gay gắt, ánh mặt trời rực rỡ chói chang.

Nhưng nơi này lại tràn ngập một bầu không khí mập mờ thoát khỏi mọi quy tắc, ánh mặt trời chiếu đến đây cũng trở nên lơ đãng say mềm.

Trong xe vang lên giai điệu R&B, thể loại âm nhạc đặc biệt có thiên phú và năng lực khiến người nghe vô thức đung đưa cơ thể.

Đưa người nghe đắm chìm trong những giai điệu R&B mềm mại, kéo dài, khó lòng mà thoát ra.

Giai điệu vang lên, những tán lá bên ngoài cửa sổ dường như cũng in hằn bóng dáng rung rinh theo.

Âm nhạc không ngừng vang lên rất lâu, mãi đến khi lũ chim trên cành nhận ra không phải cành cây đang lay động mà là chiếc xe địa hình phía dưới vẫn luôn không ngừng nhịp nhàng theo giai điệu.

Bối cảnh hòa mình vào thiên nhiên xanh tươi làm cho khoảnh khắc yêu đương trở nên có sức hút hơn, khiến mọi cảm xúc đều được mở ra, phóng khoáng và hoang dại hơn vài phần.

Nhịp tim của Diệp Phục Thu dần hòa cùng nhịp trống của bài hát, ý thức của cô như muốn bay vọt qua trần xe, hòa làm một với những đám mây trắng trên trời.

Kỳ Tỉnh đúng là có khả năng siêu việt trong phương diện này, khiến cô mê mẩn đến mức không thể rời đi nửa bước, trong những khoảnh khắc đặc biệt như thế này, cô gần như thích anh đến mức anh bảo gì cô cũng sẵn sàng nghe theo.

Dường như bất kể anh nói gì, muốn làm gì, đều là cách có thể khiến cô càng sung sướng hơn.

Đã nửa năm trôi qua kể từ lần cuối hai người hòa hợp, nỗi nhớ nhung xen lẫn trong đó khiến tất cả đều có chút cuồng nhiệt.

Trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận rõ ràng linh hồn hai người hòa làm một vào nhau.

Hệ thống điều hòa trong xe hoạt động hết công suất nhưng vẫn không thể nào cung cấp đủ sự mát mẻ mà hai người trong xe cần.

Những lúc như thế này, nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể còn nhanh hơn máy móc gấp bội lần.

Cô cảm thấy rất nóng, rất khát.

Diệp Phục Thu đã sớm mất đi lý trí, mọi hành động đều làm theo bản năng, cô hơi thè đầu lưỡi, đôi mắt mơ màng, cặp môi đỏ khẽ hé mở, cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ rậm rạp cây cối, đầu óc hoàn toàn là một mảng trắng xoá.

Cuối cùng hai người làm tận ra ghế sau.

Đôi chân của Diệp Phục Thu, đặc biệt là đầu gối đều bị chà xát đến đỏ bừng, nhưng cả hai chẳng ai để tâm đến điều đó.

Kỳ Tỉnh tham luyến dáng vẻ của cô lúc này.

Bàn tay lướt qua nơi nào, nơi đó chính là lãnh địa của anh.

Cô là Thu Thu của gia đình, là sếp Diệp của nhóm nhân viên công tác, là Diệp Phục Thu của nhóm bạn bè.

Anh không ngăn cản cô đóng nhiều vai nhân vật hay trở thành mọi phiên bản của cô.

Nhưng anh cũng sẽ tham lam và độc đoán tận hưởng khoảnh khắc chắc chắn và hoàn toàn có được cô.

Giây phút này, cô chỉ là Thu Thu của riêng anh.

Diệp Phục Thu tựa vào ghế da, ngửi mùi hương trên ghế, luôn cảm thấy bất công.

Cô “mát mẻ” đã đến bốn, năm lần, anh mới miễn cưỡng có một lần.

Cùng trải qua mùa Hè, tại sao cô lại chịu nóng kém đến vậy.

