TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 58

  1. Home
  2. Hệ Thống Học Bá Lầy Lội
  3. Chương 58
Prev
Next

Tai nạn của Giản Minh Trạch khiến nhà trường đặc biệt chú ý. Chiều hôm sau, cô Hồ Tú Kiệt nói liên tục nửa giờ trên loa phát thanh về an toàn giao thông. Toàn bộ các lớp khối 12 đều không ngoại lệ, ai nấy đều phải ngồi thẳng lưng nghe răn dạy qua loa phóng thanh.

 

Khó khăn lắm buổi phát thanh mới kết thúc, Lão Mã nhẹ nhàng vỗ lên bàn giảng:

 

“Chuyện này tuy bắt nguồn từ học sinh lớp chúng ta, nhưng Thẩm Phi và Giản Minh Trạch đều không vi phạm quy tắc giao thông, tai nạn xảy ra là ngoài ý muốn, không ai tránh được. Sau này các em phải chú ý an toàn, đừng bàn tán riêng nữa, lớp 12 vẫn phải lấy việc học làm trọng.”

 

“Thầy ơi, giờ Tiểu Giản thế nào rồi ạ?” Tề Nguyệt giơ tay hỏi.

 

Lão Mã mỉm cười: “Mọi thứ đều ổn, hiện tại chỉ cần phối hợp điều trị và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tình trạng của Tiểu Giản hơi đặc biệt nên phải nằm viện đến khoảng đầu tháng mười một, các em cứ yên tâm.”

 

Vốn dĩ Diệp Tư định cuối tuần này lại đi thăm thêm lần nữa, nhưng Lão Mã nói tiếp rằng không muốn các em tốn quá nhiều thời gian, nếu đi thì tuần đầu mỗi ngày hai người, sau đó thì hạn chế quấy rầy Tiểu Giản tĩnh dưỡng. Cậu và Hà Tu đã đi một lần, La Hán chắc chắn cũng đi, Thẩm Phi lại càng phải đi, Ôn Thần cũng nói muốn đến thăm.

 

Tính qua tính lại, lịch thăm của Giản Minh Trạch đã kín đặc.

 

Diệp Tư thở dài: “Tiểu Giản nổi tiếng thật rồi.”

 

“Có gì cần thì chúng ta lại đi, đừng vây lấy người ta hoài.” Hà Tu cười nói, “Mẹ anh vốn bảo cuối tuần về nhà, nhưng anh đã kiếm cớ từ chối rồi. Cuối tuần này đến nhà em ăn tôm hùm đất nhé.”

 

“Quá được!” Mắt Diệp Tư sáng rực, lập tức quẳng Tiểu Giản ra sau đầu, hớn hở xoa tay: “Sắp cuối tuần rồi!”

 

Cuối cùng cũng mong chờ được đến thứ Bảy. Diệp Tư kéo Hà Tu dậy từ sáng sớm. Người dân bình thường ăn tôm hùm đất hay đến quán, còn chợ thủy sản chủ yếu bán cho nhà hàng. Lứa hàng tươi nhất thường bán hết vào buổi sáng, nên muốn mua tôm hùm đất vừa tươi vừa ngon vừa “trẻ khỏe đầy sức sống” thì phải đi từ sáng sớm.

 

Hai người chẳng kịp ăn sáng, mua vội hai chiếc hamburger ngoài cổng trường rồi hấp tấp bắt chuyến xe buýt sớm nhất.

 

Vẫn là hàng ghế cuối. Lần này Diệp Tư ngồi sát cửa sổ, Hà Tu chen sát bên cạnh.

 

Hắn cầm điện thoại lật xem rồi hơi do dự hỏi: “Lát nữa mua tôm có phải mặc cả không?”

 

“Còn tùy.” Diệp Tư nhướng mày đầy kinh nghiệm, kéo tay Hà Tu ghé đầu lại, hạ giọng thần bí: “Có một người gọi là ‘anh Tần’, vua thủy sản của chợ. Nếu mua được tôm của anh ta thì không mặc cả, có đắt cũng mua. Nhưng nếu tôm của anh ta đã bán hết cho nhà hàng, mua chỗ khác thì chúng ta mặc cả chút.”

