Site icon TruyenVnFull

Giở Trò – Thuần Bạch - Chương 94

Khi Kỳ Tỉnh nói ra câu đùa này, Diệp Phục Thu có một dự cảm không tốt.

Kết quả là cô bị anh lôi kéo một mạch đi lên phòng ngủ, một đêm này hoàn toàn không có phút nghỉ ngơi.

Phòng ngủ của Kỳ Tỉnh ở trong căn tứ hợp viện thời niên thiếu không lớn, vừa đủ để làm phòng sách kiêm phòng ngủ cho một người.

Bởi vì thời gian dài không có người ở nên đồ lặt vặt rất ít, bố trí đơn giản với đủ loại sách trên giá cùng các cúp khen thưởng trong trường vẫn còn lưu lại nhiệt độ thiếu niên trong căn phòng này.

Giường gỗ cứng cáp chắc nịch, nên đặc biệt trải đệm mềm cho người ngủ.

Rèm cửa đã bị kéo ra, lụa mỏng nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, theo từng đợt sóng âm mơ hồ trong phòng lan ra ngoài gợn lên những làn sóng như vạt váy lay động.

Lưng Diệp Phục Thu đụng vào giá sách gỗ, chàng trai trước mặt đè lên cô, cúi xuống hôn nồng nhiệt.

Giá sách khẽ rung chuyển, khung ảnh thiếu niên đoạt giải trên giá lắc lư dữ dội, lung lay như sắp đổ, bộ dạng thiếu niên lười biếng lạnh nhạt trong ảnh mờ đi vì cơn rung lắc.

“Hmm……” Diệp Phục Thu chật vật há miệng, tiếp nhận môi lưỡi cực nóng của Kỳ Tỉnh c*n m*t, cố hết sức đến mức khóe mắt cay xè.

Sau lưng là khung gỗ, lại in rõ lòng bàn tay nóng bỏng của chàng trai, tay Kỳ Tỉnh giống như có thể cách quần áo làm nóng dòng máu toàn thân cô.

Môi dưới bị anh ngậm m*t, đầu lưỡi Diệp Phục Thu run rẩy, ngay cả âm tiết cũng phát âm không hoàn chỉnh.

Lưỡi Kỳ Tỉnh vượt qua hàm răng của cô, càn quét tất cả vị cam ngọt mát trong khoang miệng cô, cướp đi chút dưỡng khí còn sót lại.

Gương mặt hai người cọ xát, từng giây từng phút như lửa lan trên đồng cỏ, nước miếng dính bên khóe môi chật vật trở thành vệt sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng.

Ngón tay Kỳ Tỉnh cọ sát da thịt cô qua lớp quần áo, khiến cô liên tục co rúm lại.

Một giây sau, tay Kỳ Tỉnh thò vào trong áo T-shirt của cô, vân tay thô ráp hòa làm một với tấm lưng tinh tế của cô.

Bàn tay chàng trai khẽ động, Diệp Phục Thu hừ khẽ, cô giơ tay muốn đẩy lại, kết quả hai tay bị anh nắm chặt, anh dùng một tay nhấc tay cô lên khống chế trên đỉnh đầu.

Cổ tay bị nhấc lên khiến cả người Diệp Phục Thu duỗi ra, vạt áo T – shirt ngắn bị kéo lên không trung, vòng eo trắng nõn tinh tế lộ ra trong không khí.

Bàn tay rộng rãi của anh lần mò xuống, ấn lên vùng thắt lưng nhạy cảm nhất của cô.

Trong phòng ngủ tiếng nước vỡ vụn không ngừng, hai tay Diệp Phục Thu không thể động đậy. Cô nhấc chân đá anh tỏ ý mình không muốn bị khống chế, kết quả vừa nhấc chân không hiểu sao lại thành vòng qua eo anh.

Khoảnh khắc chân cô cố gắng quấn lấy eo anh, bỗng nhiên Kỳ Tỉnh buông tay ra, anh hơi khuỵu người xuống trực tiếp ôm cô lên với tư thế mặt đối mặt.

