Thẩm Viên vốn là người rất nhiệt tình, hơn nữa Diệp Phục Thu lại dịu dàng xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã thích nên cô ấy lôi kéo người ta nói mãi không ngừng.
Cô ấy nói chuyện theo phong cách riêng, tốc độ nói chuyện bình thường không nhanh lắm nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng mang theo hương vị thanh ngọt, giọng điệu tròn vành rõ chữ nên không khiến người khác cảm thấy nhiều chuyện dài dòng.
Ban đầu Diệp Phục Thu còn sợ không thể hòa hợp với cô gái này trong lần đầu gặp gỡ, tuy rằng cô đã tự mình thực hiện được lý tưởng và tự do tài chính, nhưng chung quy lại cô vẫn khác những con cháu nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng như họ.
Một số tầm nhìn và khí chất cần được rèn luyện từ nhỏ, hơn nữa những người ở tầng lớp khác nhau khó tránh khỏi việc nhìn người bình thường có chút không vừa mắt.
Những thứ này đều là định kiến của cô trước khi tiếp xúc với Thẩm Viên, cô sợ rằng mình sẽ không hoà nhập được với vòng giao tiếp của những người như Thẩm Viên, Dịch Thận hay Kỳ Tỉnh.
Thế nhưng, Thẩm Viện đã dùng hành động thực tế để nói cho cô biết rằng lần này cô đã quá thiển cận và nhạy cảm.
Những cô gái được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có thực sự, sự giáo dưỡng và tính cách thật sự không phải dạng vừa.
Chỉ qua vài câu chuyện phiếm, Diệp Phục Thu đã bị cô ấy thu hút từ tận đáy lòng, muốn kết bạn với cô ấy, muốn cố gắng giữ mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy, không vì lợi ích cá nhân mà chỉ mong được cô ấy yêu thích.
Khi ý thức được điểm này, Diệp Phục Thu bị sức hút “đáng sợ” trên người Thẩm Viên làm cho choáng váng.
Ngay cả bạn bè đồng giới cũng bị cô ấy thu hút đến vậy, huống chi là người khác giới.
Diệp Phục Thu dành thời gian liếc mắt nhìn Dịch Thận, nghĩ thầm: Thật không dễ dàng gì, Dịch Thận, chắc hẳn anh đã phải chiến đấu điên cuồng vượt qua hàng vạn chàng trai ưu tú mới mới có thể nổi bật và giành được cô ấy chứ gì.
Chắc hẳn cậu ấy cũng là một người vô cùng xuất sắc, bằng không sẽ không làm cho Thẩm Viên chung tình như vậy.
Dịch Thận cũng nhạy bén như Kỳ Tỉnh, đối phương vừa liếc mắt một cái cậu ấy đã lập tức nắm bắt được.
Dịch Thận nghịch dĩa ăn, hơi nghiêng đầu, trao cho Kì Tỉnh một ánh mắt.
Kỳ Tỉnh: ?
Có ý gì?
Dịch Thận nhỏ giọng nói, dùng âm lượng chỉ hai anh em có thể nghe thấy hỏi: “Bạn gái anh nhìn em làm gì.”
“Cô ấy muốn biểu đạt điều gì?”
Kỳ Tỉnh vừa nghe vậy thì quét mắt nhìn vợ nhà mình đang nói chuyện sôi nổi với Thẩm Viên, ánh mắt xem xét lướt qua từng biểu cảm của Diệp Phục Thu giống như máy quét, sau một lúc lâu anh cười khẽ.
“Khen em đấy.”
Dịch Thận: ?
Ánh mắt cô ấy vừa mới nhìn em rõ ràng là có ý nghĩa khác.
“Tâm tư nhạy cảm thế?” Kỳ Tỉnh hơi nghiêng đầu lại gần, anh nâng ly rượu lên che trước mặt và nói nhỏ với cậu ấy, nhếch môi: “Sao, em rất để ý chị dâu em nhìn em thế nào sao?”
“Chuyện tốt đấy, xem ra em rất coi trọng chị dâu em.”
Kỳ Tỉnh nói lời này, cứng rắn đến mức chặn họng khiến cậu ấy không thể thốt lên câu “không phải” từ phương diện đạo đức.
Nếu nói “không hiểu lầm đâu” thì lại thành ra cậu ấy không coi trọng chị dâu.
Dịch Thận liếc xéo anh một cái, mím đôi môi mỏng, vẻ mặt không hề thay đổi: “Đừng dùng kiểu lưu manh xã giao của anh để nói chuyện phiếm với em.”