 

Hà Tu ồ một tiếng, cắn miếng hamburger, nhai một lúc rồi không nhịn được lại nhỏ giọng hỏi: “Sao phải thần bí thế?”

 

Diệp Tư ngẩn người.

 

Hai người nhìn nhau một hồi, Diệp Tư bật cười ngả lên lan can: “Không biết.”

 

Hà Tu cũng cười: “Không biết mà nói nhỏ như sợ có đối thủ cạnh tranh trên xe vậy.”

 

Trên xe ngoài họ ra chỉ có hai bà cụ xách giỏ rau, rõ ràng là đi chợ khác.

 

Diệp Tư “ấy” mấy tiếng, lau nước mắt vì cười: “Chẳng hiểu sao, cứ thấy hào hứng thôi.”

 

“Thật ra anh cũng vậy,” Hà Tu gật đầu, rồi lại nhỏ giọng: “Còn hơi hồi hộp nữa.”

 

Diệp Tư ăn uống luôn tùy hứng, vài miếng đã hết nửa cái hamburger, má phồng lên vừa nhai vừa còn có thể nói chuyện được. Nhưng Hà Tu thì khác, tuy cũng dứt khoát kiểu con trai nhưng chưa bao giờ ăn uống vội, từng miếng chậm rãi, trông rất tao nhã quý tộc.

 

Diệp Tư tặc lưỡi, muốn học theo, cúi nhìn thì tay đã chỉ còn cục giấy gói.

 

Hết sạch rồi.

 

Diệp Tư lại tặc lưỡi.

 

“Ăn không?” Hà Tu bình tĩnh đưa hamburger của bản thân qua, “Anh thấy vị này cũng được.”

 

Diệp Tư nắm cổ tay Hà Tu kéo chiếc hamburger tới miệng, cúi đầu cắn một miếng, nhai mãn nguyện rồi mới nhớ ra lại quên luyện “tư thế ăn uống tao nhã”.

 

“Mỗi lần nhìn em ăn anh đều thấy ngon miệng lạ,” Hà Tu nói nghiêm túc, “Như thể không phải món anh ăn.”

 

“Anh đây là đang chửi người đấy biết không. Hay thật sự anh đang chửi em?” Diệp Tư kinh ngạc nhìn hắn.

 

Hà Tu sững lại: “Anh đang khen đấy. Trước giờ anh chưa từng thấy ai ăn cơm ngon miệng như em.”

 

“Đủ rồi, anh im đi.” Diệp Tư cười nghiêng ngả, hít sâu vài hơi rồi thoải mái khoác vai Hà Tu, đầu tựa lên vai hắn chơi điện thoại.

 

Hà Tu cũng cười, cắn thêm hai miếng chỗ Diệp Tư vừa ăn, vừa nhai vừa nở nụ cười nhẹ nhõm.

 

Sáng thứ Bảy, trên đường hầu như chẳng thấy xe nào, cả thành phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ mờ sương.

 

Nhưng cửa chợ thủy sản thì khác. Xe buýt chỉ dừng ở đầu phố, vào trong phải đi bộ. Đây là khu phố cũ chưa cải tạo, chợ thủy sản thực ra là một dãy nhà kho mái tôn dài, nằm sâu trong con phố này. Đường xi măng lồi lõm, hệ thống thoát nước gần như bằng không, mấy hôm trước vừa có trận mưa đầu thu, đến giờ cả con phố vẫn ngập bùn nước. Xe cộ ra vào đủ loại: từ xe tải lớn đến xe ba bánh chở hàng tư nhân, loại nào cũng có.

 

Xuống xe, Diệp Tư lập tức rẽ vào trong, mới đi vài bước ống quần đã dính bùn, nhưng cậu không bận tâm, bước đi như bay.

 

“Đi thôi!” Diệp Tư ngoái đầu gọi Hà Tu.

 

Hà Tu đáp một tiếng, cố làm ngơ bùn đất dưới chân, chạy vài bước đuổi kịp liền bị Diệp Tư khoác vai kéo đi.

 

“Chỗ này có phải rất lợi hại không?” Diệp Tư hỏi.