Diệp Phục Thu mềm nhũn cả người, cơn run rẩy từ làn da lan tỏa ra bên ngoài, bàn tay cô yếu ớt trượt xuống kính xe và bám lên bề mặt ghế da, hơi thở hỗn loạn: “Kỳ Tỉnh…… em…… mệt chết mất…… anh nhanh lên……”

Cô thật sự bị say nắng trong không gian điều hòa này!

“Kỳ Tỉnh……” Cô làm nũng, giọng mềm mại cầu xin.

Những giọt mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống, làm tê dại sống lưng cô.

Kỳ Tỉnh cúi người, ôm chặt cô, hôn lên gáy cô một cái.

“Ừhm, ngoan.”

“Thêm một lát nữa thôi.”

…………

Một tiếng rưỡi trôi qua, bốn cánh cửa xe cuối cùng cũng được mở ra để thông gió.

Chàng trai thỏa mãn cầm khăn giấy lau sạch ghế lái phía trước, còn cô gái đắp tấm chăn mỏng nằm trên ghế sau, ngửa đầu ngắm nhìn tán lá bên ngoài, cánh tay thon dài trắng trẻo còn vắt ra ngoài cửa xe, đường nét mềm mại xinh đẹp.

Diệp Phục Thu cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì một đống bột bị nhào nặn nát bấy, không còn xương cốt, chỉ có thể nằm đó để lấy lại chút sức lực.

Hệ thần kinh vẫn còn nhạy cảm chưa lắng xuống nhưng cơ thể đã rơi vào trạng thái mệt mỏi sau cuộc vận động, sự đối lập này khiến cô có một cảm giác khoái lạc khó tả.

Quả nhiên, làm trên xe tốn sức hơn bình thường, may mà đã xác định xung quanh không có ai.

Nếu là ở bãi đậu xe hay nơi nào đó có người qua lại bất cứ lúc nào, cô sẽ hoàn thành việc này trong trạng thái hoảng loạn, e rằng cả thể xác lẫn tinh thần đều phải trải qua một phen thử thách.

Thực ra ghế sau cũng không sạch hơn ghế trước là bao, nhưng ghế lái của Kỳ Tỉnh mà không lau dọn thì không thể lái nổi. Anh vừa nói sẽ mang xe đi rửa ngay, Diệp Phục Thu nghe xong đã ngăn lại, đỏ mặt bảo anh lau sạch tầm bảy, tám phần rồi hãy đem đi rửa.

Anh không ngại mất mặt nhưng cô thì có.

Diệp Phục Thu áp khăn giấy ướt lên mũi, ngửi mùi hương gỗ trà thoang thoảng trong mảnh giấy, khẽ thở dài đầy thoải mái.

“Kỳ Tỉnh, em mệt.”

Chàng trai đang lau dọn phía trước đáp: “Ừhm.”

“Anh đặt nhà hàng chưa? Nhưng em ngồi không nổi nữa.” Cô lười biếng làm nũng.

Kỳ Tỉnh bình thản, trực tiếp nói: “Anh bảo nhà hàng mang lên khách sạn, ăn trong phòng cũng được.”

Diệp Phục Thu biết anh sẽ lo liệu ổn thỏa, nhắm mắt mỉm cười, nói: “Nếu không ăn ngoài, vậy thì em muốn uống rượu.”

Đối phương cười khẽ, cô nghe thấy anh nói.

“Xem ra sau này phải dự trữ ít rượu ngon ở nhà, để cống cho con sâu rượu như em thôi.”

Diệp Phục Thu từ từ mở mắt, nhìn bóng anh phản chiếu trên cửa kính xe, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Lần này anh sẽ không rời đi nữa, cũng sẽ không còn gặp nguy hiểm.

Từ nay về sau, chỉ còn những ngày tháng yên bình hạnh phúc thuộc về hai người họ.

