Site icon TruyenVnFull

Hệ Thống Học Bá Lầy Lội - Chương 20

“Làm sao thế?” – Hà Tu nhìn cậu, “Bị trật chân à?”

 

Diệp Tư thở hổn hển hai hơi, Tống Nghĩa cũng từ trong phòng đi ra, Diệp Tư chỉ vào cậu ta: “Tao chưa từng đánh mày bao giờ đúng không?”

 

Tống Nghĩa mặt mày nhăn nhó: “Tao với bạn cùng phòng chỉ hù nhau chơi thôi, ai ngờ mày nửa đêm không ngủ còn chạy ra ngoài lang thang, làm tao cũng bị dọa chết khiếp.”

 

Ôn Thần ngái ngủ mở cửa bước ra: “Diệp Thần ra đây làm gì thế?”

 

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Tư, cậu bực bội quay người: “Ra đi vệ sinh.”

 

Hành lang lại yên tĩnh, ai về phòng nấy. Hà Tu đứng dưới giường ngẩng đầu, nhìn Diệp Tư leo lên nằm xuống rồi mới theo lên.

 

Khuôn mặt hắn xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Diệp Tư, khẽ hỏi: “Cậu sợ tối à?”

 

“Sợ cái rắm ấy.” Diệp Tư vừa nghĩ tới đã bực, từ dưới chăn lôi ra hai xấp đề thi, lặng lẽ trải phẳng.

 

Hà Tu thấp giọng nói: “Sau này cậu dậy đi vệ sinh thì gọi tôi, tôi đi cùng cậu.”

 

“Biết rồi.” Diệp Tư chột dạ lăn một vòng, giấu đề thi dưới người, “Ngủ đi.”

 

Ngủ cái gì mà ngủ, phải đợi Hà Tu ngủ rồi mới lén trả đề thi về chỗ.

 

Nhưng hình như Hà Tu bị tiếng la ban nãy của cậu làm tỉnh hẳn, tiếng hít thở không giống lúc mới ngủ. Diệp Tư căng mắt chờ mãi, Hà Tu vẫn chưa ngủ, cuối cùng chính cậu nhắm mắt lại rồi thiếp đi mất.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, giường bên cạnh trống không, Diệp Tư ngơ ngác ngồi dậy, lại sờ dưới mông ra hai xấp đề của cả hai.

 

Cậu mở điện thoại, thấy Hà Tu để lại lời nhắn: “Đi tắm rồi, giúp tôi mang cặp xuống lớp, cảm ơn.”

 

May mà còn sống sót, Diệp Thần.

 

Diệp Tư thở phào, cầm xấp đề xuống giường, nhét vào cặp Hà Tu.

 

Cả bữa sáng, Diệp Tư chỉ nghe Tống Nghĩa ở đó xin lỗi, cậu cúi đầu ăn bánh bao, không nói câu nào. Sau đó ngay cả Ngô Hưng cũng bị lay động, mở miệng xin cho Tống Nghĩa.

 

“Diệp Thần, Diệp ba ba, tha cho tao đi.” Tống Nghĩa giả vờ quệt khóe mắt, “Hay là tao quỳ ngay trên bàn này dập đầu một cái cho mày nhé?”

 

Diệp Tư thở dài: “Tao có giận gì đâu.”

 

Chỉ là thấy may mắn thôi, kiếp trước mà bị Tống Nghĩa hù một cái thế này, chắc cậu còn chẳng kịp đợi thằng ngốc kia tới cứu viện, đã ngủm luôn ngay tại chỗ rồi.

 

Cậu chưa từng để ai biết mình bị bệnh tim. Đường đường một đời Diệp Thần, sao có thể để người khác biết mình là kẻ không có tương lai?

 

Ăn xong, Diệp Tư vác cặp lên: “Lại mang thêm cho Hà Tu hai cái bánh bao, sáng sớm cậu ấy đi tắm rồi.”

 

“Để tao đi mua!” – Tống Nghĩa lập tức nói.

 

Hà Tu bước vào lớp đúng lúc chuông báo vào học vang lên, mang theo hương bạc hà dễ chịu. Diệp Tư không nhịn được hít mũi mấy lần.

 

“Bữa sáng mua cho cậu rồi.” Diệp Tư nói, rồi lôi bài tập hôm qua nộp cho lớp phó học tập. Hà Tu cầm cặp lên, lôi ra đề thi thì sững sờ.

 

“Chúng nó bị sao thế này?” Hà Tu nhìn xấp đề nhăn nhúm gần như rách nát, hỏi.