 

Hà Tu nhìn cậu một lát, nghiêm túc gật: “Ừm.”

 

Vừa vào nhà kho, mùi tanh của hải sản xộc thẳng vào mũi. Diệp Tư phấn khích kéo Hà Tu len vào. Bên trong đông nghịt, chen chúc toàn người. Phải dẫm lên vũng nước bẩn, va chạm vào cánh tay đẫm mồ hôi của vô số người mới chen vào được.

 

Tiếng rao của người bán, người mua hòa lẫn, cả khu nhà chợ ồn ào như sắp nổ tung.

 

Đi chưa được nửa đường, Hà Tu đã đầm đìa mồ hôi. Hắn cảm giác bàn tay Diệp Tư nắm cũng ướt, cả hai đều dính dấp. Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên lưng áo Diệp Tư ướt đẫm một mảng, chỗ bả vai màu đậm hẳn.

 

“Em nóng không?” Hà Tu đưa tay quạt hai bên má cậu. Diệp Tư quay đầu bảo: “Anh còn toát mồ hôi hơn em, chảy cả xuống rồi.”

 

Hà Tu nghe xong vô thức lau mặt, quả thật ướt sũng.

 

Khu chợ này chẳng khác gì phòng xông hơi, chỉ thiếu mỗi hơi nước, nhưng cũng đủ sức làm người ta toát mồ hôi đầm đìa trong chốc lát.

 

“Ở đây đừng kén sạch sẽ nữa!” Diệp Tư cố hét qua tiếng ồn, nắm chặt tay Hà Tu, “Nhanh lên! Em thấy anh Tần rồi!”

 

Hà Tu vội gật đầu, theo bản năng bước nhanh hơn. Nhưng Diệp Tư còn nhanh hơn thế, dẫm bùn bắn tung, xông thẳng như gió, khí thế “người cản giết người, Phật cản giết Phật”.

 

“Khoan đã,” Hà Tu bị kéo chạy một đoạn, không nhịn được rồi bật cười, “Cái ‘vua tôm hùm đất’ kia thật sự đáng giá lắm sao?”

 

“Ngon lắm!” Diệp Tư quay đầu nhăn mày gào, “Muốn ăn ngon nhất thì đừng rụt rè! Anh là tiểu thư đấy à?! Nhanh nhanh lên!”

 

“Ờ ờ, được.” Hà Tu gật đầu, nhìn vẻ nghiêm túc dữ dằn của cậu, lại càng cười.

 

Hai người vừa chạy vừa nhảy, giày trắng và ống quần toàn vết bùn, cuối cùng cũng đến quầy “Vua Tôm Hùm” trong truyền thuyết của anh Tần.

 

Thực ra Hà Tu nhìn chẳng thấy quầy này khác gì các quầy khác: diện tích tương tự, từng tầng bể nước xếp chồng, chỉ khác là bán nhanh hơn thật, bể gần như trống trơn. Chủ quầy là người đàn ông trung niên gầy, c** tr*n, tay xăm kín hình, tóc cắt sát trông như hói, mặt mày dữ tợn.

 

“Anh Tần! Là tôi đây!” Diệp Tư đứng trước quầy, “Còn tôm không ạ!”

 

Ông chủ nhíu mày nhìn cậu một lúc, như đang cố nhớ “tôi đây” là ai.

 

“Tôi đây mà! Diệp Thần đây!” Diệp Tư cau mày hét.

 

Ông chủ: Diệp Thần là ai.jpg

 

Hà Tu mím chặt môi, cố nhịn cười.

 

Diệp Tư sốt ruột: “Tôi là khách quen đó! Mùa hè năm ngoái tôi cũng mua tôm nhà anh!”

 

“Ngày nào cũng có người tự xưng khách quen.” Ông chủ cuối cùng cũng rút điếu thuốc khỏi miệng, giọng khàn khàn: “Không cần nịnh, tôm còn đúng một lô, muốn lấy hết thì lấy, không thì thôi, khỏi cân ký, bán cho ai cũng vậy.”

 

“Trời ơi! Một lô nguyên à!” Diệp Tư tròn xoe mắt, quay đầu nhìn Hà Tu.