Hai chân Diệp Phục Thu bay lên không trung nên cô giật mình hoảng sợ, hai tay vòng quanh cổ anh.

Kỳ Tỉnh dùng một tay ôm người lên đặt trên giá sách, tay kia v**t v* cần cổ nhỏ nhắn của cô, anh hơi ngước mắt lên nhìn cô, giọng cầu xin vừa mạnh mẽ vừa câu dẫn: “Thu Thu, hôn anh nữa đi.”

Diệp Phục Thu sớm đã bị trêu chọc đến lý trí hỗn độn, hai tay cô nâng gò má anh lên, đưa cánh môi lại gần.

Cô mở miệng ngậm miệng anh, lại buông ra, nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi lại tiếp tục nụ hôn.

Cứ như vậy lại châm lửa giống như yêu tinh hạ cổ hôn lấy anh thật sâu, mà biểu cảm vô cùng hưởng thụ của Kỳ Tỉnh càng khơi dậy cảm xúc của cô.

Trong lúc nhất thời không biết ai mới là người gây ra sự vô lí này.

Tay anh càng quấy phá, hai chân cô càng kẹp chặt hơn, gắt gao ôm chặt lấy eo của chàng trai.

Kỳ Tỉnh ôm người đi vào bên trong, đồng thời tiếp tục hôn môi với cô với đôi mắt khép hờ. Môi anh rời khỏi môi Diệp Phục Thu, từng chút một hướng xuống phía cằm, cánh tay, sâu trong xương quai xanh của cô.

Diệp Phục Thu được đặt lên đệm giường giống như bảo vật trong tay anh.

Chiếc chăn sợi tơ tằm trải qua gió lạnh xâm nhập trong một thời gian dài chứa đựng cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, trong khoảnh khắc dán vào sau lưng trơn mềm thoải mái đến mức Diệp Phục Thu không nhịn được mà cong lưng lên.

Cô nằm trên giường, hơi cúi đầu nhìn Kỳ Tỉnh.

Anh quỳ gối bên giường, một tay chống bên cạnh cô, tay còn lại gỡ bỏ từng chút từng chút một lớp che phủ cuối cùng dưới ánh trăng, ngắm nhìn hai chân cô khép lại cong cong dưới ánh sáng dịu dàng.

Diệp Phục Thu nắm tay lại đặt trước ngực, cô không nhịn được cuộn tròn ngón chân, hai mắt mông lung, có loại cảm giác vô tội.

Kỳ Tỉnh liếc nhìn bộ dạng của cô lúc này, đáy mắt càng mơ hồ.

Anh đè xuống cảm giác muốn hôn, bỗng nhiên Diệp Phục Thu cảm thấy không thỏa mãn và chống vào bả vai đối phương yếu ớt nói: “…… Không được.”

“Phòng này của nhà bà ngoại……” Cô mím môi: “Nhà cũ cách âm không tốt?”

Bình thường động tĩnh họ làm ra, trong lòng Diệp Phục Thu biết rõ, vừa nghĩ tới loại âm thanh riêng tư này có thể bị người ta nghe được qua vách tường…… Cánh tay cô lập tức lạnh đi vài phần.

Cô co người lại muốn bọc mình trong chăn, yếu ớt đề nghị: “Hay là tối nay nghỉ ngơi đi, ngày mai về khách sạn rồi……”

Cô vừa chạm vào chăn đã bị người chống trên người kéo trở về.

Khuôn mặt trắng nõn của Diệp Phục Thu bỗng nhiên xao động, cô ngước mắt đối diện với ánh nhìn của Kỳ Tỉnh, chỉ một ánh nhìn đã định sẵn cho đêm nay.

Kỳ Tỉnh cúi xuống cọ môi lên má cô, thấp giọng nói: “Em nhỏ tiếng một chút không phải là được sao?”

Nói xong ánh mắt anh gợi lên ý cười: “Lần nào em cũng rê.n rỉ k.ích thích như vậy, sao anh có thể ngừng lại được?”

Diệp Phục Thu nổi giận tát nhẹ vào miệng anh, còn nói: “Không có thì làm cái gì được, không đeo không được.”

