Kết quả, một câu trêu chọc của Kỳ Tỉnh lại thành sự thật, lần tắm chiều hôm đó thật sự chưa đến lúc dùng dầu dưỡng tóc.
Dùng cũng lãng phí, vì từ tối đến rạng sáng Diệp Phục Thu phải tắm lại hai lần, một lần ngâm trong bồn, một lần tắm vòi hoa sen khi buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Cửa sổ sát đất của tầng 46 bao quát toàn bộ trung tâm phồn hoa của thành phố Sùng Kinh về đêm, cảnh sắc như vậy có lẽ ngay cả nhiều nhà hàng cao cấp cũng không có. Họ dùng bữa tối dưới ánh nến đặc biệt trong phòng chuyên biệt.
Ly Martini pha với Vodka bị bỏ quên bên bàn, các cặp đôi đang yêu đều chuộng ly Champagne cao mảnh hơn.
Hương trái cây chua nhẹ hòa cùng mùi gỗ len lỏi vào trong khoang miệng, tan ra trên đầu lưỡi thành vị ngọt đắng, cuối cùng quyện lại trong nụ hôn nồng cháy đầy dư vị mập mờ.
Từng bọt khí nhỏ liên tục nổi lên từ đáy ly rượu, trông như những viên ngọc trai trong suốt nối tiếp nhau.
Diệp Phục Thu ngồi trong lòng anh, suốt bữa ăn cô đều được anh đút từng miếng khiến cô vừa thẹn thùng vừa không tự nhiên. Cuối cùng cô cũng chỉ ăn được sáu phần no bụng, còn lại thêm một miếng cô cũng không chịu ăn nữa.
Sau đó, cứ uống rượu vào là lại bị Kỳ Tỉnh kéo hôn từng chập.
Nhiệt độ điều hòa đã rất dễ chịu nhưng cô vẫn luôn cảm thấy luồng gió lạnh công nghiệp len lỏi vào da thịt, thấy vậy Kỳ Tỉnh thường xuyên dùng chăn quấn lấy cho cô.
Cuối cùng chiếc chăn giữ ấm cũng ngày càng rơi xuống trong lúc hôn, nhưng toàn thân Diệp Phục Thu đã nóng bừng, chẳng cần đến nó nữa.
Anh vừa tắm xong nên trên người cũng mang mùi sữa tắm giống cô, Diệp Phục Thu ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn dịu dàng nhưng dài dằng dặc đến nghẹt thở. Ngón tay cô thi thoảng luồn vào mái tóc ngắn của anh, đầu ngón tay quấn lấy từng đuôi tóc sau gáy của anh.
Ngón tay anh đang bóp vào phần thịt mềm nơi eo cô bất giác run lên, Diệp Phục Thu hơi nheo đuôi mắt, biết rằng mưu kế của mình đã thành công.
Dù cô không thể chống đỡ nổi sự chiếm đoạt mạnh mẽ từ phía anh, nhưng kiểu trêu đùa như đuôi mèo quét qua này cũng đủ khiến anh khổ sở.
Hôn môi mang hương vị của cuộc đấu trí còn hơn cả l*m t*nh.
Đột nhiên Kỳ Tỉnh buông cô ra, chia lìa bất ngờ khiến giữa đôi môi hai người kéo ra một sợi tơ bạc mỏng manh lấp lánh, cuối cùng rơi xuống bờ môi cô, để lại một làn lạnh lẽo.
Anh thở nhẹ, đưa tay chạm lên khóe môi cô, nơi dính chút tơ bạc, đôi mắt đen sâu thẳm nói: “Em lén lút làm trò gì đấy hả?”
“Làm anh ngứa ngáy chết đi được.”
Diệp Phục Thu rướn người áp sát vào lòng anh, cố ý để phần bụng mềm mại của mình dán lên hình dáng đang cuộn trào của anh. Ngón tay cô vẫn tiếp tục cào nhẹ vào phần tóc sau gáy anh, nghiêng đầu, giả bộ ngây thơ: “Hửm?”