 

Hà Tu ngẩn ra, chẳng biết đáp gì, chỉ ráng tròn mắt theo.

 

“Phát tài rồi! Phát tài rồi!” Diệp Tư nắm chặt tay Hà Tu, “Một lô đó!”

 

Nói cứ như được cho không vậy…

 

Hà Tu lại cố nín cười.

 

“Thế có lấy không?” Ông chủ mất kiên nhẫn.

 

“Lấy!” Diệp Tư quay đầu hét, “Tất cả đưa tôi! Là tôm sống chứ?”

 

“Đương nhiên, cậu nói nhảm.” Ông chủ nheo mắt, bấm điện thoại “tách tách”: “Quét mã.”

 

Đến khâu này, Hà Tu mới lặng lẽ bước lên, vừa kịp thấy con số hiện trên màn hình.

 

Suýt ngất.

 

“Xin hỏi… một lô là bao nhiêu cân ạ?” Hà Tu hỏi.

 

Ông chủ phun một làn khói dày: “Cái gì? Nói to lên!”

 

“Một lô bao nhiêu cân ạ!” Hà Tu cũng gào lên.

 

“Năm mươi!” Ông chủ gào.

 

Hà Tu: “……”

 

Năm mươi cân tôm hùm đất đựng trong ba thùng nước đá lớn. Diệp Tư còn đưa thêm năm mươi tệ thuê xe ba bánh chở về.

 

Khi Diệp Tư cúi đầu cẩn thận ghi địa chỉ cho người chở hàng, Hà Tu lặng lẽ quay lại nhìn quầy tôm đó lần nữa.

 

Biển hiệu đỏ rực đề chữ vàng—”Lão Tần Vương Giả Tiểu Long Hạ”. (Lão Tần vua tôm hùm đất).

 

Hà Tu: “……”

 

Ông chủ Tần bán xong “lô cuối cùng”, ghi chép xong liền quay sang tán gẫu với chủ quầy bên cạnh, rồi cúi đầu kéo từ quầy kia về thêm một thùng.

 

Hà Tu: “……”

 

Không thể nhìn nữa, nhìn thêm lại dễ sinh chuyện.

 

“Nhà cậu xa quá.” Anh chàng lái xe ba bánh xem bản đồ trên điện thoại rồi nhíu mày: “Không phải bảo năm cây số sao, chỗ này hơn bảy cây rồi.”

 

“Thế à?” Diệp Tư ghé mắt nhìn: “Đúng thật. Vậy tôi bù thêm hai mươi tệ nhé? Anh nhớ chở tôm tươi sống đến nơi, hôm nay tôi mời nhiều bạn ăn lắm, đừng làm hỏng.”

 

“Được. Dù sao tôi với ông chủ Tần cũng quen, lỗ chút cũng không sao.” Anh chàng hô một tiếng, nhảy phắt lên xe như hiệp khách lên ngựa, hai chân đạp mấy cái, xe ba bánh phóng vèo đi như mô-tô Harley.

 

Diệp Tư thở phào, lau mồ hôi trán, quay sang cười với Hà Tu: “Hôm nay đúng là may mắn, cướp được cả lô tôm từ chỗ anh Tần, quá hời luôn.”

 

Hà Tu: “… Ừ.”

 

“Đi thôi, nóng chết mất.” Diệp Tư nói rồi lại kéo tay Hà Tu. Lúc này chỉ cần chạm da là như bỏng, vậy mà cậu dường như không cảm thấy, thậm chí áp sát Hà Tu còn thấy dễ chịu hơn.

 

Rời khỏi khu chợ thủy sản ngột ngạt, Diệp Tư cuối cùng cũng thở phào, mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, từ đầu đến chân toát lên hai chữ “sảng khoái”.

 

“Duyên phận! Em nói rồi, em với anh Tần đúng là có duyên.” Diệp Tư kéo tay Hà Tu, “Quán anh ta làm ăn siêu siêu tốt, mỗi lần em đến nhìn là mấy thùng đã trống trơn.”

 

Hà Tu: “Ừ…”

 

“Nhưng anh đoán xem ‘duyên’ nằm ở đâu?” Diệp Tư hứng khởi hỏi.