Cô cho rằng chuyện này sẽ là đòn sát thủ cho đêm nay, kết quả đối phương trực tiếp từ dưới gối lấy ra một hộp, Diệp Phục Thu ngạc nhiên: “Cái này, từ lúc nào……”

“Vừa rồi nhân lúc hai người nói chuyện phiếm, anh đã đặt tiệm thuốc ship tới.” Kỳ Tỉnh hôn nhẹ lên tai cô: “Anh cũng mua luôn dung dịch vệ sinh rồi, là nhãn hiệu bình thường em thích dùng đó.”

Anh nhìn kỹ khuôn mặt cô, nhướng mày: “Bây giờ có thể làm được chưa, hả?”

Kỳ Tỉnh nói nhảm mà không hề xấu hổ, anh giả vờ uất ức: “Anh sắp nổ tung rồi, Thu Thu.”

“Một lần thôi, làm xong thì ngủ mà.” Dỗ dành thành thạo.

Ở nhà bà ngoại chỉ một buổi tối ngắn ngủi mà anh đã không nhịn được, Diệp Phục Thu đạp lên phần sườn eo của anh, dịu dàng mắng một trận: “Đồ lưu manh thối……”

“Suỵt.” Kỳ Tỉnh nắm đầu gối cô, nhẹ nhàng hôn bắp chân cô, từ từ quỳ xuống.

Anh ngước mắt lên, khi anh ngước mắt lên có chút khí thế áp bách, cười nói: “Mắng nhỏ thôi.”

Sau một khắc, anh đè hai chân Diệp Phục Thu lại, cúi đầu giải khát sau khi nói nhiều lời như vậy.

Bắt đầu từ giây tiếp theo, Diệp Phục Thu ngay cả nói cũng không nên lời.

…………

Kỳ Tỉnh thích nghe giọng nói của cô vào những lúc như này, nhất là khi cô như lọt vào sương mù không tìm thấy chỗ dựa, giọng nói vốn trong veo của cô sẽ trở nên đặc biệt mềm mại, giống như một viên kẹo mật ong bị phơi nắng.

Nhất là lúc cầu xin tha, hoặc lúc cầu xin anh giúp đỡ.

Giọng nói mềm mại, đáng yêu của cô như những hạt ngọc bị đứt dây, lúc là một âm tiết đơn lẻ, lúc lại nối thành vài giây ngắn ngủi, làm phấn chấn những nội tạng đang sôi trào không ngừng của anh. Cơ bắp toàn thân anh đều căng lên, tích tụ sức mạnh sẵn sàng bùng nổ, muốn trút toàn bộ vào cô để bày tỏ tình yêu.

Diệp Phục Thu như sắp phát điên, anh chỉ dùng bờ môi đơn bạc ấm áp và ngón tay thon dài đã khiến cho cô mất hồn hai ba lần.

Đợi đến lúc bữa chính được mang lên bàn, cô đã không biết phải chống đỡ anh như thế nào. Nhưng thân thể cô cũng không bởi vì màn dạo đầu trước mà cảm thấy thỏa mãn, ngược lại càng sung sướng, càng chờ mong sự dung hợp thật sự ở phía cuối.

…………

Tối nay trời quang mây tạnh, ánh trăng chiếu xuống, mọi thứ đều trở nên vô cùng rõ ràng dưới ánh trăng.

Những bông hoa hồng mềm mại trong sân lay động hương thơm nồng nàn trong gió nhẹ, thấm vào trong phòng qua khe hở rèm cửa sổ. Cửa sổ đóng hơn phân nửa, kết hợp cửa sổ cách âm đã che đi một nửa sự ngượng ngùng nhưng vẫn có chút âm thanh bị rò rỉ ra.

Chim ưng cắn quá mạnh đến nỗi chim bói cá không nhịn được mà ngửa đầu kêu lên.