…………

Đợi cô nghỉ ngơi một lúc, Kỳ Tỉnh dọn dẹp xe xong thì quay lại ghế sau, giúp cô mặc quần áo rồi lái xe rời khỏi công viên, trở về khách sạn mà anh đã đặt.

Kỳ Tỉnh vẫn đặt khách sạn mấy năm trước, căn hộ tầng 46 dường như là của riêng anh, như một nửa ngôi nhà của anh ở Sùng Kinh. Nhưng cô đoán anh chắc chắn có không ít bất động sản và cơ ngơi tại đây.

Dù sao thì họ hàng bên nhà mẹ anh đều sống ở Sùng Kinh, anh cũng coi như một nửa là người thủ đô.

Diệp Phục Thu để anh nắm tay dắt đi, cô ngắm nghía sảnh khách sạn: “Hình như lại sang trọng hơn mấy năm trước, sửa mới rồi phải không?”

“Không rõ, chắc vậy.” Kỳ Tỉnh nói với cô: “Sau này nếu em đi công tác ở Sùng Kinh thì cứ đến đây, căn hộ tổng thống tầng 46 là của anh.”

Cô ngạc nhiên: “Thật á.”

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu, giải thích: “Khách sạn này của Hạ Túy Từ, anh có cổ phần ở đây.”

“Hóa ra anh là cổ đông à.” Diệp Phục Thu nhìn nhân viên xung quanh cười niềm nở chào đón, thảo nào họ đối với Kỳ Tỉnh còn niềm nở hơn cả khách VIP khác.

“Vậy anh coi như là nửa ông chủ rồi.”

“Không tính, anh chỉ góp một phần nhỏ thôi.” Anh vẫy tay với quản lý sảnh, ra hiệu hai người họ sẽ tự lên lầu, không cần người đi theo.

Sau đó mở thang máy riêng, dẫn cô vào trong.

Diệp Phục Thu có ký ức sâu sắc với nơi này, đó là khi vừa mới quen biết Kỳ Tỉnh chưa lâu. Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự năm Nhất, cô lặn lội từ xa đến Thủ đô để bắt cô em gái không lo học hành, kết quả lại bị đám côn đồ bắt nạt, chính anh từ nước ngoài bay thẳng về đây giải cứu cô khỏi nguy nan.

Đó là lần thứ mấy anh cứu cô? Diệp Phục Thu không nhớ rõ.

Cô chỉ nhớ là đã rất nhiều, rất nhiều lần.

Khi đó cô không nhìn thấu được con người này, tình cảm dành cho anh phức tạp khó diễn tả, vừa cảm thấy anh từng là người dẫn dắt mình vừa không ngờ bản chất anh lại xấu xa như vậy.

Vừa không dám đến gần anh vừa bị anh cuốn hút điên cuồng.

Chính tại căn hộ tầng 46 của khách sạn này, anh kéo cô đến trước mặt, mỉm cười nói ra câu ấy.

【Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc điều gì với em là phiền phức, là thứ mà em có đi mười vạn tám nghìn dặm cũng không muốn dính vào.】

【Hóa ra là tôi.】

【Nhưng bây giờ em nợ tôi, nợ đến mức em làm thế nào cũng không thể trả hết.】

【Làm sao đây, tôi đã trở thành vị cứu tinh của em mất rồi.】

【Dù có ghét bỏ, em cũng không thoát khỏi tôi.】

Kỳ Tỉnh hết lần này đến lần khác xuất hiện vào thời khắc quan trọng, kéo cô ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng.

Không chỉ cứu rỗi một lần mà là lặp đi lặp lại, từng chút từng chút lau sạch, mới khiến cô – viên ngọc trai dường như bị lãng quên trong biển cả – dần tỏa sáng trở lại.

Khi đó cô giống như một con nhím đầy gai nhọn, bên trong yếu đuối không chịu nổi một đòn, vỏ ngoài thì không cho phép ai chạm vào.