“Ngứa chỗ nào cơ?”
Cô đã không còn là cô gái nhỏ ngây ngô của năm đó nữa, Diệp Phục Thu của bây giờ đã hòa quyện nét thiếu nữ với vẻ yêu kiều, đang ở độ rực rỡ nhất. Đặc biệt là lúc xúc động, sự dịu dàng và quyến rũ càng che lấp mọi khí chất khác trên người cô. Mỗi ánh mắt, nụ cười đều như thấm đượm thứ độc dược mê hoặc, dễ dàng khiến anh điên cuồng, mất kiểm soát.
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô, biểu cảm anh ngày càng lạnh lẽo, nhưng đáy mắt lại nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Diệp Phục Thu hiểu rõ ánh mắt này của anh, đây là dấu hiệu anh sắp làm thật và sẽ mạnh mẽ hơn nữa.
Nhưng mà.
Ngay giây phút anh cúi người xuống, cô bỗng chống tay lên ngực Kỳ Tỉnh, từ chối: “Không được.”
Cô liếc mắt nhìn ly Champagne trên bàn, cố tình chậm rãi: “Rượu còn chưa uống hết mà.”
Cố tình khơi dậy ngọn lửa trong anh.
Kỳ Tỉnh cầm lấy ly của mình, ngậm hai ngụm cuối vào miệng rồi kẹp lấy cô, đút rượu vào môi cô.
Rượu Champagne chua ngọt chảy dọc theo cằm cả hai, loang ra trên tấm chăn một mảng hương rượu nồng đượm.
Cô nuốt hết rượu anh đút, cuối cùng còn tham lam l**m sạch chút hương rượu vương trên môi anh mới thỏa mãn.
Quần áo hai người đã sớm xộc xệch, Diệp Phục Thu chạm lên lồng ngực rắn chắc nóng hổi của anh, cũng cảm nhận được sâu trong cơ thể mình đang trỗi dậy một làn sóng cảm xúc mới.
“Còn muốn thế nào nữa?” Kỳ Tỉnh đã hóa thành con sói đói săn mồi, chỉ một ánh mắt cũng như đã l*t s*ch cô cả trăm lần.
Anh nắm lấy ngón tay cô, mạnh mẽ ngậm lấy, hôn lên và nói: “Anh sắp không chịu nổi.”
Diệp Phục Thu thật sự cạn lời, cô ngồi thẳng dậy, ngồi lên người anh rồi mềm mại ngã vào lòng anh, kéo mạnh dây thắt áo choàng tắm, hờn trách: “Kỳ Tỉnh, anh thật sự sắp ba mươi rồi hả? Không khai gian tuổi đấy chứ?”
“Sao em thấy anh cứ như mới vào tuổi dậy thì ấy, có thể bớt lại một chút không……”
Kỳ Tỉnh cúi đầu cắn cánh môi cô, chẳng buồn nghe cô nói linh tinh, khẽ quát: “Ai nói với em, đàn ông 30 là không làm được nữa?”
Anh dẫn dắt tay cô lướt qua từng đường nét cơ bắp rắn chắc trên người mình, đầy ngụ ý: “Đàn ông với đàn ông có thể giống nhau chắc.” Cực kì ý tứ.
Người với người quả thực không giống nhau.
Diệp Phục Thu thả một cái tát nhẹ lên người anh, trách móc: “Buổi chiều trên xe lâu vậy anh còn chưa đủ à? Hai chân em bây giờ mỏi nhừ rồi.”
Dù xe địa hình có rộng thế nào thì vẫn là không gian kín và chật chội, vậy mà anh còn cố tình đổi kiểu này kiểu kia, cơ thể cô thật sự đã bị anh vắt kiệt sức.
Vừa nghe cô than mỏi chân, Kỳ Tỉnh lập tức đưa tay xoa bóp khiến Diệp Phục Thu vừa thoải mái vừa nhột đến bật cười khúc khích.