Diệp Phục Thu gắt gao nắm chặt đầu giường bằng gỗ, ngay khoảnh khắc tiếng rên không nhịn được sắp bật ra thì miệng cô bỗng nhiên được tay người phía sau bịt lại, âm thanh nức nở hay r.ê.n rỉ đều bị đè nén dưới lòng bàn tay ấy.

Thanh âm không có chỗ phát tiết nên sau đó được thay thế bằng nước mắt, nước mắt sinh lý từ khóe mắt cô tràn ra nhưng ngay lập tức bị đụng vỡ thành sương mù sau đó tan đi.

Diệp Phục Thu làm bộ móng tay dáng trung bình ngắn, những ngón tay cô cào lên ga trải giường bằng lụa tạo thành những vệt sâu nông khác nhau, thể hiện một trải nghiệm phức tạp vừa giằng xé vừa sảng khoái mà chỉ khi làm chuyện này mới cảm nhận được.

Đôi môi bị anh phủ lên khiến cảm giác hít thở không thông càng thêm kịch liệt, khiến cô leo lên đám mây trong lúc thiếu dưỡng khí.

Hôm nay sự quan tâm của anh ở phía sau nặng nề hơn bình thường.

Lúc sắp kết thúc Diệp Phục Thu mới suy nghĩ cẩn thận, bởi vì mỗi lần ở phía sau, thanh âm của cô đều lớn hơn những lúc khác.

Anh giở trò xấu.

Tên khốn.

Lúc mới bắt đầu, Kỳ Tỉnh luôn miệng dỗ dành cô nói một lần là ngủ, kết quả vẫn là một hộp dùng chỉ còn lại một hai cái mới cho cô hít thở.

Ngay khi Diệp Phục Thu ngã vào trong chăn, cô chỉ muốn nhắm nghiền mắt lại. Mặc dù thần kinh vẫn đang ở trong trạng thái hưng phấn sau cuộc x, thái dương đập thình thịch, nhưng tay chân của cô thực sự không thể nhấc lên nổi một chút nào.

Cô nhắm mắt, để mặc người ấy dọn dẹp sau đó ôm cô đi tắm rửa.

Diệp Phục Thu thật sự bị giày vò đến kiệt sức, cô cũng không có thời gian lo lắng động tĩnh này có bị người khác chú ý tới hay không.

Không quan tâm bất cứ điều gì, hãy để cô ngủ một giấc rồi nói sau.

…………

Sau khi tắm xong, hai người chen chúc trên chiếc giường lớn thuộc về một mình Kỳ Tỉnh.

Cô gái của mình nằm ở trong ngực, sau khi thỏa mãn Kỳ Tỉnh ôm lấy cô, cảm thụ cơn thỏa mãn dần dần lan ra.

Anh vuốt tóc cô, xác định đã sấy khô rồi mới dừng tay.

Diệp Phục Thu mặc váy ngủ rộng thùng thình, rúc vào trong lòng anh, vô thức tìm tư thế ngủ quen thuộc nhất.

Hàng lông mày giãn ra, trên khuôn mặt trắng hồng điểm xuyết hàng mi cong vút như cánh bướm khẽ lay động.

Kỳ Tỉnh vẫn còn tinh thần, cứ như vậy nằm nhìn cô thật lâu.

Lúc tìm được em trai A Thận, cậu ấy đã yêu đương với cô Thẩm.

Bao gồm cả sau khi chia tay, Dịch Thận tìm tới anh, đáp ứng điều kiện nhận tổ quy tông vì muốn người anh trai là anh hợp tác với cậu ấy, lật đổ tất cả những người ngăn cản cậu ấy và Thẩm Viên bên nhau.

Mặc kệ đối phương là người thân hay bạn bè, không ai có thể ngăn cản cậu ấy và Thẩm Viên có thể một ngày nào đó quay về bên nhau.

Khi đó trong mắt Kỳ Tỉnh, Dịch Thận có chút ngu xuẩn.

Anh không hiểu vì sao cậu ấy lại coi người khác là cả thế giới của mình. Giống như thể những cám dỗ trên thế giới này như tiền bạc, quyền lợi, danh vọng cũng chẳng lớn bằng sức hấp dẫn của cô ấy.