Diệp Phục Thu của hiện tại không dám tưởng tượng, nếu trong cuộc đời mình không có sự xuất hiện của Kỳ Tỉnh thì cuộc sống của cô sẽ ra sao.

Có lẽ cô vẫn sẽ bướng bỉnh vùng vẫy trong vũng bùn, hoặc cũng có thể sẽ đạt được thành tựu như hiện tại.

Nhưng cuộc đời cô sẽ thiếu đi một mảnh ghép, một mảnh ghép của tình yêu.

Mảnh ghép này, thiếu nó sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch cuộc đời cô nhưng nó sẽ khiến bản đồ cuộc sống của cô mãi thiếu đi một góc.

Kỳ Tỉnh chính là nét chấm phá hoàn hảo trong bức tranh lý tưởng rộng lớn của cô.

Cũng không biết tại sao đột nhiên lại trở nên đa sầu đa cảm, Diệp Phục Thu liếc nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, bỗng nhiên xoay người nép vào lòng anh.

Kỳ Tỉnh đang xem điện thoại, người bên cạnh đột ngột nép vào lòng nên anh nâng điện thoại lên, bất ngờ hỏi: “Sao thế?”

Anh tưởng rằng cô không khỏe ở đâu.

Diệp Phục Thu tựa vào ngực anh, lắc đầu nhẹ nhàng: “Không có gì.”

“Chỉ là đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây ở chỗ này.”

Kỳ Tỉnh cất điện thoại đi, anh nghịch tóc cô, khóe môi nhếch lên: “Nhớ gì về anh à?”

Cô dụi đầu vào ngực anh, nói: “Nhớ đến hồi trước anh khốn nạn quá trời quá đất.”

Anh khẽ cười, lồng ngực rung nhẹ.

Diệp Phục Thu ôm lấy eo anh, hồi tưởng lại lời anh từng nói.

【Nếu tôi yêu em, yêu đến nỗi nửa bước không rời thì sẽ thế nào.】

Khi đó anh đúng là có bệnh, mấy lời như thế mà cũng nói ra được.

Cứ như mỗi hành động đều là trêu chọc cô để nhìn cô lúng túng sốt ruột, mà cô lần nào cũng bị rơi vào hố, hoàn toàn đúng ý anh.

Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên chạm mắt anh, buông một câu: “Kỳ Tỉnh, bây giờ anh thật sự yêu em yêu đến nửa bước cũng không rời nổi rồi.”

“Anh có đáng đời không?”

Nghe cô nói vậy, dường như Kỳ Tỉnh nhớ lại điều gì đó, khóe môi nở nụ cười mê hoặc lòng người.

Bàn tay anh từ tóc cô chuyển xuống má, nhẹ nhàng v**t v*: “Không đáng đời.”

“Kỳ Tỉnh anh cả đời tích đức hành thiện, đây là người anh đáng có được.”

Diệp Phục Thu bĩu môi, không nhịn được cười và đập nhẹ lên lưng anh: “Thật không biết anh đang nói lời tốt hay xấu nữa.”

Kỳ Tỉnh ôm cô, bàn tay nhẹ vỗ lên bả vai cô, giả vờ cảm thán: “Ông trời đưa em đến trước mặt anh, đã là phước lành lớn nhất đời của người họ Kỳ này rồi.”

Cứ như đã mãn nguyện đến mức nhìn thấu hồng trần

“Cái miệng khéo léo này chỉ giỏi nói lời ngon ngọt thôi.” Miệng thì trách móc vậy, nhưng nụ cười của người trong lòng anh ngày càng rạng rỡ, đôi mắt cũng híp lại vì cười.

Thang máy mở ra, Diệp Phục Thu lập tức buông anh ra, gật đầu chào nữ nhân viên tiếp tân, cô bước ra thang máy trước, trông còn giống chủ nhân phòng tổng thống hơn cả anh.

Kỳ Tỉnh liếc cô.

Phản ứng nhanh thật.