Cằm anh cọ nhẹ lên trán cô, giọng dịu dàng hỏi: “Thật không muốn làm nữa à? Khó chịu sao?”
Diệp Phục Thu nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Nếu em nói không muốn làm, anh thật sự sẽ dừng lại hả?”
Bên hông cô vẫn đang cảm nhận rõ ràng sự trỗi dậy mạnh mẽ của anh.
Kỳ Tỉnh bình tĩnh, nguyên tắc rất rõ ràng: “Em đã không thoải mái rồi còn làm gì nữa, thật sự nghĩ anh là súc sinh sao?”
Nhưng sắc mặt nhịn đến xanh mét lại vô tình tố cáo cảm xúc thật của anh.
Thực ra cô cũng chưa khó chịu đến mức không thể cử động, hơn nữa thái độ nhún nhường chịu thua của anh thật sự khiến cô rất vui. Diệp Phục Thu quỳ trên ghế sofa, ngồi thẳng dậy dùng hai tay đẩy vai anh. Kỳ Tỉnh ngoan ngoãn để cô đẩy ngã, nửa nằm tựa vào ghế.
Diệp Phục Thu tiện tay rút ra dải lụa đỏ trang trí món ăn, gấp đôi lại, trực tiếp bịt lên mắt anh.
Khi bị bịt mắt, khóe môi mỏng của Kỳ Tỉnh hơi cong lên, giọng trầm khàn hơn: “…… Chơi gì đây.”
“Phần thưởng.” Diệp Phục Thu áp sát tai anh, thì thầm: “Chơi anh.”
….………
Ly Champagne vẫn chậm rãi sủi bọt khí li ti, giống như chàng trai nằm trên sofa, từng đợt từng đợt thở d.ốc nặng nề.
Bàn tay to của Kỳ Tỉnh nổi rõ những đường gân xanh tràn đầy sức mạnh, anh mạnh mẽ ôm lấy sau đầu cô, không hề kiềm chế cảm xúc.
Tay còn lại của anh siết chặt lấy tấm chăn. Mỗi khi kh*** c*m dồn dập tấn công ranh giới chịu đựng, lực siết của anh lại tăng lên một chút, gân xanh trên mu bàn tay kéo dài lên cánh tay, nổi lên rõ nét.
Trong phòng, đủ loại âm thanh hòa quyện vào nhau, vừa hòa hợp vừa ngọt ngào.
Diệp Phục Thu nheo mắt, vừa khó nhọc vừa mơ hồ tận hưởng.
Đầu gối cô quỳ trên tấm thảm mềm mại, ngước mắt lên, ánh nhìn mơ hồ phác họa gương mặt của chàng trai đang dần mất kiểm soát vì mình.
Dải lụa đỏ che mắt, sống mũi cao làm nổi bật khuôn mặt tà mị của anh, đôi môi mỏng hơi hé, thỉnh thoảng gọi khẽ tên lúc nhỏ của cô.
Yết hầu anh chuyển động, trên gò má trắng dần lan tỏa sắc đỏ.
Sức hấp dẫn chết người của Kỳ Tỉnh lúc này khiến Diệp Phục Thu không khỏi rung động.
Đến một thời điểm nhất định, Kỳ Tỉnh đột ngột dừng lại, không để ngọn núi lửa phun trào như cô mong đợi.
Anh giật phăng dải lụa, một tay kéo cô từ dưới đất lên. Diệp Phục Thu ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì vị trí hai người đã bị đổi.
“Cô bé hư hỏng, ai cho em ăn vui vẻ thế hả.”
“Tới lượt anh.” Anh nói.
Miệng cô vẫn còn tê dại, cúi đầu đã thấy anh cúi thấp như một con báo săn mồi.
Giây tiếp theo, Kỳ Tỉnh vén lớp rèm mềm mại, cúi đầu giải khát không chút do dự.
Lời sắp thốt ra của Diệp Phục Thu nghẹn lại bên môi, cô ngửa đầu ra sau, thần trí mơ hồ.