 

Diệp Tư cũng đưa xấp đề nhăn nhúm chẳng kém của mình cho lớp phó, điềm nhiên: “Sáng ăn sáng tôi không cẩn thận ngồi lên cặp cậu.”

 

“Thế cậu cũng ngồi lên cặp chính mình à?” Hà Tu chỉ vào xấp đề của Diệp Tư.

 

Diệp Tư mặt không đổi sắc: “Tống Nghĩa ngồi lên cặp tôi.”

 

Hà Tu đành nộp đề, nhỏ giọng: “Ngồi cũng không đến nỗi thế chứ. Hay là mông hai người các cậu có siêu năng lực gì đặc biệt?”

 

Diệp Tư bật cười mắng: “Cút đi, tôi vo đề lại bắt nó ăn, không được à?”

 

“Được.” Hà Tu gật đầu, lại hỏi “Cậu tha cho cậu ta rồi?”

 

“Tôi có giận đâu.” Diệp Tư mở sách “Diệp Thần tôi đây không phải người nhỏ nhen vậy.”

 

Hà Tu còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Tư đã mở sách bài tập đẩy sang: “Giảng cho tôi bài này đi.”

 

Một bài hàm ngược, với học sinh bình thường thì hơi khó, nhưng trong mắt Hà Tu chắc chỉ như một cộng một.

 

Hắn nhỏ giọng xác nhận: “Vẫn diễn à?”

 

“Diễn.” Diệp Tư gật đầu “Tôi thật sự không biết làm.”

 

Hà Tu nhìn cậu hồi lâu mới viết công thức đầu tiên lên nháp, rồi khẽ thở dài.

 

Diễn cũng giống ra phết, còn nghiêm túc nữa.

 

Hôm nay có mấy thầy cô đều nhắc đến “kỳ thi phân lớp”, mấy chữ đó như chú thuật niệm vòng kim cô. Vốn Diệp Tư muốn tranh thủ ngủ trong giờ, nghe xong lập tức căng thẳng ngồi dậy học.

 

Lúc cậu học, Hà Tu thỉnh thoảng nhìn sang, ánh mắt từ khó hiểu chuyển thành quen dần, thậm chí lúc thấy cậu lộ vẻ mơ hồ còn chủ động “diễn cùng”, giảng đề cho cậu.

 

Ăn ý quá, hợp rơ quá. Trong lòng Diệp Tư thầm cảm khái điên cuồng, không cần mời, diễn viên tự giác còn biết “chủ động nhận vai”.

 

“Mai tôi mời cậu ăn khuya.” Diệp Tư chờ Hà Tu giảng xong một bài hóa học liền nói, “Quán nướng ngoài cổng hay trong trường, cậu chọn.”

 

Hà Tu nghĩ nghĩ: “Trong trường đi, có thể ăn bánh kẹp thịt.”

 

Cạnh nhà ăn có một quán nhỏ vùng Tây Bắc, bánh kẹp dai dai, thịt bên trong vừa thơm vừa mềm, ngon cực kỳ.

 

Diệp Tư gật đầu: “Được, lại gọi thêm một suất gà cay mang về cho mấy đứa kia. Ăn no rồi cậu giảng cho tôi bài vật lý hôm nay, cái bài quả cầu mang điện bay lên trời ấy.”

 

Hà Tu bật cười: “Về rồi vẫn còn diễn nữa à?”

 

“Diễn chứ.” Diệp Tư than: “Đã làm kịch thì phải trọn gói, khổ lắm chứ tưởng.”

 

Ba người đang quay về thì lớp phó học tập Thẩm Phi bỗng đuổi tới: “Đợi một chút.”

 

Tống Nghĩa dừng bước đầu tiên, cười híp mắt: “Đại mỹ nữ Phi Phi tìm tôi có việc gì không?”

 

“Không phải tìm cậu.” Thẩm Phi lườm một cái, nhìn về phía Diệp Tư và Hà Tu, hạ giọng “Nghe mẹ tôi nói, ngày mai hiệu phó Tiểu Vương hình như muốn tìm hai cậu.”

 

Mẹ của Thẩm Phi chính là Hồ Tú Kiệt, Thẩm Phi vừa học giỏi vừa hiền, lại thường tiết lộ tin tức cho mọi người, nên được ai cũng quý.

 

“Tìm bọn tôi? Làm gì chứ?” Diệp Tư có chút ngạc nhiên.