Quái lạ ghê.

Tại sao anh cứ có cảm giác mình như kẻ lén lút trong mắt cô vậy.

Căn hộ tổng thống có cửa sổ toàn cảnh 270°, ban ngày có thể nhìn bao quát toàn bộ sự phồn hoa tráng lệ của khu CBD, những tòa nhà cao tầng san sát, tràn đầy khí chất không thể chối cãi ở trung tâm kinh tế của thành phố Sùng Kinh, hoàn toàn khác với vẻ lung linh huyền ảo của đèn đêm.

Khách sạn đã chuẩn bị trà chiều nhưng Diệp Phục Thu vào phòng tắm rửa trước. Khi cô bước ra với mái tóc còn ướt một nửa, Kỳ Tỉnh đã tắm xong từ phòng tắm khác và khoác áo choàng ngồi trên sofa xem điện thoại. Cô liếc nhìn cánh cửa, càng cảm thấy như một cảnh tượng tái hiện lại từ quá khứ.

Khách sạn này khắc ghi những hình ảnh đầu tiên lúc họ bắt đầu vướng vào nhau. “Đứng đần ra đó làm gì vậy.” Giọng Kỳ Tỉnh vang lên.

Diệp Phục Thu quay đầu lại, nhìn thấy anh đang vẫy tay gọi mình, “Hả?”

Kỳ Tỉnh nhấc chiếc chăn bên cạnh, vẫy tay gọi cô: “Điều hòa lạnh thế này, tóc chưa khô mà đã ra ngoài, không sợ cảm lạnh à?”

Diệp Phục Thu bước tới, chỉ vào máy sấy tóc bên cạnh anh, kiêu ngạo làm nũng: “Không phải anh đã chuẩn bị sẵn sàng để hầu hạ em rồi sao, em đoán được từ lâu rồi.”

Anh kéo người ngồi vào lòng, dùng khăn quấn lấy tóc cô rồi cố tình vò mạnh vài cái, làm cô vặn vẹo hờn trách thì anh mới hài lòng buông ra.

Diệp Phục Thu vén khăn lên, chạm phải ánh mắt ranh mãnh đắc ý của anh, cơ thể cô lắc lư không ngừng và đấm vào chân anh: “Đừng có lắc chân nữa, em cũng bị lắc theo đây này!”

Chơi trò gì mà giống như cưỡi xe lắc vậy, trẻ con quá chừng.

Kỳ Tỉnh trêu cô vài cái, sau đó ngoan ngoãn cắm máy sấy tóc lên và sấy tóc cho bạn gái.

Anh d*ng h** ch*n ra, cô thuận thế ngồi vào khoảng trống giữa lòng anh, tay cầm bát hoa quả, cô ăn cam và cảm nhận từng ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc mình.

Khi sấy tóc cho cô, Kỳ Tỉnh luôn thích xoa đầu cô, cho cô cảm nhận rõ ràng sự yêu chiều mạnh mẽ.

Diệp Phục Thu rất thích điều này.

Kỳ Tỉnh sấy tóc cho cô đến khi khô được bảy tám phần, cúi đầu nói: “Dầu dưỡng tóc kia tạm thời đừng dùng đã.”

Diệp Phục Thu nghiêng đầu thắc mắc: “Tại sao không dùng?”

Cô vốn quen mỗi lần gội đầu xong đều thoa một chút, anh biết rõ điều đó mà.

Sấy tóc cho cô làm ngón tay anh nóng lên, đầu ngón tay của Kỳ Tỉnh lướt tới môi cô, ấn nhẹ đầy ẩn ý, ánh mắt anh từ đôi môi cô dần dịch chuyển lên trên, cuối cùng khóa chặt lấy ánh mắt cô.

Anh nhướng mày, buông một câu: “Dù gì hôm nay cũng sẽ tắm lại thôi.”

Hai má và tai Diệp Phục Thu lập tức nóng bừng.

Exit mobile version