“Lần sau đừng ngồi cạnh em nữa, không thấy rất kỳ quái sao.”
“Cũng không phải anh muốn dính lấy em mà muốn ngồi cùng một chỗ với em đâu.” Kỳ Tỉnh bắt chéo chân, nhấp một ngụm champagne: “Là vợ chưa cưới của em nhất định muốn ngồi cùng vợ anh.”
“Nhìn hai người họ kìa, cứ như chị em ruột xa cách nhiều năm nay mới đoàn tụ vậy.”
“Nghiêm túc mà nói thì em đừng lo lắng, Thu Thu thật sự khen em đấy.”
Dịch Thận: Nghe càng thấy giống đang mắng em hơn.
Trong mắt Kỳ Tỉnh nhìn thấy dáng vẻ Diệp Phục Thu đang lắng nghe đối phương nói chuyện, khuôn mặt của cô phản chiếu trong đáy mắt anh, anh mỉm cười, phân tích cô một cách chuẩn xác: “Đại khái là cảm thấy em…… rất ưu tú?”
“Mới có thể được cô gái khuê các như Thẩm Viên nhìn trúng.”
Dịch Thận vừa nghe lời này, vẻ mặt khẽ thay đổi, gật đầu: “Suy nghĩ của cô ấy rất đúng.”
Kỳ Tỉnh liếc cậu ấy, nhíu mày chán ghét:?
Nói về khoản ngoài lạnh trong nóng, anh nên gọi em là sư phụ mới phải. Kỳ Tỉnh lắc ly rượu, tầm mắt không rời khỏi người Diệp Phục Thu: “Xem ra Thu Thu nhà anh rất thích Thẩm Viên.”
“Chuyện tốt.”
Dịch Thận cầm ly lên đụng nhẹ với anh, trước khi uống bổ sung thêm: “Đồng cảm.”
Nói đến đây, Kỳ Tỉnh chợt nhớ đến nụ cười rạng rỡ của cô khi nằm bên cạnh anh chơi game otome vào một ngày nọ, anh nghiêm mặt lại, cắt ngang và hỏi: “Thu Thu, không phải em đang chơi game otome của công ty Dịch Thận sao, em thích nam chính nào vậy?”
Diệp Phục Thu bỗng nhiên bị hỏi đến đề tài này lại đối mặt với ông chủ trò chơi, không hiểu sao còn có chút ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói ra tên nam chính của trò chơi kia.
Cô vừa nói, Kỳ Tỉnh vỗ Dịch Thận: “Đúng, là anh ta, ngày mai em xóa người này khỏi trò chơi cho anh, anh sẽ chịu mọi tổn thất.”
Dịch Thận: ?
Diệp Phục Thu: ?
Thẩm Viên: ?
Có bệnh thần kinh?
Vẻ mặt Kỳ Tỉnh nghiêm nghị, hiển nhiên, chậm rãi buộc tội: “Tên nam chính này của em quá quyến rũ, anh vẫn còn ở bên cạnh cô ấy mà cô ấy có thể ôm điện thoại cười toe toét với anh ta như vậy. Em cũng phải quan tâm đến cảm nhận của những người bạn đời nam của những người chơi nữ nữa chứ?”
Đương nhiên Dịch Thận biết tên khốn này đang nói đùa, nhướng mày: “Xóa anh ta đi, trò chơi này có thể tổn thất lên đến hàng tỷ, Kỳ Tỉnh, anh chắc chứ?”
Kỳ Tỉnh hơi cúi người, hình như là sờ ví tiền: “Quẹt thẻ được không?”
Diệp Phục Thu: ?
Thẩm Viên: ?
Diệp Phục Thu thật sự không chịu nổi anh như này, ‘giấm’ của một nhân vật nam điện tử mà anh có thể ‘ăn’ lâu đến vậy, từ Sùng Kinh ghen đến Tân Dương. Cô nhíu mày, gằn giọng nặng nề, đe dọa khẽ: “Kỳ Tỉnh, anh làm gì vậy.”
Thấy cô lạnh mặt, Kỳ Tỉnh khẽ giật khóe môi, lúng túng thu hồi sự hài hước đen tối của mình.
Ngón tay anh nghịch thẻ ngân hàng, vừa tự bào chữa vừa muốn ra vẻ ngầu: “Anh quẹt thẻ…… là để em ấy tạo cho em một tài khoản max lever, Thu Thu.”
“Anh cũng không phải chó điên, làm sao có thể làm loại chuyện này.”
Dịch Thận cười lạnh một tiếng rất đúng lúc.