 

Hà Tu nghĩ một lúc: “Mỗi lần đều mua được món hời?”

 

“Đúng!” Diệp Tư reo lên: “Đỉnh chưa! Phố đêm mấy quán lớn đều nhập hàng từ chỗ anh ta, thỉnh thoảng còn dư một hai lô, mua được là lời to!”

 

Hà Tu gật gù: “Duyên sâu thật, lần nào cũng gặp may.”

 

“Đúng thế!” Diệp Tư nhướn mày.

 

Hà Tu khẽ thở dài.

 

Hai người cùng đi ra ngoài. Lúc ra, Diệp Tư không còn hùng hổ như khi đến nữa, thấy có vũng nước còn biết vòng qua, dù giày và quần đã chẳng còn chỗ để bẩn thêm.

 

Nhưng đi được một đoạn, bước chân cậu bỗng chậm lại, nét hớn hở trên mặt tan biến, đi đến đầu phố thì dừng hẳn, hít một hơi lạnh.

 

“Làm sao thế?” Hà Tu hỏi.

 

Diệp Tư cau mày nhìn hắn: “Nghe anh vừa tổng kết lại, sao em thấy có gì đó không đúng lắm, má nó, trùng hợp quá thể.”

 

Hà Tu thoáng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Mua được tôm, vui không?”

 

Diệp Tư do dự: “Vui thì cũng vui…”

 

“Vui thì tức là tôm ngon.” Hà Tu lập tức nói, kéo tay cậu: “Đi, về nhà thôi.”

 

“Má nó.” Diệp Tư hất tay ra “Không phải em bị lừa mấy năm nay đấy chứ!”

 

Hà Tu nghiêm mặt: “Mua được là lời, vui thì là tôm ngon, đừng nghĩ nữa.”

 

Diệp Tư nghiêm sắc mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Hà Tu nổi da gà, chột dạ, hồi lâu sau mới khẽ thở dài nói: “Lúc vừa xông vào, anh có liếc sang hai bên…Em ở đây nhiều năm như vậy, lẽ nào không để ý trong cái chợ đó toàn biển hiệu kiểu ‘Vua tôm hùm đất’, ‘Đại vương tôm hùm đất’, ‘Nữ hoàng tôm hùm đất’ sao?”

 

Diệp Tư hít mạnh một tiếng: “Nhưng mấy cái đó đều giả mà, chỉ có chỗ của anh Tần mới là vua thật.”

 

“Ai nói?” Hà Tu bình thản hỏi.

 

“…” Diệp Tư dần ngơ ngác.

 

Hà Tu lại khẽ thở dài, hơi còn chưa ra hết đã nhịn không được bật cười. Diệp Tư cũng bị lây, chẳng hiểu sao bật cười, mồ hôi nhỏ xuống người anh, cậu gục vào hắn, vừa cười vừa mắng: “Ôi… đệch… má nó em…”

 

“Hay quay lại nhé?” Diệp Tư nói.

 

“Đừng.” Hà Tu lập tức kéo cậu một cái “Đừng gây chuyện, mua thì đã mua rồi, anh ta cũng chẳng chém giá.”

 

“Yên tâm, chúng ta không quay lại đánh nhau đâu.” Diệp Tư xoa tay Hà Tu, bất lực nói: “Trong này như một xã hội thu nhỏ, em mà đập một sạp thì chẳng biết bao nhiêu người vung tôm hùm đất lên xử em. Em chỉ là muốn quay lại nhìn, để hiện thực lạnh lẽo giáng thẳng vào gương mặt ngây thơ của bản thân mà thôi.”

 

“Cũng chẳng đén mức thế.” Hà Tu cong nhẹ khóe môi “Anh thì không ngại đi cùng em đánh một trận, dù sao tôm cũng đang trên đường về rồi.”

 

Nghe vậy Diệp Tư suýt bật cười đến ngã nhào xuống vũng nước, may mà còn khoác cổ Hà Tu. Hắn đỡ cậu rồi lại nói: “Không sao đâu, nãy anh vừa liếc qua, ít ra tôm còn sống, không bị lừa thảm lắm.”

