Chương 50
Chuyển ngữ: @motquadao
Lệnh phong tỏa ở Thượng Hải rầm rộ kéo dài suốt hơn hai tháng, cuối cùng cũng được dỡ bỏ khi mùa hè đến.
Trong suốt thời gian đó, Hứa Nghiên đã học online ở Áo Viên. Dưới sự hướng dẫn của ông lão hàng xóm, cô đã giâm cành được cả một vườn xương rồng.
“Thế là chúng ta không phải lo lắng hoa bị chết khô khi không có nhà nữa rồi!”
Lâm Trạch nhìn những thân cây gai góc đó, khen sáng kiến của Hứa Nghiên thật tuyệt vời: “Trông có vẻ còn có tác dụng bảo vệ nhà cửa nữa đấy.”
Hứa Nghiên ôm một kỳ vọng phi thực tế nói với anh: “Cây này còn ra quả được đó. Em nghe nói quả xương rồng ngon lắm, không biết nó có tự phấn đấu mà kết trái được không.”
Lâm Trạch cảm thấy cô hi vọng hơi quá, những cây xương rồng này tự sống sót được đã là may mắn lắm rồi.
Hy Á đã mời Hứa Nghiên đi uống trà chiều thêm hai lần nữa. Bà nhắn tin trực tiếp cho Hứa Nghiên, không nhắc gì đến Lâm Trạch.
Hứa Nghiên băn khoăn không biết có nên dẫn Lâm Trạch theo không. Đầu óc nảy ra một suy nghĩ táo bạo: “Lỡ đâu mẹ anh muốn đưa cho em một tờ séc năm triệu để em rời xa con trai bà ấy thì sao?”
Lâm Trạch: “Nếu là vậy thì em có chấp nhận không?”
Hứa Nghiên lắc đầu: “Em không. Tiền anh cho còn nhiều hơn, như thế không có lời.”
Lâm Trạch nghiêm túc: “Nếu bà ấy cho em nhiều hơn, hoặc nếu anh phá sản thì sao?”
Hứa Nghiên xoa cằm. Trước khi mặt anh biến sắc, cô vỗ vỗ bụng anh: “Giữ dáng cho cẩn thận nhé, em sẽ xem xét nuôi anh thêm hai năm.”
Cuối cùng cô vẫn dẫn Lâm Trạch cùng đến nhà họ Tống. Thực ra Hy Á không có việc gì quan trọng, chỉ muốn tìm cô để cùng đi mua sắm và làm đẹp. Nhưng thấy cô luôn phải kéo theo một “cái đuôi nhỏ” nên bà không rủ cô thường xuyên nữa.
Việc giao tiếp giữa người với người cũng phải tùy duyên, nếu không phải tâm đầu ý hợp thì cứ giữ khoảng cách vừa phải, xã giao qua lại cũng tốt.
Hứa Nghiên thấy Hy Á không còn nồng nhiệt hẹn cô nữa thì có chút bất an, hỏi Lâm Trạch có phải cô đã làm mất lòng mẹ anh không.
Lâm Trạch hiểu tính Hy Á. Anh an ủi Hứa Nghiên rằng không sao cả, dù sao thì tương lai họ cũng không sống chung, lễ Tết gặp nhau ăn một bữa cơm là được.
Nghe có vẻ là một mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất dễ chịu. Nhưng điều Hứa Nghiên nghĩ đến lại không phải là bản thân: “Anh có muốn gặp mẹ nhiều hơn không?”
Thực ra cô muốn nói, nếu mối quan hệ giữa cô và Hy Á tốt hơn một chút, liệu Hy Á có yêu thương Lâm Trạch nhiều hơn một chút không?
Logic này có vẻ hơi vô lý, nhưng Hứa Nghiên luôn cảm thấy Lâm Trạch rất đáng thương. Có biết bao nhiêu người xa lạ yêu mến anh, nhưng tình yêu dành cho anh của những người ruột thịt nhất trong gia đình lại luôn có sự ngăn cách.
Lâm Trạch nghiêm mặt nhìn cô. Hứa Nghiên hiểu ngay ý anh, cô chắp tay sau lưng và bắt chước giọng điệu của anh: “Hứa Nghiên, ở bên anh, cảm xúc của em mới là ưu tiên hàng đầu!”