Thẩm Viên phồng má nở nụ cười, nhìn hình thức ở chung của hai người họ, không ngờ Tổng giám đốc Kỳ – người khiến không biết bao nhiêu người nghe đến đã sợ mất mật – lại “sợ vợ” đến nước này.
Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh, mặt ngoài một nhu một cương, cuối cùng không ngờ như này còn sắc bén hơn cương.
Hoặc là, bên “cương” kia cam chịu cúi đầu dung túng.
Thẩm Viên bỗng nhiên rất muốn biết câu chuyện tình yêu của hai người họ, nói không chừng cô ấy lại có thể được truyền cảm hứng để làm ra một bộ trang sức mới.
“Chị thích nhân vật ấy à.” Cô ấy quay đầu kéo tay Diệp Phục Thu, hai mắt sáng lên, càng phấn khích hơn: “Em cũng đang tiến cử anh ấy đấy.”
Giữa các cô gái lại có thêm một chủ đề nữa, Diệp Phục Thu kinh ngạc và vui mừng, “Em cũng thích anh ấy ư? Chị còn tưởng người như em sẽ thích kiểu như xx cơ.”
“Thích chứ, nên em tiến cử cả hai.” Thẩm Viên đưa tay làm dấu kéo, “Nhà em có rất nhiều đồ merchandise* đấy, cả đồ fanmade lẫn đồ chính thức, lần tới chị đến em sẽ tặng chị một đống!”
(*Từ Merchandise này được hiểu là sản phẩm ăn theo, vật phẩm lưu niệm, hoặc đồ dùng có hình ảnh/logo của một nhân vật, một tác phẩm, một trò chơi, hoặc một thương hiệu mà người hâm mộ yêu thích. Ví dụ:móc khoá…)
Cô ấy che miệng lại, tuy là nói lén nhưng âm lượng đủ lớn để hai người khác trên bàn cũng nghe thấy: “Nghiêm túc mà nói, có một thời gian em mê trò này lắm, thật sự cảm thấy tác dụng của Dịch Thận chính là có thể cho người trong nhà xem trước ảnh gốc và PV của những tấm thẻ mới của nhân vật em đề cử!”
Diệp Phục Thu: Hay lắm.
Kỳ Tỉnh đang uống rượu thì bị sặc, anh cúi đầu, lồng ngực rung lên không kìm được cười chế giễu.
Dịch Thận bất lực nhìn về phía Thẩm Viên.
Hết cách với cô ấy.
Mấy đề tài tán gẫu qua đi, bữa tối hôm nay được đầu bếp chính chuẩn bị cho họ cũng được bưng lên.
Dịch Thận dùng dĩa gạt bỏ một số món ăn mà Thẩm Viên không ăn từ phần của mình, sau đó thành thạo đổi lấy phần trước mặt Thẩm Viên.
Thẩm Viên nhìn cậu ấy chăm sóc mình như thường lệ, nghĩ đến anh trai, chị dâu đều ở đây nên cô ấy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Không cần như vậy…… Để Thu Thu nhìn thấy sẽ cho rằng em kén ăn mất.”
Cô ấy nói xong lập tức quay đầu bổ sung với Diệp Phục Thu, cười nói: “Bình thường em không kén ăn đâu, cái gì cũng ăn, lần sau khi chúng ta hẹn gặp, chị đừng quá chiều theo em nhé.”
Dịch Thận không nói gì, yên lặng quấn cho cô ấy một dĩa mì ý.
Không kén ăn? E là không có tổ tông nào khó hầu hạ hơn em đâu.
“Em không thích ăn gì thì cứ nói thẳng cho chị biết là được.” Diệp Phục Thu mỉm cười, nhận lấy khăn ướt Kỳ Tỉnh đưa tới để lau tay: “Chuyện ăn uống vốn dĩ người không kén chọn nên chiều theo người có kiêng kị.”
“Chị không có kiêng gì cả, tùy theo sở thích của em là được rồi.”
Thẩm Viên nghe xong gần như muốn dính chặt vào người bên cạnh, ôi huhu, sao chị gái xinh đẹp này lại dịu dàng chu đáo đến thế, sao cô lại tốt đến vậy cơ chứ!!
Nhớ tới ấn tượng ban đầu khi mới gặp Kỳ Tỉnh, cô ấy thấy người này quá ngang ngược kiêu ngạo. Cô ấy không khỏi thầm nghĩ, có được bạn gái như Thu Thu, chắc anh phải tu ba kiếp mới có được cái phúc ấy.