Giống như lúc hôn nhau, ngón tay cô luồn vào tóc anh, vừa chịu đựng vừa không cho phép anh rời đi dù chỉ một chút.
Đêm nay bắt đầu bằng trò chơi như vậy.
Kết thúc bằng hai lần tắm rửa, dù kiệt sức nhưng thỏa mãn rồi họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
…………
Áp lực công việc và sự lo lắng dành cho Kỳ Tỉnh khiến chất lượng giấc ngủ của Diệp Phục Thu trong nửa năm qua không hề tốt, dù ngủ cũng liên tục gặp ác mộng, tỉnh giấc giữa chừng nhiều lần.
Nhưng đêm nay cô ngủ say đến mức không mơ thấy gì, như thể ngất đi, chỉ khi tỉnh dậy mới có ý thức.
Diệp Phục Thu tỉnh giấc bởi giọng nói nhẹ nhàng của người phía sau khi nghe điện thoại.
Trước đây, anh sợ làm phiền cô nên thường dậy rồi đi ra chỗ khác nghe điện thoại. Nhưng lần này do cô gối lên cánh tay Kỳ Tỉnh, tay còn nắm chặt lấy tay anh, có lẽ cô ngủ quá say không chịu buông ra nên anh mới nhận cuộc gọi ngay trên giường, giọng nói hạ thấp, lộ rõ vẻ cẩn thận.
Nghe nội dung anh nói, có vẻ là công việc. Vì lý do an toàn, Kỳ Tỉnh đã ngừng can thiệp vào công việc suốt mấy tháng qua. Lần này vừa trở về anh đã lập tức đến gặp cô đầu tiên, giờ có lẽ công việc cần anh quyết định đã chất đống như núi.
May mà trước khi rời đi anh đã sắp xếp ổn thỏa công việc trong nửa năm, nhờ vào sự nhạy bén trong kinh doanh anh đã dự đoán trước nhiều hướng đi trong các quyết sách.
Thêm vào đó đội ngũ của anh vốn dĩ mạnh mẽ, có thể tự mình đảm đương nên trong nửa năm qua, việc kinh doanh không hề thua lỗ ngoài dự tính.
Kỳ Tỉnh là người lãnh đạo, thường chỉ đưa ra quyết định đồng ý hoặc từ chối các dự án, nên những lời đáp đơn giản như “Ừhm”, “Được”, “Cái này đợi tôi về xem lại” không khiến cô bị làm phiền.
Chỉ là cô ngủ đủ giấc nên tỉnh dậy tự nhiên.
Diệp Phục Thu không định cử động, chờ anh gọi xong mới “Tỉnh” nhưng không ngờ khi mở mắt, lông mi khẽ lay động lướt qua cánh tay anh.
Kỳ Tỉnh cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy nhẹ này, anh quay đầu nhìn trong lúc vẫn nghe điện thoại và nhận ra cô đã tỉnh.
Đầu dây bên kia vẫn đang nói nhưng Kỳ Tỉnh đưa điện thoại ra xa, cúi xuống hôn nhẹ lên vai cô, khẽ hỏi: “Ngủ thêm chút nữa nhé?”
Diệp Phục Thu xoay người, nhìn vào đôi mắt phượng sáng ngời của anh, lắc đầu ra hiệu rằng cô đã ngủ đủ.
Kỳ Tỉnh kéo cô vào lòng, tiếp tục nghe điện thoại, Diệp Phục Thu cũng không làm phiền anh làm việc mà lấy điện thoại từ dưới gối ra, cứ thế nằm trong lòng anh chơi điện thoại.
Cô không chỉ thích những khoảnh khắc nồng nhiệt với Kỳ Tỉnh mà còn yêu những phút giây ấm áp sau đó, như tối qua hoặc hiện tại.
Sau khi kết thúc, được anh ôm ấp, hôn nhẹ để trải qua dư âm, chờ mọi thứ lắng lại rồi thoải mái nằm cạnh nhau, hoặc trò chuyện về những chủ đề ngẫu nhiên, hoặc yên lặng xem một bộ phim.