Nói xong, cô liền cười hì hì khoác tay Lâm Trạch: “Em biết rồi, biết rồi. Đây là lần đầu tiên em làm dâu mà, lần sau sẽ có kinh nghiệm!”
Cô cố tình nói những lời trêu chọc anh, nhưng anh không giận cũng không cười, cô liền thấy chán, không đùa những trò vô vị nữa.
Khi cô giả vờ như không có chuyện gì, Lâm Trạch lại thấy buồn cười. Anh lại dùng tư thế nựng mèo để nựng cổ cô, để cô ngước mắt nhìn anh.
Anh cười bất lực với cô: “Anh đang nghĩ, nếu con của chúng ta mà nghịch ngợm như em thì chắc anh cũng hết cách với nó.”
Hứa Nghiên: “Anh có đánh con không?”
Lâm Trạch: “Anh sẽ không đánh con.”
Hứa Nghiên: “Xạo! Lúc trước anh cũng từng nói sẽ không đánh em mà!”
Lâm Trạch: “Cái đó không tính.”
Hứa Nghiên: “Đến lúc đánh con, anh cũng sẽ nói là, đánh vào mông thì không tính!”
Hai người vì chuyện dạy dỗ một đứa trẻ chưa xuất hiện mà tranh luận tới lui, cuối cùng Lâm Trạch chịu thua: “Em nói đúng. Vậy thì, ngoài đánh mông ra, anh sẽ không đánh chỗ nào khác. Nếu con nói không thích bị đánh vào mông thì anh cũng sẽ không đánh.”
Câu này quá rắc rối, Hứa Nghiên phải mất một lúc mới hiểu. Sau đó cô giận dữ cắn anh: “Em đâu có nói em thích bị đánh vào mông!”
Lâm Trạch: “Thật á? Anh tưởng em thích.”
Hứa Nghiên: “Em không thích!”
Lâm Trạch: “Được rồi, anh biết rồi. Xin lỗi nha, thì ra em không thích.”
Hứa Nghiên hừ lạnh một tiếng. Chủ đề này kết thúc, họ cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Lâm Trạch đang rửa rau thì Hứa Nghiên đột nhiên chạy đến, ôm lấy eo anh từ phía sau, ngượng ngùng nói: “Cũng không phải là em không thích!”
Nói xong cô liền chạy đi làm bánh táo.
Lâm Trạch nhận ra cô đang nói chuyện gì, càng thấy cô đáng yêu hơn.
Anh đi đến bên cạnh cô, chọc một ngón tay vào lớp mứt táo cô đang phết lên đế bánh, đưa lên miệng, chua chua ngọt ngọt.
Hứa Nghiên mắng anh: “Tay anh bẩn! Đừng có chạm lung tung!”
Rõ ràng tay anh vừa mới rửa, không hề bẩn chút nào.
Lâm Trạch cúi đầu, lại chấm thêm một ít mứt. Lần này anh phết lên môi cô.
Cô tưởng anh sẽ hôn cô, nhưng anh chỉ phết xong rồi quay lại nhặt rau.
Hứa Nghiên không hiểu anh có ý gì. Cô tự thè lưỡi l**m sạch mứt, rồi lại sáp lại bên cạnh anh hỏi: “Sao đó?”
Lâm Trạch: “Sao đó?”
Hứa Nghiên: “Em hỏi anh có ý gì!”
Lâm Trạch: “Anh không có ý gì.”
Hứa Nghiên khoanh tay: “Hừ, em thấy anh thú vị đấy.”
Họ sử dụng tiếng Trung sâu sắc để trò chuyện về những chuyện không hề có chiều sâu, vừa đùa giỡn vừa nấu cơm.
Anh thực sự không có ý gì, chỉ là muốn trêu chọc cô để cô quấn quýt lấy mình mà thôi.
Cô mới là người thú vị nhất.
*
Mặc dù Thượng Hải đã dỡ lệnh phong tỏa nhưng trường học không bắt buộc sinh viên quay lại học. Dù sao cũng sắp nghỉ hè, các bài kiểm tra đều được tiến hành dưới hình thức thi online.
Hứa Nghiên không lập tức về Thượng Hải. Một mặt cô vẫn đang theo dõi những chính sách mới nhất, mặt khác, cô đang xin visa để cùng Lâm Trạch về Canada nghỉ hè.
Việc xuất cảnh được kiểm soát lỏng hơn nhiều so với nhập cảnh. Họ thậm chí không cần cách ly sau khi hạ cánh.
Lâm Trạch dẫn Hứa Nghiên về nhà ông bà nội anh. Sau khi bố tái hôn, Lâm Trạch thường xuyên sống ở đây hơn. Phòng của anh rộng rãi, sáng sủa, đồ đạc đầy đủ.
Hứa Nghiên đã trò chuyện với bà nội Lâm Trạch qua video. Lần này đến, cô còn đặc biệt đeo chiếc vòng vàng bà tặng. Miệng cô ngọt như mật, treo câu “Bà nội giỏi quá” trên miệng không rời. Chỉ mới ở vài ngày, hai tay cô đã đeo đầy các loại vòng tay và vòng ngọc được bà nội Lâm tặng.
Lâm Trạch cười cô là một “kẻ trộm”: “Em vét sạch gia tài của bà rồi.”
Chỉ khi ở riêng với anh, Hứa Nghiên mới để lộ vẻ lười biếng. Cô nằm dài ra giường, gác chân lên anh để Lâm Trạch sơn móng cho mình.
Lâm Trạch nâng chân cô lên, sơn rất chăm chú. Cứ sơn xong một lớp là anh lại thổi cho khô, rồi phủ thêm một lớp nữa.
Cô bị anh thổi đến nhột, cười khúc khích lăn qua lăn lại. Đọc Full Tại Truyenfull.vison
“Đừng động.” Cọ sơn trong tay Lâm Trạch bị lệch, anh vội vàng lấy khăn giấy lau đi chỗ bị lem rồi sơn lại.
Anh nói với cô về việc anh sẽ đi gặp bố: “Em đi cùng anh không? Hay em ở nhà với ông bà?”
Hứa Nghiên không cần suy nghĩ đã đáp: “Em ở nhà! Ông nội nói sẽ đưa em đi câu cá!”
Lâm Trạch: “Được. Thời gian này anh có thể sẽ gặp ông ấy vài lần. Chuyện câu lạc bộ anh cũng cần hỏi ý kiến ông ấy.”
Lần này Hứa Nghiên hỏi thêm một câu: “Anh gặp ông ấy ở văn phòng hả? Hay anh sẽ về nhà thế? Ông ấy có biết em ở đây không?”
Lâm Trạch: “Cả hai luôn, tùy theo lịch trình của ông ấy nữa. Khi em mới đến, bà đã nói với ông ấy rồi. Bà rất thích em nên không nhịn được mà khoe khoang.”
Hứa Nghiên đổi sang chân khác cho anh sơn, gật đầu, tự mãn khoe: “Đúng vậy, em đáng yêu mà, hết cách rồi.”
Sau đó cô nghĩ đến vấn đề thất lễ khi bố Lâm Trạch biết cô ở đây mà cô không đến thăm: “Em vẫn không muốn đi. Em sợ ông ấy, vả lại ông ấy cũng không thích em. Sau này em cũng không có nhiều cơ hội gặp ông ấy đâu nhỉ? Em có thể không đi được không? Bây giờ em chỉ là bạn gái của anh thôi, chúng ta chưa tổ chức đám cưới mà! Đúng không…”
Ban đầu còn rất mạnh miệng, nói đến cuối thì cực kỳ thiếu tự tin hỏi ngược lại.
Lâm Trạch lại gật đầu: “Em nói đúng.”
Hứa Nghiên nhận ra mình dường như đã bị Lâm Trạch chiều chuộng đến mức ngày càng tùy hứng. Cô không dám tưởng tượng, nếu hai người có một đứa con, bé con sẽ bị Lâm Trạch cưng chiều đến mức nào.
Cô nói với Lâm Trạch: “Vậy để khỏi phải gặp bố anh, chúng ta đừng bao giờ tổ chức đám cưới nữa nhé, cứ giả vờ chưa kết hôn mãi đi.”
Lâm Trạch vẫn gật đầu: “Được.”
Câu này Hứa Nghiên chỉ nói đùa. Bố cô không đời nào đồng ý để cô “không danh phận” ở bên Lâm Trạch.