“Phần này của em là thịt bò, chị nếm thử của em đi.” Ánh mắt Thẩm Viên cong thành trăng lưỡi liềm, đưa phần của mình cho cô thử.
Diệp Phục Thu cũng tự nhiên cho cô ấy thử phần của mình.
Thẩm Viên bắt đầu thương lượng thời gian hẹn của hai người: “Tuần sau chị xem có rảnh không, đến cửa hàng của em, em đã nói đá quý rất hợp với chị, nhưng lại nghĩ lô opal mới về của cửa hàng có lẽ cũng hợp với chị, chị cứ qua thử hết đi.”
Hai chị em vô cùng thân mật, hoàn toàn phớt lờ hai quý ông đi cùng ở bên cạnh.
Cứ như vậy bữa cơm tối này diễn ra thật vui vẻ trong những câu chuyện đầy thú vị của các cô gái.
…………
Mười giờ tối, hai đôi tình nhân đều chào nhau rồi về nhà của mỗi người.
Kỳ Tỉnh uống rượu nên thuê lái hộ xe về, còn họ thì tản bộ trở về.
Diệp Phục Thu tự biết tửu lượng kém nên chỉ uống một ngụm champagne lúc đồng loạt nâng ly khai tiệc, những lúc khác cô đều uống nước trái cây với Thẩm Viên, cho nên hôm nay rất tỉnh táo.
Cô kéo tay Kỳ Tỉnh đi trên đài cao ven đường như một đứa trẻ, cô đi giày xăng đan bước trên đài cao chật hẹp, thuật lại cho anh nghe đề tài trò chuyện vui vẻ hôm nay với Thẩm Viên.
Kỳ Tỉnh là người đi cùng, những lời cô nói anh đã sớm nghe qua, nhưng anh cũng không ngại nghe cô đắc ý dào dạt nói lại một lần nữa.
Miễn là cô vui vẻ thì đều được.
“Có một chuyện các anh không nghe thấy.” Diệp Phục Thu cúi đầu nhìn dưới chân mình, cười khúc khích: “Viên Viên nói, từng có lúc cô ấy muốn Dịch Thận cosplay nhân vật game mà cô ấy thích đấy.”
“Ông chủ game đích thân cosplay nam chính game, có phải các anh đột nhiên rất muốn thấy cảnh đó không?”
Cô ngửa đầu nhớ lại diện mạo Dịch Thận: “Mà quả thật rất thích hợp đấy chứ, ngũ quan của hai người trời sinh đều tương đối lập thể, chắc sẽ tiết kiệm được cả mỹ phẩm nữa. Chỉ cần trang phục ổn, lại hóa trang cho giống đặc điểm ngũ quan của nam chính, chắc chắn sẽ là một màn cosplay rất thành công.”
Kỳ Tỉnh thuận miệng hỏi: “Vậy sao Thẩm Viên không để em ấy làm?”
Diệp Phục Thu bĩu môi nhịn cười, nói: “Cô ấy sợ Dịch Thận tức giận trưng ra mặt thối, nhưng có vẻ mặt thối thì càng phù hợp với thiết lập của nam chính kia haha.”
Nói đến đây, cô bỗng nhiên xoay người bước lên bục cao và choàng tay qua vai anh, cô ghé sát lại dùng hai mắt nhìn kỹ ngũ quan của Kỳ Tỉnh, nhìn đến ngẩn người rồi nói: “Thật ra anh cũng rất hợp đấy, nếu hai anh em các anh bằng lòng cùng cosplay để thỏa mãn bọn em thì……”
Kỳ Tỉnh thì không khó đùa như Dịch Thận, anh đứng nguyên tại chỗ, một tay đút túi, hơi ngẩng đầu liếc nhìn cô, giọng điệu đầy ẩn ý: “Vậy em cảm thấy, chỗ nào của anh giống nam chính em thích nhất.”
Ngón tay Diệp Phục Thu chạm vào trên mặt anh, từ trán đến gò má hơi gầy, chạm vào sống mũi cao thẳng, cuối cùng đến môi.
Nhưng đi một vòng, cô vẫn quay về đôi mắt này của anh, đôi mắt phượng tiêu chuẩn lại cực kỳ mang tính cá nhân đặc trưng.
Hay cho một đôi mắt thâm tình.
Mỗi lần nhìn nhau đều có thể hút cô vào đôi mắt đen nhánh.
Diệp Phục Thu không trả lời anh giống nam chính trong trò chơi ở chỗ nào nhất, mà nói.
“Em thích đôi mắt của anh nhất.”