Site icon TruyenVnFull

Giở Trò – Thuần Bạch - Chương 95

Lâu Kỳ nóng nảy: “Lừa cái gì chứ! Anh đừng nghĩ tất cả đàn ông đều xấu xa như vậy có được không, em còn chưa gặp người ta mà.”

Cô ấy hung hăng thề thốt: “Người cùng thành phố cả, lừa gạt tình cảm thì thôi, nếu dám lừa gạt tiền tài của bà đây, bà ra ngoài mà bắt được anh ta thì sẽ một gậy đánh chết!”

Còn lừa gạt tình cảm thì thôi, nhìn xem chút tiền đồ này đi.

Nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, Lâu Dữ Chinh mặc kệ cô ấy, lúc này nhân viên pha chế hỏi anh ấy muốn uống gì, anh ấy nhìn đồng hồ đeo tay: “Hôm nay lái xe, uống một ly “Jane Eyre” đi.” (Đây là đồ uống không cồn.)

Nhân viên pha chế nghe vậy thì gật đầu: “Chờ làm xong đơn trên lầu sẽ làm cho anh.”

Nói xong thủ pháp trên tay càng nhanh hơn.

Thấy Lâu Kỳ lại muốn ôm điện thoại cười ngây ngô, Lâu Dữ Chinh gọi cô ấy lại: “Nhìn xem?”

Lâu Kỳ ngước mắt lên từ trên màn hình: “Nhìn cái gì?”

Lâu Dữ Chinh lui về phía sau nửa bước, hơi mở rộng hai tay, toàn thân nhanh chóng hiện ra trước mắt cô ấy, nghiêm túc: “Đánh giá cách ăn mặc hôm nay đi.”

Đây là biểu hiện bệnh thần kinh hàng ngày của anh trai nhà mình, cô ấy đã sớm quen rồi.

Lâu Kỳ vặn chiếc ghế cao, chống cằm giả vờ suy nghĩ, nhìn từ trên xuống dưới: “Áo sơ mi ngắn tay màu đen, bên trong là áo thun trắng, quần ống rộng, giày thể thao hàng hiệu thời thượng màu đen năng động, không có quá nhiều phụ kiện cùng đồng hồ màu đen, hừm……”

“Mặc rất an toàn.” Rút ra kết luận.

Cô ấy cười: “Chủ yếu là khuôn mặt này của anh, đã đủ rồi.”

Đồng thời cô ấy không khỏi oán thầm: Hơn nữa rốt cuộc anh có lầm hay không, tùy tiện mặc một cái áo sơ mi ngắn tay cũng phải ít nhất 20 tờ đỏ, thật sự không cần tốt nhưng cần đắt đúng không?

Lâu Kỳ cầm ly rượu lên, cẩn thận than thở: “Anh…… nếu anh giàu như vậy……”

“Em còn khởi nghiệp, đi làm làm gì nữa, anh nuôi em không phải là chút chuyện nhỏ thôi sao…” Càng nói càng chột dạ.

Quả nhiên, cô ấy vừa nói được hơn phân nửa, đối phương đã liếc nhìn cô ấy bằng ánh mắt sắc như dao.

Lâu Kỳ giống như một con cún nhỏ cụp tai lại, lập tức im lặng.

Dọa người ta làm gì.

Bên cạnh quầy bar có rất nhiều đồ trang trí cao cấp, Lâu Dữ Chinh kéo ghế ngồi lên, tiện tay với một khối rubik lộn xộn chậm rãi xoay từng chút một.

Anh ấy nhìn chằm chằm khối rubik không ngừng chuyển động, ngón tay thon dài tuy lật rất chậm, nhưng lộ ra cảm giác như đang bày mưu tính kế thưởng thức, giọng điệu rất nhạt: “Anh nuôi em thì cũng không có vấn đề gì.”

“Nhưng mà đám trai bao phía sau em e là anh không nuôi nổi.”

Lâu Kỳ rũ mí mắt, yên lặng châm chọc: “Anh, anh ghét bỏ mắt chọn đàn ông của em như vậy, vậy anh mua đồ còn bảo em tư vấn làm gì.”