Cô ấy không phải là người duy nhất trên thế giới xuất thân cao quý, xinh đẹp và lương thiện.

Nhưng vì cô Thẩm kia, Dịch Thận có thể chấp nhận mất tất cả.

Lúc đó anh không thể hiểu được, nhưng anh là anh trai, là người nhà mà A Thận đã chờ đợi hơn 20 năm.

Dịch Thận muốn làm gì, anh chỉ cần phối hợp là được.

Huống hồ, đối thủ A Thận muốn xử lý cũng là mục tiêu của anh.

Nhưng sau khi gặp Diệp Phục Thu, không biết bắt đầu từ khoảnh khắc nào.

Anh cũng trở thành một người ngu xuẩn y như A Thận.

Cảm xúc bị người khác chi phối, những thứ từng cố chấp trở nên không còn quan trọng nữa, trung tâm của vũ trụ từ nhiều điều dần dần trở thành một người cụ thể.

Anh cứ như vậy tận mắt thấy chính mình từng chút rơi vào trong vực sâu mang tên Diệp Phục Thu, rồi lại vui vẻ chịu đựng, còn cố chấp cho rằng mình đã đợi được đến khi nhận được phần thưởng của số phận.

Nếu là Kỳ Tỉnh của trước kia nghe được điều này chắc có lẽ sẽ tức giận đến nỗi vừa cười vừa vỗ tay.

Lúc trước trong lòng cười nhạo người khác mê muội vì tình bao nhiêu thì bây giờ bị vả mặt đau bấy nhiêu

Lúc này, Diệp Phục Thu vừa ngủ vừa hít hà cọ mũi vào lòng anh.

Kỳ Tỉnh tựa như radar cảm ứng lập tức hoàn hồn, anh dịch góc chăn cho cô, nghĩ đêm hôm khuya khoắt tắm rửa lại mở cửa sổ sẽ dễ bị cảm lạnh.

Nhìn chằm chằm cô một hai phút, thấy cô ngủ ổn định không co rúm lại anh mới yên tâm.

Làm xong một loạt động tác, tay của anh dừng ở giữa không trung, một lúc lâu mới sờ mũi vào mũi mình.

Kỳ Tỉnh cụp mắt, khẽ hừ cười một tiếng rất nhẹ.

Nhìn kìa.

Xem bản lĩnh của anh kìa.

Kỳ Tỉnh lúc này cũng buồn ngủ nên ôm cô, để cánh tay mình làm gối đầu cho cô và chậm rãi nằm xuống.

Cơ thể hai người ôm nhau trong trạng thái phù hợp, trước khi nhắm mắt Kỳ Tỉnh hôn lên thái dương của cô, sau đó nở nụ cười cũng để chen vào giấc mộng của cô giở trò xấu.

Nhưng làm sao bây giờ.

Kỳ Tỉnh chính là một kẻ ngu xuẩn.

Tất cả phần đời còn lại của anh, những câu chuyện đều xoay quanh Diệp Phục Thu.

Là kết cục tốt nhất mà bản thân anh từng nghĩ tới.

…………

Sau một đêm ngủ lại ở nhà bà ngoại anh, ngày hôm sau hai người thức dậy cùng bà cụ ăn sáng rồi mới đi.

Chuyện ở Sùng Kinh đều đã làm xong, thầy Tiểu Đơn quay xong chương trình thì một mình đi du lịch ở Sùng Kinh và cũng trở về núi Cán Xuân. Cô chờ chuyên mục tiếp theo bắt đầu quay sẽ lại dẫn đoàn đội về núi tái hợp với thầy Tiểu Đơn.

Diệp Phục Thu còn muốn tham gia tiệc đính hôn của đàn anh Vinh đúng giờ, cho nên cũng không có ý định lề mề ở chỗ này.

Sau khi tạm biệt bà ngoại anh, Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh trực tiếp ra sân bay đáp chuyến bay trở về Tân Dương.