Nhưng Lâm Trạch đồng ý quá nhanh chóng, Hứa Nghiên lại bắt đầu kiếm chuyện: “Có phải anh vốn không hề có kế hoạch tổ chức đám cưới với em không? Anh không quan tâm đến em!”
Lâm Trạch vừa mới vẽ một hình trái tim màu hồng lên ngón chân cái cho cô đã bị cô gán cho tội danh này. Anh vặn chặt lọ sơn móng tay rồi cất gọn gàng, quỳ gối bên cạnh cô, chống tay lên phía trên cô: “Anh không quan tâm đến em sao?”
Hứa Nghiên: “Đúng, anh không hề quan tâm!”
Cô liếc nhìn bụng dưới của anh đang áp sát mình, bổ sung: “Anh chỉ muốn quan hệ thôii!”
Lâm Trạch bị sặc, nghiêng đầu ho khan, rồi bậy cười nằm vật xuống.
Hứa Nghiên đá vào chân anh. Lớp sơn trên chân cô chưa khô, lem lên quần anh đỏ chót, hình trái tim của cô cũng bị mài hỏng.
Cô đổ ngược cho anh: “Quần anh làm hỏng móng chân em rồi!”
Lâm Trạch liếc nhìn rồi nằm lại chỗ cũ: “Lát nữa anh sẽ sơn lại cho em.”
Bây giờ vốn là giờ nghỉ trưa. Vancouver trong ký ức là nơi chìm trong tuyết phủ nhưng cũng có mùa hè nóng bức. Không khí khô ráo bị ánh nắng mặt trời thiếu cháy, trong phòng vô cùng ấm áp.
Lâm Trạch nhớ đến việc Hứa Nghiên nói sẽ đi câu cá với ông nội, liền nhắc đến chiếc du thuyền của mình: “Khoảng một hai ngày nữa là bảo trì xong. Anh sẽ đưa em ra biển bắt cá bắt tôm rồi nướng ăn tại chỗ.”
Hứa Nghiên không quên lời anh nói về pháo hoa trên biển, cô nhắc anh: “Cả lễ hội pháo hoa nữa!”
Lâm Trạch đương nhiên nhớ: “Anh đã hỏi rồi, năm nay vẫn tổ chức. Chúng ta sẽ đi xem.”
Kể từ khi Lâm Trạch nhắc đến, cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó rất nhiều lần. Thậm chí thuật toán trên mạng xã hội còn nắm bắt được suy nghĩ của cô, đề xuất cho cô rất nhiều video liên quan. Cô đã kiềm chế không mở ra xem, muốn giữ cảm giác tuyệt vời nhất cho lần trải nghiệm thực tế.
Hứa Nghiên đếm ngón tay nói với anh: “Còn phải uống champagne, còn phải khiêu vũ trên boong tàu!”
Lâm Trạch: “Được.”
Hứa Nghiên nhìn anh, ghé tai anh thì thầm, sợ ông bà nghe thấy: “Chỉ khiêu vũ thôi hả? Chúng mình có thể làm cái đó trên boong được không?”
Lâm Trạch: “Có thể.”
Hứa Nghiên véo vào eo anh: “Anh hời hợt với em! Có nhiều người quay phim chụp ảnh lắm, lỡ bị quay lại thì sao! Tuyệt đối không được!”
Lâm Trạch: “Anh sẽ lái đến chỗ không có người.”
Hứa Nghiên: “Lỡ người ta dùng ống nhòm, dùng flycam thì sao?”
Lâm Trạch im lặng rồi đáp: “Vậy thì không được.”
Hứa Nghiên gây sự: “Anh thấy chưa, lúc nãy anh chỉ ậm ừ cho xong! Em mặc kệ, em muốn là được! Anh phải nghĩ cách đi!”
Chân cô cứ đá loạn xạ, lớp sơn móng lem luốc hết lên quần anh. Cuối cùng, anh kẹp cổ chân cô lại bằng chân mình, không cho cô quậy phá nữa.
Lâm Trạch vùi đầu vào cổ cô, dỗ dành: “Hứa Nghiên, đừng nghịch nữa, lát nữa ông bà sẽ dậy đấy.”
Hứa Nghiên im lặng thật.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng thở đều của anh. Anh thực sự ngủ thiếp đi bên cạnh cô.