“Bất kể là đi làm ở đài truyền hình hay là làm việc với anh.” Trong lúc nói chuyện, Lâu Dữ Chinh đã ghép toàn bộ sáu mặt của khối rubik lại và đặt lên mặt bàn, vô cùng giống động tác cuối cùng của cuộc thi rubik. Khiến cho người ta không khỏi tự hỏi có phải trước kia anh ấy từng tham dự cuộc thi tương tự hay không.

Anh ấy liếc mắt: “Ý thím là không thể để cho em quá nhàn rỗi.”

“Không quan trọng em kiếm bao nhiêu tiền, có việc làm là được. Nếu em mà rảnh rỗi sẽ lại gây rối khắp nơi thôi.”

Lâu Kỳ hoàn toàn nằm sấp ra bàn, thở dài: “Anh, em chỉ muốn nằm ở nhà, không muốn làm gì cả.”

“Đợi lát nữa em tới tìm bạn học của em, anh nói xem người ta xuất phát điểm thấp nhưng lại có một nghị lực phi thường, từ việc tự mình làm tất cả cho đến giờ đã có cả đội ngũ rồi, hoàn toàn là một quý cô thành thị tự mình đạt được tự do tài chính.”

“Bạn trai cô ấy còn rất tận tâm, nghe nói rất đẹp trai, nhưng em chưa từng thấy qua.”

Mặc dù Lâu Kỳ và Lâu Dữ Chinh là anh em họ, nhưng vì quan hệ của thế hệ trước, Lâu Kỳ là hộ tịch Tân Dương, Lâu Dữ Chinh là người gốc thủ đô.

Cho nên ngữ điệu phương Bắc trong cách hai người nói chuyện hơi có chút khác nhau, Lâu Dữ Chinh là giọng thuần túy, còn khẩu âm của Lâu Kỳ thì đậm chất miền Bắc hơn một chút.

“Anh nói xem sao em không thể chăm chỉ được như người ta, cũng sắp hai mươi lăm rồi, còn là kẻ vô tích sự.”

Lâu Kỳ khóc lóc kể lể, hy vọng lấy kinh nghiệm từ người anh họ có sự nghiệp thành công này.

Thậm chí trong nháy mắt cô ấy cảm thấy người anh trai này hẳn là sẽ dịu dàng an ủi mình.

Tuy nhiên.

Lâu Dữ Chinh cầm lấy khối rubik, chậm rãi phá đi thứ đã ghép xong, nói trúng tim đen: “Cuối cùng em cũng ý thức được mình là phế vật rồi?”

“Bây giờ tỉnh ngộ, vẫn chưa muộn.”

Lâu Kỳ:?

Không phải anh.

Không thể ỷ vào việc mỗi ngày em ăn miếng cơm của anh mà anh lại làm tổn thương người ta như vậy chứ!!?

Âm thanh khối rubik lách cách xoay tròn vang vọng trong vài giây ngắn ngủi giữa bầu không khí yên tĩnh, lúc này Lâu Kỳ mới phát hiện, nhìn qua anh ấy là đang tùy ý phá rối, nhưng trên thực tế là có mục đích gì đó.

Không phải ngẫu nhiên mà màu sắc của các ô vuông ở mỗi mặt cuối cùng lại khác nhau.

Anh ấy hoàn thành “phá rối” và thả khối rubik về chỗ cũ, tiếp nhận ly “Jane Eyre” mà nhân viên pha chế đã làm xong, nói “Cảm ơn” rồi nếm thử một ngụm.

Lâu Dữ Chinh hắng giọng, nhìn về phía Lâu Kỳ: “Chăm chỉ mà em nói, thật ra là một loại thiên phú.”

“Có người trời sinh thích liều mạng chăm chỉ, có người làm gì cũng không nhiệt tình.”

“Hiển nhiên.” Anh ấy nâng ly thủy tinh lên lắc lư với cô ấy: “Em ở phương diện này chính là khuyết tật.”

“Cho nên thím rất thương em, không yêu cầu gì nhiều ở em.”

Lâu Kỳ: “……”

Nói thật, nếu đổi thành bất kỳ người đàn ông nào mà không phải Lâu Dữ Chinh, có lẽ cô ấy đã sớm hất ly rượu này rồi.