 

Thẩm Phi liếc về phía cuối hành lang, nơi Hồ Tú Kiệt thường xuất hiện: “Chắc không phải chuyện xấu, nghe nói là thầy Mã khởi xướng, muốn cho mọi người ‘tiêm một mũi máu gà’ trước kỳ thi phân lớp. Hai cậu tự biết trong lòng đi, chi tiết tôi cũng không rõ.”

 

Nói xong Thẩm Phi liền đi. Diệp Tư mù mờ nhìn Hà Tu: “Tiêm một mũi máu gà là sao?”

 

“Khó nói.” Hà Tu ngừng lại một chút, Lão Mã trò gì cũng nghĩ ra được, hắn làm học trò của ông một năm rồi, vẫn đoán không nổi lần này ông thầy lại định bày ra trò gì.

 

Tống Nghĩa lẩm bẩm: “Đi thôi đi thôi, chuyện ngày mai để mai hẵng tính, giờ còn ăn gà cay không đây?”

 

“Ăn.” Diệp Tư quay đầu nhìn bộ mặt hằm hằm của Tống Nghĩa, cười “Gì đấy, Thẩm Phi lườm mày một cái mà mày đã khó chịu như thế à? Chẳng phải mày thích Hứa Thiện Nguyệt lớp 12-3 sao?”

 

Tống Nghĩa hừ một tiếng: “Mày mù à, cả trường Anh Trung ai đẹp bằng Thẩm Phi? Nếu cô ấy chịu nhìn tao, tao còn để mắt tới Hứa Thiện Nguyệt à?”

 

“Đúng là đ* h** s*c.” Diệp Tư vừa cười mắng, vừa không kìm được ngoảnh lại liếc Thẩm Phi một cái.

 

Quả thật Thẩm Phi rất xinh, mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt to, đôi chân thon dài, lúc đi mái tóc đuôi ngựa khẽ đong đưa.

 

Nhưng không hiểu sao, trong lòng Diệp Tư chẳng có chút cảm giác gì.

 

‘Diệp thần à, ánh mắt mày cao quá rồi, chắc phải là tiên nữ mới khiến mày rung động được.’ Diệp Tư tự nhủ trong lòng.

 

Mười giờ rưỡi, cả khuôn viên trường đã chìm trong bóng tối, ba người dạo bước đi qua con đường rợp bóng cây. Trên sân bóng nhỏ vẫn còn vang lên tiếng bóng đập xuống đất.

 

Diệp Tư ngoảnh đầu nhìn lại, thấy có người đang ném bóng trong sân tối. Cậu nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là Chu Hải Xuyên – đội trưởng đội bóng rổ của trường. Chu Hải Xuyên là một tên cuồng bóng rổ, yêu bóng như mạng, cả kỹ năng lẫn nhân phẩm đều rất ổn. Trước đây, khi rảnh Diệp Tư cũng hay chơi bóng rổ với cậu ta.

 

“Diệp Tư!” Chu Hải Xuyên cũng thấy cậu, gọi với sang: “Đến chơi không?”

 

“Thôi.” Diệp Tư đáp, “Tôi đi ăn khuya với bạn.”

 

“Ồ.” Chu Hải Xuyên lại đập bóng hai cái, đổi vị trí rồi tiếp tục ném.

 

Tống Nghĩa thở dài: “Giải bóng rổ khối 12 vừa giành lại được không dễ, thế mà lại bị Trần Tử Hàng phá hỏng, Chu Hải Xuyên chịu đả kích lớn lắm.”

 

Ba người tiếp tục đi về phía nhà ăn. Diệp Tư nói: “Hình như học kỳ này ít thấy cậu ta chơi bóng.”

 

“Ban ngày cậu ta không chơi, gọi đội ra cũng chẳng được. Tối đến thì chỉ một mình ra đây buồn bã ném bóng, ai nhìn thấy mà chẳng xót lòng.” Tống Nghĩa nói tiếp: “Rõ ràng chuyện đó không phải lỗi của cậu ta, nhưng Chu Hải Xuyên lại đặc biệt tự trách, bảo là không cho anh em trong đội một sân khấu kết thúc huy hoàng.”

 

Diệp Tư im lặng một lúc, nghiến răng: “Trần Tử Hàng đúng là súc sinh.”

 

“Súc sinh!” Tống Nghĩa cũng chửi theo.

 

Bên cạnh, Hà Tu bỗng nhiên nói: “Tìm cơ hội giành lại giải bóng rổ đi.”

 

Diệp Tư khựng bước: “Cậu biết chơi bóng à?”

 

Đời trước đừng nói bóng rổ, ngay cả đại hội thể thao Hà Tu cũng chưa từng đăng ký hạng mục nào, đến kéo co còn chẳng tham gia. Lẽ ra hắn không thể biết chơi, nhưng Diệp Tư lại cảm thấy đời này chưa chắc. Quỹ đạo số mệnh của Hà Tu thay đổi quá nhiều, đến đánh nhau cũng biết, thì biết chơi bóng cũng chẳng lạ.

 

Hà Tu ngập ngừng: “Biết thì biết, nhưng không hay chơi, trình độ thì…”

 

“Đã rất đỉnh rồi học thần.” Tống Nghĩa giơ cả hai ngón cái với hắn, “Cậu học giỏi hơn tôi, đánh nhau cũng hơn tôi, nếu ngay cả bóng rổ cũng hơn tôi, tôi thật sự chỉ còn nước đi chết thôi.”

 

Hà Tu liếc nhìn cậu ta, nói nốt nửa câu vừa bị ngắt: “Trình độ thì… chắc chỉ nhỉnh hơn Tống Nghĩa chút.”

 

Hai ngón cái của Tống Nghĩa cứng ngắc giữa không trung, Diệp Tư cười đến suýt ngã xuống bậc thang, điên cuồng đẩy lưng Tống Nghĩa: “Đi chết đi, chính mày nói đó, nhanh lên.”

 

“Tao không tin!” Tống Nghĩa gào bi thương, hất rèm cửa quán ăn xông vào, “Ông chủ! Một đĩa gà to! Một con gà giải hết sầu muộn!”

 

Diệp Tư cùng Hà Tu theo sau, Diệp Tư nhìn Hà Tu: “Vậy cậu định giành lại thế nào, có cách sao?”

 

“Tạm thời chưa.” Hà Tu đáp, “Chuyện này phải chờ cơ hội, nóng vội không được.”

 

Diệp Tư nhìn hắn, không nói gì. Cậu cảm thấy Hà Tu chắc chắn có ý tưởng, ít nhất là ‘mầm mống’ trong đầu, nếu không sẽ chẳng nói vậy.

 

Dù đã được Thẩm Phi dặn dò từ trước, nhưng khi hiệu phó Tiểu Vương, Lão Mã, Hồ Tú Kiệt cùng bước đến trước mặt, rồi Lão Mã cười híp mắt nói xong lý tưởng của mình, Diệp Tư vẫn đứng ngây người tại chỗ.

 

“Tổ chức một trận Đại chiến đấu đề máu lửa!” Lão Mã hùng hồn nói: “Các em là đại diện của lớp khối tự nhiên, vậy hãy đấu toán và tổ hợp lý – hóa – sinh, cho cả khối 12 cùng đến xem! k*ch th*ch nhiệt huyết của mọi người!”

 

“Thầy chắc không phải muốn chọc tức mọi người chết đấy chứ?” Diệp Tư mặt không cảm xúc nhìn Lão Mã.

 

Hiệu phó Tiểu Vương cười: “Chuyện này tôi ủng hộ thầy Mã. Mọi người học hành cắm đầu cũng mụ mị rồi, thấy hai cao thủ đối đầu, ngay cả tôi còn thấy máu nóng sôi trào, huống chi là học sinh?”

 

Hồ Tú Kiệt cũng nói: “Diệp Tư học kỳ này thật sự khiến thầy cô bất ngờ, em quan tâm bạn bè, chuyện Ôn Thần cũng ra tay giúp đỡ, lần này coi như làm chút việc tốt cho cả khối đi.”

 

“Em…” Diệp Tư mệt mỏi, lắc đầu, định từ chối tham gia cái trò quỷ quái này thì Hà Tu khẽ kéo tay áo cậu.

 

Cơ hội đến rồi. Hà Tu dùng khẩu hình nói với cậu.

 

 hội gì??’ Diệp Tư cũng dùng khẩu hình hỏi lại.

 

Hà Tu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Hồ Tú Kiệt: “Chúng em có thể tham gia, nhưng… phải có điều kiện.”

 

“Còn có điều kiện nữa à?” mắt Lão Mã sáng rực, cười ha hả, “Các em nói đi.”

 

Trong lòng Diệp Tư chấn động, lập tức hiểu ra. Cậu quay sang nhìn Hà Tu, thấy hắn nói rành rọt từng chữ:

 

“Chúng em đồng ý tham gia hoạt động này, nhưng phải trả lại giải bóng rổ cho bọn em.”

Exit mobile version