Ở nơi đất khách quê người, trong một căn nhà hoàn toàn xa lạ, vì có Lâm Trạch nằm bên cạnh, Hứa Nghiên lại nảy sinh một ảo giác rằng cô đã sống ở đây rất nhiều năm rồi.
Giống như rất lâu rất lâu trước đây, lần đầu tiên gặp anh trên chuyến bay đến Santorini, họ đã cảm nhận được niềm hạnh phúc đồng điệu trong mắt nhau.
Có lẽ duyên phận giữa người với người thực sự khó nói.
Dù có vòng vo đến mấy, người ta yêu cũng sẽ quay lại bên ta.
Đêm đầu tiên đến Vancouver, Hứa Nghiên không ngủ được. Cô từng bàn luận với Lâm Trạch một vấn đề: Tại sao câu chuyện cổ tích tình yêu luôn kết thúc bằng lễ cưới của hoàng tử và công chúa.
“Có phải vì sau hôn nhân sẽ nảy sinh những chuyện vặt vãnh, tình yêu rồi sẽ dần biến mất không?”
Lâm Trạch không thể giải đáp. Anh chỉ có ví dụ duy nhất là chuyện tình yêu của chính mình: “Nhưng anh rất thích cuộc sống toàn chuyện vặt vãnh ấy với em. Điều anh khao khát chính là những ngày tháng đơn giản như vậy. Em chính là định nghĩa của anh về tình yêu. Anh yêu em, Hứa Nghiên. Kể từ khoảnh khắc em hôn anh, anh chỉ yêu mình em.”
Hai người không phải là cưới trước yêu sau. Họ vì yêu nhau nên mới bước vào hôn nhân, rồi trong lời hứa thủy chung đó, họ chờ đợi nhau, cùng nhau gìn giữ tình yêu.
Bên ngoài cửa sổ có một chú chim nhỏ mũm mĩm đang lấy mỏ gõ vào kính, trông có phần ngốc nghếch.
Lâm Trạch bị âm thanh này đánh thức, ngồi dậy nhìn ra cửa sổ rồi lại nằm xuống.
Lần này anh ôm Hứa Nghiên vào lòng, để cô gối đầu lên tay mình, nhắm mắt vỗ vỗ lưng cô, lầm bầm nói: “Ngủ đi em yêu, đừng suy nghĩ nữa. Anh sẽ đưa em đi xem pháo hoa.”
Hứa Nghiên mím môi cười trộm.
Cô tin rằng, bất kể câu chuyện của họ kéo dài bao lâu, dù lãng mạn hay bình dị, thì tất cả cũng đều chỉ xoay quanh tình yêu mà thôi.
— — —
— [KẾT THÚC CHÍNH VĂN] —
Đôi dòng tâm sự:
Lí do mình quyết định mang bộ truyện này về vườn là bởi một vài nét tương đồng giữa câu chuyện tình cảm của Lâm Trạch và Hứa Nghiên với chuyện tình cảm của bản thân mình. Chúng mình cũng đã có một tình yêu sét đánh; có một khoảng thời gian dài yêu xa đúng dịp covid; anh ở nước ngoài, mình ở Việt Nam, mãi lâu sau chúng mình mới có thể gặp lại nhau; v.v… Thời điểm mình bắt đầu đọc thử truyện cũng là lúc Hà Nội bỗng nhiên xuất hiện một vài ca F0 dù dịch bệnh đã qua từ lâu. Cộng thêm với việc trong thời gian đó, mình cũng đang cảm thấy mông lung về nghề nghiệp và tương lai của bản thân như chính Hứa Nghiên vậy. Vì những sự trùng hợp ấy khiến mình càng cảm thấy, duyên (giữa mình và truyện) tới đây rồi =))))
Và cuối cùng thì sau bốn tháng, mình và các bạn, chúng ta cũng đã cùng nhau đi tới những chương chính văn cuối cùng của Hãy hôn anh đi. Thật ra mình đã nghĩ rằng bản thân sẽ có rất nhiều điều muốn nói nhưng đến đây rồi lại không biết chia sẻ gì cả. Chỉ có thể cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình đến những dòng cuối cùng.
Chúc mọi người đón lễ Trung thu vui vẻ ạ!