Nhưng cũng đã quen, từ sau khi anh trai cô ấy bị người mà anh ấy hẹn hò ở đại học bỏ rơi, nhiều năm như vậy bản lĩnh độc mồm độc miệng của anh ấy chỉ tăng không giảm.

Cơ bản ngày thường đều trong trạng thái bà dì há mồm là sẽ cắn người.

Bệnh thần kinh!

…………

Lúc Diệp Phục Thu đến quán bar tên là Libraby này, đã gặp thoáng qua anh họ của Lâu Kỳ.

Cô từ cửa cảm ứng tiến vào quán, vừa vào cửa đã được nhân viên pha chế nhiệt tình nghênh đón: “Buổi tối tốt lành, hôm nay muốn đọc gì?”

Đọc gì?

A, thư viện phải không?

Diệp Phục Thu đột nhiên cảm thấy chủ đề của quán bar này quả thật thú vị, vừa định nói muốn tìm người thì quầy bar bên kia đột nhiên vang lên một giọng nữ rất lớn: “Bảo bối Thu Thu!! Ở đây——!”

Khung cảnh quán bar vốn nhẹ nhàng, Lâu Kỳ vừa hét lên, Diệp Phục Thu lập tức cảm thấy tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình.

Cô mỉm cười với người phục vụ rượu, chỉ phía bên kia: “Tôi có bạn tới trước rồi.”

Diệp Phục Thu cúi đầu nhanh chóng đi tới bên chỗ Lâu Kỳ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh cô ấy có một chàng trai tuấn tú, cô nhỏ giọng hỏi: “Đây là người mà cậu quen ở trên mạng à?”

May mắn thật, tướng mạo còn vượt xa cả những loại đánh giá như xuất chúng hay siêu cấp đẹp trai trên mạng.

Lâu Kỳ “hừ” khẽ rồi vỗ vai chàng trai đang uống rượu bên cạnh, giới thiệu hai bên: “Đây là anh họ tớ, Lâu Dữ Chinh, chữ ‘Dữ’ trong ‘tôi và bạn’, chữ ‘Chinh’ trong ‘chinh chiến’. Anh ấy là chủ quán bar này.”

“Anh, đây là bạn của em, Diệp Phục Thu. Phục trong tam phục, thu trong trời thu.”

Diệp Phục Thu nhìn Lâu Dữ Chinh, gật đầu chào hỏi: “Chào anh, làm phiền rồi ạ.”

Khi Lâu Dữ Chinh giao tiếp với cô gái xa lạ, khí chất rõ ràng lịch sự, ôn hòa hơn rất nhiều nhưng cũng có vài phần xa cách: “Thoải mái đi, rượu hôm nay Lâu Kỳ bao, cứ tùy ý.”

Lâu Kỳ ngớ người: ? Mời khách kiểu gì kì vậy?

Lâu Dữ Chinh đáp lại ánh mắt của cô ấy: Tiền em mời không phải cũng là tiền của anh sao?

Lâu Kỳ: Cũng đúng, vậy em thoải mái rồi.

Cô ấy quay đầu vui tươi hớn hở mạnh miệng nói với Diệp Phục Thu, đắc ý: “Không sai! Tùy ý đi, lát nữa để cho người pha chế rượu đề cử cho cậu một chút! Còn có rất nhiều đồ ăn cũng rất ngon.”

Lâu Dữ Chinh uống hơn phân nửa ly “Jane Eyre” rồi đẩy ly rượu về phía nhân viên pha chế, cầm chìa khóa xe đứng dậy: “Hai người nói chuyện, anh đi trước.”

Lâu Kỳ cùng Diệp Phục Thu đồng loạt nhìn anh ấy.

Lâu Kỳ hỏi: “Đi à? Đêm nay anh còn có việc?”

“Đến quán lẩu dạo một vòng”, Lâu Dữ Chinh nói: “Nghe người trong quán nói gần đây có đồng nghiệp đánh giá kém, đi xử lý một chút.”

Nói xong anh ấy xoay người đi ra cửa lớn mà không quay đầu lại.

Nói là đi xử lý sự tình, nhưng nhìn dáng vẻ kia giống như là đi làm thịt người hơn.