Diệp Phục Thu cũng giống như những cô gái cùng tuổi hai mươi tư, hai mươi lăm, cô thích xem phim truyền hình, chơi game. Cô đang chơi một trò chơi Otoge* mới phát hành của công ty Dịch Thận và đã nạp không ít tiền.
(*Otome game, hay gọi tắt là Otoge hoặc Otomege, là một thể loại video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới. Nhìn chung một trong những mục tiêu, bên cạnh cốt truyện chính là để phát triển một mối quan hệ lãng mạn giữa nhân vật nữ chính và một trong vài nhân vật nam.)
Cô nằm trong lòng Kỳ Tỉnh, cười rạng rỡ với “Bạn trai” khác trong màn hình, nhưng lại phải cẩn thận không để nhân viên của Kỳ Tỉnh ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng động nên dùng tay che miệng, gương mặt tràn đầy niềm vui.
Ban đầu Kỳ Tỉnh vẫn chăm chú nghe báo cáo trong điện thoại, nhưng khi tình cờ liếc qua màn hình điện thoại của cô, thấy một người đàn ông đẹp mê hoặc đang từng bước tiến gần màn hình. Anh liếc nhìn Diệp Phục Thu, thấy vợ nhà mình cười rạng rỡ thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Kỳ Tỉnh: ?
Cái quái gì đây?
Đợi đến khi đầu dây bên kia ngừng lại, Kỳ Tỉnh nói: “Phần này cứ thế đã, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại.”
Đầu dây bên kia đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
Kỳ Tỉnh đặt điện thoại xuống, nhìn thấy người bên cạnh hoàn toàn không để ý đến anh mà vẫn ôm điện thoại cười khúc khích.
Anh hơi lùi ra xa, lặng lẽ quan sát cô.
Phòng ngủ dần chìm vào sự yên lặng.
Diệp Phục Thu nhận ra sự im lặng bất thường nên quay đầu lại nhưng không nhận ra điều khác lạ: “Ồ? Anh nghe điện thoại xong rồi à?”
Kỳ Tỉnh liếc nhìn điện thoại của cô, lặng lẽ hỏi: “Em định cho anh ta danh phận gì đây?”
“Hả?” Diệp Phục Thu nhìn theo tầm mắt anh về phía chàng trai đẹp trai trong điện thoại mình, bật cười khúc khích, đùa: “Còn tưởng anh đang bận, trước mặt anh lăng nhăng một chút cũng không bị phát hiện cơ.”
Cô tắt điện thoại, rướn người đến, đầu ngón tay chạm nhẹ chiếc cằm lấm tấm râu của anh, trêu ghẹo: “Trời ơi, Tổng giám đốc Kỳ, đến cả ‘giấm điện tử’ mà anh cũng ăn à?”
Kỳ Tỉnh từ tốn gạt tay cô ra, buông một câu: “Trước giờ chưa thấy em cười với anh rạng rỡ như vậy bao giờ.”
Diệp Phục Thu không chịu thua, cô xoay người đè lên người anh, chứng minh cho bản thân: “Ghen thì cứ nói là ghen, không được nói bậy, lần nào em gặp anh mà không cười rạng rỡ hả?”
Anh nghe cách nói khoa trương của cô thì bật cười, véo má cô, nghiêm giọng: “Có tâm trí chơi với tên đàn ông khác, xem ra ở bên anh vẫn chưa đủ mệt.”
“Vừa hay, đến đây, rèn luyện buổi sáng nào.”
Diệp Phục Thu giật mình, la lên: “Rèn luyện cái quái gì, đã 11 giờ rồi! Dậy đi!”
Nói xong, cô lật chăn ra, kéo thân mình đau nhức xuống giường.
Cô vừa xuống giường được một lúc, chàng trai đã bắt đầu thay đồ ngủ.