Vì tối qua quá mệt, sáng lại dậy sớm nên suốt chặng đường cô cơ bản đều ngủ say, ngủ cả trong phòng chờ VIP, kết quả là đến khi lên máy bay cũng là Kỳ Tỉnh bế cô lên. Mãi đến khi cô mơ màng tỉnh dậy thì chuyến bay đã đi được nửa chặng đường và tiếp viên hàng không mang nước ép trái cây đến cho cô giải khát.

Kỳ Tỉnh ở bên cạnh cô vẫn đang làm việc, Diệp Phục Thu ăn uống đơn giản lại ngã đầu ngủ tiếp.

Hai ba giờ sau, họ đáp xuống sân bay quốc tế Tân Dương đúng giờ.

Buổi tối hôm đó Diệp Phục Thu hẹn Lâu Kỳ đi ăn cơm. Từ khi nghỉ việc đến lúc bắt đầu bận rộn với kênh video rồi sau đó là nửa năm chờ đợi Kỳ Tỉnh, cô luôn ở trong trạng thái bán cô lập, lười giao tiếp xã hội, càng sợ bạn bè hỏi han và thăm hỏi.

Lúc này mọi chuyện đã kết thúc, cô cũng nên tụ tập với Lâu Kỳ, nhân tiện giới thiệu bạn trai của mình một chút.

Trên wechat nghe nói gần đây cô ấy lại nói chuyện với một anh chàng đẹp trai cùng thành phố, đang hẹn gặp mặt, không biết kết quả thế nào.

Họ về thẳng căn hộ cao cấp Kỳ Tỉnh mua ở trung tâm thành phố Tân Dương, hai người đi lại mệt nhọc lại ôm nhau ngủ nửa ngày (đa số thời gian là Kỳ Tỉnh ngồi làm việc ở trên giường để cùng cô ngủ).

Một giấc đến chạng vạng tối.

Sau khi ngủ cả ngày, Diệp Phục Thu tràn đầy năng lượng đi rửa mặt rồi ngồi trước bàn trang điểm.

Cô cầm cọ phấn mắt, gõ nhẹ vào cạnh bàn để rũ bỏ phấn thừa rồi phác họa đường nét, nhìn Kỳ Tỉnh đi ngang qua phía sau mình: “Lát nữa anh phải đi làm việc trước à?”

Kỳ Tỉnh chọn một cái áo sơ mi rộng thùng thình và quần dài để đến công ty: “Ừhm, đi tìm A Thận một chuyến, anh xong việc rồi sẽ đi tìm em, gửi địa chỉ cho anh là được.”

Anh mặc áo sơ mi, vừa cài nút áo vừa đi tới phía sau cô, cúi đầu tiến đến trên mặt cô hôn một cái: “Không cần anh đưa em đi sao?”

“Ôi trời, anh không sợ ăn phải phấn à.” Diệp Phục Thu đẩy anh ra, không cho người này gây trở ngại đến việc vẽ mắt của mình và tiếp tục soi gương trang điểm: “Quán bar kia gần đây, em sẽ đi taxi, anh đừng vòng đường đi xa, sẽ chậm trễ thời gian.”

Kỳ Tỉnh đứng dậy cài nút áo, anh cầm đồng hồ đeo tay lên, hỏi thêm: “Hai người đi quán bar? Trước kia đã từng đi chưa?”

“Ừhm…… Em chưa từng đến đó nhưng Lâu Kỳ thường xuyên tới.” Diệp Phục Thu đảo mắt, nhớ lại: “Nói là anh họ của cô ấy mở.”

“Coi như là quán bar nhà mình, rất an toàn.”

…………

Bảy giờ rưỡi tối.

Bên trong quán bar “Library” (Thư viện).

Lâu Kỳ trang điểm tinh xảo ngồi ở quầy bar, trong tay là ly “Bá tước  Monte Cristo”, giày cao gót sơn bóng loáng ở trên ghế cao lúc ẩn lúc hiện, hai tay cầm điện thoại không ngừng gõ chữ, vô cùng nhàn nhã.

Sau khi từ chức tâm trạng cô ấy được giải phóng, tuy không có thu nhập ổn định nhưng giống như nhặt về nửa cái mạng, cảm xúc đè nén ấm lại, cả người thay da đổi thịt giống như lại trở về thời đại học tự do tự tại.

Bảy giờ rưỡi chính là thời gian tất cả các quán bar và khu vui chơi giải trí vừa mới mở cửa kinh doanh, cho nên người trong quán cũng không nhiều, có mấy cô gái thừa dịp đến quẹt thẻ sớm ngồi ở một bên ghế dài chụp ảnh cùng những ly cocktail xinh đẹp.

Trong quán vang vọng danh sách nhạc Jazz nhẹ nhàng và nồng nàn. Library thuộc dạng quán bar yên tĩnh, tập trung vào chất lượng pha chế. Ngoài các loại cocktail đặc trưng, quán còn có đầy đủ các loại đồ uống nguyên chất cơ bản, nhưng không bán bia hay những thứ ồn ào thường thấy ở các quán bar tổng hợp. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để nhận ra sự cầu kỳ, khó tính và tính cách quái gở của chủ quán bar.

Nhân viên pha chế ở trong quầy bar bận rộn, Lâu Kỳ uống ngụm rượu, ăn chút đồ ăn vặt, không ngừng gõ chữ trên màn hình, thỉnh thoảng lộ ra vài phần thiếu nữ thẹn thùng.

Đúng lúc này, cửa cảm ứng mở ra, có người tới quán.

Nhân viên pha chế theo thói quen chào hỏi: “Chào buổi tối, hôm nay muốn đọc sách gì?”, ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cười gật đầu.

Tiếng bước chân tới gần, có người đi tới bên cạnh Lâu Kỳ, tựa vào quầy bar cao.

Một lúc lâu sau, anh ấy giơ tay gõ trên mặt bàn.

Lúc này Lâu Kỳ mới ý thức được người đến, cô quay đầu, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của chàng trai.

“Anh! Sao anh tới mà không lên tiếng vậy, dọa chết em rồi.”

Lâu Dữ Chinh dựa ngực vào mép quầy bar, ánh mắt như đang nói: Em sắp lún vào trong điện thoại rồi, còn trách anh đi đến trong im lặng?

Chiều cao khoảng mét tám sáu của anh ấy, dù đứng không thẳng nhưng vẫn cao hơn cả Lâu Kỳ đang ngồi trên ghế cao.

Có một nữ khách hàng trong quán bar nhận ra chàng trai này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ấy rất đặc biệt, cho dù gặp qua đủ loại trai đẹp, Lâu Dữ Chinh vẫn là người khiến người ta thoáng nhìn đã sáng mắt.

Cho dù khí thế của anh ấy khiêm tốn trầm ổn như đá ngầm dưới sóng nhưng vẫn bởi vì khuôn mặt quá phô trương kia cho nên vẫn thu hút sự chú ý.

Ngũ quan Lâu Dữ Chinh thuộc về kiểu điển trai đoan chính, tuổi tác và kinh nghiệm lắng đọng khiến anh ấy như được bao quanh bởi sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.

Trong ngũ quan đoan chính tuấn dật, lại sinh ra rất nhiều điểm khiến tim phụ nữ đập nhanh.

Ví dụ như nốt ruồi trên chóp mũi, bọng mắt phồng lên khi khiêu khích hay động tác đùa bỡn đồ vật trong tay.

Luôn làm cho người ta cảm thấy dưới khí chất lạnh lùng của anh ấy, cất giấu chút không đứng đắn lấy lòng người.

Hai khách hàng nữ nhìn nhau, liên tục cười trộm.

Đã sớm nghe nói quán bar này có một ông chủ rất đẹp trai, không ngờ lại là thật, còn để bọn họ gặp được!

Ở quầy bar bên này.

Lâu Dữ Chinh liếc nhìn điện thoại của cô ấy, hời hợt nói: “Lần này lại chuẩn bị bao nhiêu tiền cho đàn ông lừa đây?”

“Nhà anh còn năm căn trong vành đai đô thị, cần không.”

Anh ấy nhướng mày: “Em kiềm chế một chút được không?”

Exit mobile version