Người nào không có mắt dám cưỡi lên đầu Lâu Dữ Chinh mà đi ị vậy……

Diệp Phục Thu nhìn theo người rời đi rồi nhìn về phía Lâu Kỳ ngồi bên cạnh: “Anh trai cậu còn có quán lẩu? Tớ còn tưởng anh ấy chỉ có quán bar này.”

“Không, anh ấy không chỉ có quán bar, quán lẩu, mà còn có quán cà phê, quán trà sữa, tiệm cắt tóc, tiệm sách…… Nghe nói còn đầu tư vào công ty quảng cáo của bạn anh ấy”, Lâu Kỳ lắc đầu: “Trải rộng khắp các thành phố.”

Diệp Phục Thu kinh ngạc, nhất thời nói không lên lời: “Anh ấy thích mở cửa hàng và làm ông chủ à?”

Lâu Kỳ lại lắc đầu: “Anh ấy cũng chơi cả cổ phiếu quản lý tài chính, chỉ là anh ấy thích thử thách, nghe thấy cái gì không hay là lại lao vào thử cho bằng được.”

“Kết quả không có gì không thành công.”

“Anh ấy thậm chí còn có một công việc cho riêng mình.”

Diệp Phục Thu: “……” Thiên tài.

Anh ấy không cần ngủ sao?

Đề tài liên quan đến Lâu Dữ Chinh kết thúc, Diệp Phục Thu nhìn Lâu Kỳ, cười nói: “Quả nhiên, cậu vừa từ chức, cả người đã sáng sủa hơn trước nhiều.”

“Tuy rằng trước kia ở đài truyền hình cố gắng hết sức để tự thưởng cho mình sau giờ làm việc, nhưng hiện tại vẫn tự do hơn?”

Lâu Kỳ gật đầu mạnh mẽ, ôm lấy cô khóc không ra nước mắt: “Vẫn là cậu hiểu tớ! Tớ không phải là không hài lòng với công việc, tớ căn bản là không cần công việc!”

“Công việc làm tớ gục ngã, làm thế giới của tớ xám xịt.”

Diệp Phục Thu v**t v* tóc của cô ấy, đề phòng: “Nhưng dù sao cũng phải tìm một công việc để làm, đợi lâu có nhàm chán không?”

“Có lẽ vậy, lát nữa trông cửa hàng cho anh tớ.” Lâu Kỳ vỗ vỗ ngực: “Tớ thích hợp với loại công việc thanh nhàn, muốn đi bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”

“Không cần ngồi mãi, nếu có thể ngắm hoa, chim, cá, côn trùng bất cứ lúc nào, uống một chén trà, cày phim thì càng tốt.” Cô ấy càng nói càng hăng hái.

Diệp Phục Thu ngửa đầu, nghiêm túc suy tư: “Nếu bỏ qua điều kiện có thể rời vị trí bất cứ lúc nào thì……”

“Hay là tớ giúp cậu hỏi xem an ninh chung cư nhà chúng tớ có thiếu người không?”

Lâu Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm cô ấy một giây, sau đó mạnh mẽ khóc lóc om sòm: “Ôi! Sao hôm nay các cậu lại tụ lại để làm tổn thương tớ thế này!”

Diệp Phục Thu cười lớn: “Đãi ngộ của nhân viên an ninh của khu dân cư chỗ chúng tớ rất tốt, bằng cấp yêu cầu cũng không thấp.”

“Biết rồi biết rồi, chồng chưa cưới đẹp trai mua cho cậu căn nhà tốt nhất Tân Dương mà.” Lâu Kỳ lại bĩu môi, hoàn toàn không keo kiệt sự ngưỡng mộ của mình: “Bây giờ cậu chính là người tớ hâm mộ nhất, sự nghiệp thành công, tình yêu mỹ mãn.”

“Đừng thấy tớ bây giờ nở mày nở mặt, cậu cũng không phải không hiểu ngành truyền thông.” Cô thở dài: “Hôm nay chúng ta có thể nổi tiếng, ngày mai có lẽ lại bị chủ blog sáng tạo tiếp theo chèn ép, ăn bữa trước không có bữa sau.”

“Chỉ có thể làm tốt nội dung, phối hợp với marketing.”

Lâu Kỳ đưa menu rượu cho cô: “Đừng sợ, kho bạc nhỏ của tớ vẫn còn một chút, nếu cậu thật sự không làm tốt, tớ đầu tư cho sự nghiệp của cậu, giúp cậu đợi thời trở lại.”

“Nhìn xem uống cái gì.”

Diệp Phục Thu liếc cô ấy một cái, trêu chọc: “Cậu có chắc sẽ cam lòng ném tiền lên trên người tớ?”

“Đương nhiên, anh trai của tớ vừa mới cẩn thận phân tích con người tớ, nên tớ đột nhiên giác ngộ.” Ánh mắt Lâu Kỳ kiên định, chậm rãi nói một cách rất có đạo lý của riêng mình: “Tớ chính là người trời sinh không biết cố gắng, đã như vậy tớ đây sẽ giao vận mệnh cho cậu, như vậy nhờ có thiên phú phấn đấu của cậu, tớ không thể trở thành cây hái tiền thì tớ ôm cây sẽ hái ra tiền, cố gắng tưới chất dinh dưỡng~”

Cô ấy lại nằm sấp lên người Diệp Phục Thu, làm nũng: “Cậu nói đúng không, đến lúc đó cậu ở phía trước cố gắng, tớ ở phía sau thay cậu đếm tiền!”

Diệp Phục Thu bất lực lắc đầu, sắp bị cô ấy chọc cho không chịu nổi rồi.

Mới vừa gọi rượu xong, điện thoại lóe ra tin nhắn wechat, sau đó điện thoại của Kỳ Tỉnh gọi tới, cô nhìn thoáng qua, nhận máy: “Nhanh như vậy đã xong việc rồi?”

Tiếng nói của Kỳ Tỉnh cách một khoảng không gian, ở trên đường, dường như đang di chuyển nên nói chuyện hơi dao động: “Em không biết A Thận thế nào đâu, một câu nói nhảm cũng không có, nói xong chuyện trực tiếp đuổi anh ra ngoài.”

“Nói cái gì buổi tối còn phải đi tìm bạn gái nó.”

“Anh mới là anh ruột của nó cơ mà.”

Diệp Phục Thu không nhịn được cong khóe mắt, nhìn Lâu Kỳ đang tò mò: “Anh đang ở cửa quán bar phải không, vậy anh vào đi, cửa không quá rõ ràng, anh cứ đi thẳng vào từ cửa kính là được.”

“Bên trong có một cánh cửa ngầm.”

Điện thoại không cúp, nhưng không quá 20 giây trước cửa đã truyền đến động tĩnh.

Hai người ngồi ở quầy bar cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa.

Kỳ Tỉnh đã đi vào, anh mặc áo sơ mi hoa văn tơ tằm và quần dài, dây chuyền bằng bạc treo trên cổ lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn.

Sự tồn tại của sợi dây chuyền tinh tế làm cho hormone nam tính bùng nổ của anh tăng thêm một chút ôn hòa và mê hoặc.

Đó là vòng cổ của Diệp Phục Thu, anh nhất định phải đeo, giống như một lời tuyên thệ nào đó.

Tối qua cô vừa đeo cho anh vừa chê cười anh, nói giống như buộc vòng cổ chó cho anh.

Kỳ Tỉnh nhìn quanh quán bar không lớn lắm, cuối cùng cũng chạm phải ánh mắt của cô từ xa.

Diệp Phục Thu vẫy tay với anh.

Lâu Kỳ ngồi bên cạnh thấy rõ tướng mạo chàng trai thì nội tâm điên cuồng “vãi” một tiếng…… Sau đó càng nhìn càng quen mắt.

Có thể xác định chàng trai này tuyệt đối không phải là người trong giới giao tiếp của cô ấy, hẳn là người ở giới bên trên mà cô ấy không chạm đến được, nhưng vì sao lại trông quen như vậy……

Hình như ở……

Bài post tám chuyện của Đại học Sùng Kinh……

Lúc ấy có người nói anh là……

Lâu Kỳ hơi mơ hồ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Phục Thu với vẻ mặt đầy hớn hở, hỏi.

“Không phải chứ, chị em à.”

“Bạn trai cậu là người giàu nhất vịnh Tiêu Quảng Đông à?”

Exit mobile version