 

“Dù ao em cũng ăn chỗ đó bao nhiêu năm.” Diệp Tư gật gù, làm bộ nghiêm túc chưa được hai giây đã bật cười khanh khách.

 

“Có phải anh vừa nhìn thấy gì rồi không?” Diệp Tư vừa cười vừa hỏi.

 

“Ừm…” Hà Tu “Thì… chân trước chúng ta vừa đi, chân sau ông chủ đã từ sạp khác kéo về thêm một thùng nữa.”

 

Nghe xong, mặt Diệp Tư bí xị: “Vậy còn quay lại xem cái khỉ gì nữa.”

 

“Đừng nói vậy, tận mắt thấy được sự thật cũng là niềm vui vô tận.” Hà Tu nghiêm túc nói.

 

Diệp Tư trừng hắn, trong lòng thề thốt: Nếu đây không phải bạn trai cậu, nếu không phải tên đẹp trai chết tiệt này là bạn trai cậu, thì cậu đã tát cho một phát rồi.

 

“Haiz.” Diệp Tư thở dài “Thôi, không quay lại nữa, chỗ đau lòng, đi thôi.”

 

“Đừng buồn.” Hà Tu xoa lưng cậu “Tôm đó thật ra cũng ổn, trông rất tươi, râu ria sạch sẽ, không phải vua thì cũng là tể tướng, đừng lo.”

 

“Sao anh biết?” Diệp Tư tròn mắt.

 

Hà Tu hơi ngập ngừng, có chút ngại ngùng: “Trên đường về anh có tra bằng điện thoại.”

 

Diệp Tư nhìn Hà Tu như cuốn bách khoa toàn thư tôm hùm đất sống, cậu lại không muốn để lộ việc bản thân chẳng biết chọn tôm, đành tạm bợ ôm Phật chân, học lỏm chút xíu.

 

Diệp Tư treo trên người hắn thở dài: “Thôi chịu thua.”

 

“Ai thua?” Hà Tu nghiêm túc quay sang nhìn.

 

Khoảng cách quá gần, ánh mắt sắc bén của Diệp Tư như có thể quét sạch lông tơ trên mặt hắn: “Lại muốn ăn đòn hả? Đừng để đại ca trường học phải xử anh nha.”

 

“Đại ca trường học chẳng phải nói sẽ che chở cho anh sao?” Hà Tu cười hỏi.

 

Diệp Tư hừ nhẹ một tiếng, lười biếng kéo Hà Tu hơn, thấy không đủ thì tự gối đầu lên vai hắn, giọng mơ hồ: “Đừng tưởng làm bạn trai rồi thì em không nỡ đánh anh.”

 

“Ừm.” Hà Tu mỉm cười đáp.

 

Vừa ra khỏi con phố chợ hải sản, không khí bỗng trở nên trong lành hơn hẳn. Mùi tanh biến mất, cái oi bức ngột ngạt cũng không còn. Hai người khoác vai nhau đi một đoạn, vừa hay có cơn gió thổi qua, mồ hôi bốc hơi thấy mát hẳn.

 

Diệp Tư lim dim thoải mái ngáp: “Buồn ngủ chết đi được, năm giờ sáng đã dậy, chạy tới để bị lừa.”

 

Hà Tu mỉm cười: “Sáng sớm không khí cũng tốt mà. Sang năm tầm này chúng ta lại đi mua, mua con ‘vua tôm hùm đất’ thật sự.”

 

Nghe vậy, Diệp Tư khẽ cười không tiếng, dụi đầu vào vai Hà Tu, một lúc sau lười biếng nói: “Sang năm chắc không còn ở thành phố H nữa, phải qua thủ đô xem chợ hải sản ở đó có sâu như này không.”

 

Hà Tu không kìm được đưa tay xoa đầu cậu: “Ừ.”

 

Không biết có phải do gió thổi dễ chịu quá không, đi vài bước Diệp Tư đã chẳng nói gì nữa, người dần dần đè hẳn lên Hà Tu, cuối cùng gần như treo cả người lên, chỉ thiếu điều nhấc cả hai chân khỏi đất.

 

Hà Tu nghiêng đầu, thấy mắt cậu lim dim, liền hạ giọng dịu dàng: “Buồn ngủ à? Anh gọi xe nhé.”