Kỳ Tỉnh mở tủ quần áo, tùy tiện chọn hai bộ ném lên giường, nói: “Hôm nay về nhà bà ngoại anh chơi một chút.”
Diệp Phục Thu sững người: “Bà ngoại? Là ai?”
Anh ngước mắt, nhắc nhở: “Bà ngoại anh.”
!?
Diệp Phục Thu nhớ lại người bà ngoại từng là giáo sư ngành Luật với khí chất mạnh mẽ của anh, sự uể oải sau khi ngủ dậy lập tức tan biến, cô bỗng trở nên lo lắng: “Hả? Bất ngờ thế này, em, em chưa chuẩn bị gì cả.…..”
Kỳ Tỉnh mặc áo thun qua đầu, nói: “Không cần em chuẩn bị gì cả, nhân vật chính là em.”
“Chúng ta sớm muộn cũng sẽ kết hôn, đã như thế này thì nhân tiện gặp nhau ở Sùng Kinh sớm một chút.”
Nghĩ đến việc gặp người lớn trong nhà, cổ họng Diệp Phục Thu nghẹn lại.
Sau một lúc cô lấy lại bình tĩnh, cũng không định trốn tránh: “Vậy chúng ta ăn xong rồi chiều hẵng đi.”
Kỳ Tỉnh mặc xong quần, tò mò với suy nghĩ này của cô nên hỏi: “Tại sao lại là chiều?”
“Bây giờ đột ngột đến, đúng 12 giờ, khoảng thời gian chẳng rõ ràng gì, người nhà lại chưa chuẩn bị cơm trưa cho hai chúng ta, không lịch sự.” Diệp Phục Thu ngập ngừng, khó xử nói: “Thăm bề trên thì hoặc là sáng hoặc là chiều, đến vào giữa trưa như vậy chẳng phải giống như đang nói thẳng là chúng ta ngủ nướng tối qua sao.…..”
Nếu để người lớn trong nhà nhận ra điều gì thì mất mặt chết đi được.
Kỳ Tỉnh không ngờ cô có thể nghĩ ra nhiều điều rắc rối như vậy chỉ trong vài giây, mặc dù bà ngoại anh vốn không để tâm đến những chi tiết vụn vặt này nhưng anh vẫn cười khẽ và nói: “Nghe theo em.”
Anh với lấy chiếc đồng hồ cơ trên tủ đầu giường đeo lên tay, châm chọc: “Em quan tâm đống lễ nghĩa như vậy, anh đoán chắc em hợp cạ với vợ sắp cưới của A Thận lắm.”
Diệp Phục Thu: ?
Kỳ Tỉnh nhìn cô, nhớ lại cô gái cao quý kia, nói: “Cô ấy quy tắc nhiều lắm.”
…………
Ăn xong, Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh lại đi mua một ít quà mang theo để thăm bà ngoại Dịch.
Không ngờ buổi trưa vừa nhắc đến Dịch Thận và cô vợ sắp cưới đáng yêu của cậu ấy, buổi chiều khi bước vào cửa, đi vào phòng khách đã nhìn thấy——
Diệp Phục Thu bước qua ngưỡng cửa vào nhà chính, ngẩng đầu lên thì thấy một chàng trai cao lớn ngồi trên chiếc ghế đơn bằng gỗ.
Trong tầm mắt cô, Dịch Thận mặc một bộ đồ đen đơn giản, ngồi thoải mái nhưng vẫn đoan chính, tay cầm một tách trà, đang cúi đầu uống.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dịch Thận nghiêng đầu, tầm mắt chạm phải hai người họ.
Tầm mắt của Dịch Thận lướt qua khuôn mặt của Diệp Phục Thu, cuối cùng dừng lại ở ánh nhìn có chút ngạc nhiên của Kỳ Tỉnh.
Cậu ấy nuốt một ngụm trà nóng, nói: “Anh vẫn còn sống à?”
Kỳ Tỉnh khẽ nhếch khóe môi, đáp: “Sao?”
“Em có chút tiếc nuối à?”