 

“Đừng, đi thêm chút nữa.” Diệp Tư mắt nhắm tịt, ừm một tiếng, lại ngả người vào hắn nhiều hơn “Gió thổi mát quá, đi thêm đi.”

 

Hà Tu khẽ nắn tay cậu: “Được.”

 

“Con phố này có gần trường Y không?” Diệp Tư đột nhiên nhớ ra, quay đầu nhìn biển tên đường “Quả nhiên, rẽ phải ra đường Thường Bình Tây là tới khu đó, đi mua cốc trà sữa rồi bắt xe về nhé.”

 

Hà Tu gật đầu.

 

Khu trường Y này anh chưa từng tới, nhưng nhớ ở cổng trường đúng là có tiệm trà sữa khá nổi, còn có bức tường chữ ký của mấy người nổi tiếng, trước đây lúc lên văn phòng lấy đề thi nghe mấy cô giáo trẻ ở văn phòng bàn tán.

 

Hà Tu vừa đi vừa tra điện thoại: “Đặc biệt hình như là trà sữa trân châu ‘Khảo thần’, với trà xanh sữa ‘Kim bảng đề danh’. Đặt tên kỳ ghê.”

 

“Thế cho em trà xanh sữa ‘Kim bảng đề danh’ đi.” Diệp Tư thuận miệng nói “Đã ‘kim bảng đề danh’ thì xanh cũng được.”

 

Hà Tu suýt bật cười thành tiếng.

 

Sáng sớm tiệm không có khách, lúc hai người đẩy cửa vào, nhân viên còn gục trên quầy ngủ gà gật, nghe gọi đồ mới chậm rãi pha hai cốc trà sữa.

 

Diệp Tư ngậm ống hút đi ra, một ngụm trà sữa mát lạnh xuống bụng cũng sảng khoái, ít ra không còn buồn ngủ nữa. Trà sữa quả thật ngon, hơn hẳn mấy quán trước cổng trường Anh Trung.

 

“Cho em uống thử cốc của anh.” Diệp Tư nói, “Cốc của tôi hình như không có trân châu.”

 

“Ừ, của em chỉ có kem sữa, của anh có trân châu.” Hà Tu vừa nói rồi vừa đưa cốc qua, Diệp Tư vừa há miệng, anh lại rụt tay về.

 

“M* nó…” Diệp Tư vừa tức vừa buồn cười “Định đầu độc em à…”

 

“Suỵt.” Hà Tu đột nhiên cau mày, ánh mắt nhìn ra sau lưng cậu ra sau, rồi hạ giọng: “Đợi anh quay người đi cạnh em thêm vài bước, em hẵng quay đầu nhìn.”

 

“Nhìn cái gì?” Diệp Tư cau mày, theo phản xạ định ngoái lại ngay nhưng cố nhịn.

 

Hà Tu thấp giọng nói: “Coi sau lưng có phải bạn gái của Ngô Hưng không, chính là cô gái lần trước cũng đi công viên giải trí tên… Tiểu…”

 

“Tiểu Kiều?” Diệp Tư nhỏ giọng hỏi.

 

“Đúng vậy.” Hà Tu gật đầu.

 

Nói xong hắn quay lại, tỏ ra thản nhiên, sóng vai cùng cậu vừa uống trà vừa chậm rãi đi tiếp. Đến đoạn rẽ trước mặt, Diệp Tư mới kín đáo ngoái lại nhìn.

 

Không sai, ngay cả chiếc váy cũng y hệt lần trước, vì sau lưng có cái nơ to nên cậu ấn tượng rất sâu.

 

Lông mày cậu dần nhíu chặt.

 

“Thằng kia vừa choàng vai cô ấy đúng không?” Diệp Tư cau mày hạ giọng “Tiểu Kiều còn cười vui vẻ, em không nhìn nhầm chứ?”

 

“Không nhầm, anh cũng thấy y vậy.” Hà Tu nói, khẽ thở dài.

 

Nghe vậy Diệp Tư im lặng rất lâu, sau đó mới nốc một ngụm trà sữa lớn, thở ra rồi chửi một khẽ một câu: “Đệch.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 58"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull