Site icon TruyenVnFull

Hệ Thống Học Bá Lầy Lội - Chương 75

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bữa lẩu này là lần tụ tập cuối cùng của ba người trước Tết. Sau đó, Ngô Hưng sẽ theo ba mẹ xuống phía Nam ăn Tết, Tống Nghĩa cũng về quê, nghe nói còn mang theo toàn bộ đống đề thi chưa làm của học kỳ này, nhét chật cứng một cái vali 28 inch, nặng như cả ngàn cân.

 

Tống Nghĩa: [Tao nói cho bọn mày biết, tri thức đúng là cmn nặng trĩu.” Tống Nghĩa chụp cái vali rồi đăng lên nhóm bạn, lại nhắn: [Tao ngốc luôn, vừa xách lên mà không nổi.]

 

Ngô Hưng trả lời: [Nhưng đống đề đó của mày toàn để trống, có tri thức đâu.]

 

Diệp Tư: [Đó không phải tri thức, đó là món nợ của nó.]

 

Ngô Hưng gửi ngay một icon cười lăn lộn. Tống Nghĩa tức giận, gửi hẳn một đoạn ghi âm mắng chửi mười giây. Diệp Tư vừa cười vừa nghe xong, quẳng điện thoại sang một bên, đứng dậy vươn vai.

 

Ngày mai đã là giao thừa rồi. Gần đây nhà bận rộn vô cùng, bạn làm ăn của ba cậu tới biếu quà liên tục, có khi một buổi sáng tới ba bốn lượt.

 

Người ‘có mặt mũi’ thì tặng những hộp quà xa hoa, người ‘chân chất’ thì trực tiếp mang hẳn nửa con “lợn đen nuôi ở quê” tới. Diệp Tư ngồi học trong phòng, nghe ba cậu ở ngoài chặt thịt bằng rìu “đoàng đoàng đoàng”, nghĩ mà thấy rùng mình.

 

“Em đang làm gì đấy?” Hà Tu trong video cười hỏi.

 

“Đang thả lỏng thôi.” Diệp Tư cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng ngủ, vươn vai giãn gân cốt, “Em thấy trong nhóm lớp bỗng dưng mọi người thi nhau khoe học kỳ này làm được bao nhiêu đề, đúng là mê thật.”

 

“Cậu chắc chắn nhiều hơn họ.” Hà Tu cười nói, “Giờ kỷ lục thuộc về ai?”

 

“Trương Sơn Cái chứ ai.” Diệp Tư thở dài, “Anh xem ảnh của cậu ta chưa? Sách bài tập với đề thi chồng lên từ đất đến tận đùi. Nhưng mà, cậu ta bảo có mấy quyển 5-3 làm nhảy cóc.”

 

“Em ít nhất phải đến ngang eo.” Hà Tu nghe vậy bình thản cười, “Không tin thì cứ gom lại xem.”

 

“Vậy à?” Diệp Tư nghe xong bỗng hơi động lòng, lúc nãy còn thấy người ta nhàm chán, “Thế em gom lại thử nhé, anh có xem không?”

 

“Xem.” Hà Tu cười, đổi tư thế nằm trên sofa, đặt điện thoại lên bàn trà, “Chắc mất một lúc, anh vừa chơi game vừa nhìn em dọn.”

 

“Được thôi.” Trong mắt đen của Diệp Tư ánh lên nụ cười sinh động, “Bật tiếng game lên đi, cho thật chút.”

 

Hà Tu mở âm nền.

 

Diệp Tư vốn có chút ‘tật’ thích sắp xếp ngăn nắp, không thích để tài liệu đã làm ở trường, mỗi cuối tuần đều mang về nhà. Lúc đầu để trong ngăn kéo, sau không để nổi nữa thì nhờ ba cậu cất giúp. Ba Diệp buộc thành từng chồng, nhét vào tủ quần áo trong phòng mình.

 

Diệp Tư đặt điện thoại có Hà Tu lên bàn: “Đợi em một chút nhé.”

 

Hà Tu trong video call “ừ” một tiếng, tay vẫn bấm máy chơi game, tiếng đánh nhau “cheng cheng cheng”.

 

Vừa mở tủ phòng nhỏ ra, Diệp Tư giật mình thót một cái.

 

Cứ tưởng nhiều lắm cũng chỉ vài chồng thấp thấp, không ngờ có hẳn bảy chồng to đùng, chắc nịch, cao nhất đã tới ngang đầu gối.

 

“Con tìm đề à?” Ba Diệp cầm đũa nấu ăn từ ngoài bước vào, “Có cần ba giúp không?”

 

“Không cần đâu.” Diệp Tư nói, “Con tự mang về phòng.”

 

Ba Diệp “ồ” một tiếng, “Không tìm được thì gọi ba nhé.”

 

Diệp Tư gật đầu, “Vâng, ba cứ làm việc của ba tiếp đi.”

 

Lại gần nhìn kỹ mới thấy, thì ra ba cậu còn chia theo môn: văn, toán, anh, lý, hóa, sinh mỗi môn một chồng, còn có một chồng là tổ hợp khoa học tự nhiên. Chồng cao nhất là toán, dưới cùng toàn là đề và bài tập, từ giữa trở lên hầu hết đều là đề do Hà Tu viết tay.

 

Đầu óc Diệp Tư choáng váng, bưng từng lượt về phòng, rồi xếp chồng lại. Đến lúc cuối thì hoảng hồn. Đống tài liệu gần ngang ngực cậu, từ trên nhìn xuống chi chít chữ, cực kỳ hùng tráng.

 

“Ghê thật.” Hà Tu vô tình liếc mắt, tay run một cái, nhân vật trong game đi đời luôn, “Nhiều thế này cơ à?”

 

“Em cũng thấy… choáng váng…” Diệp Tư chậm rãi nói, ngồi phịch xuống giường. Vừa ngồi thì chồng tài liệu kia gần ngang cổ cậu, đen kịt một mảng, cậu lặng người nửa ngày không thốt nên lời.

 

“Có cảm giác thành tựu không?” Hà Tu hỏi trong điện thoại, “Anh mới nhìn thôi đã thấy choáng rồi.”

 

“Em thấy…” Diệp Tư chậm rãi luồn tay vào tóc, nắm một nắm, “Hơi hư ảo. Đây là thật sao?”

 

“Nửa năm rồi.” Hà Tu khẽ nói, “Từ khi chúng ta trọng sinh đến giờ, vừa tròn nửa năm.”

 

“Còn một 137 ngày nữa.” Diệp Tư khẽ nói, yết hầu động một cái, “Là tới kỳ thi đại học.”

 

Hai người im lặng một lúc. Diệp Tư nhìn đống tài liệu trước mắt, nếu đổ xuống có thể chôn vùi cả người mất.

 

Đề thi của trường phát đều là giấy trắng tinh, còn đề Hà Tu viết tay thì là giấy tái chế, hơi ngả vàng. Mỗi chồng trên cùng đều là giấy vàng, nhìn từ trên xuống vàng trắng xen nhau, càng lên cao màu giấy vàng càng nhiều, khó phân biệt cái nào nhiều hơn.

 

Bình thường cứ tưởng Hà Tu chỉ tiện tay viết vài đề cho cậu làm, ai ngờ đã viết nhiều đến thế.

 

Hà Tu đã lật bao nhiêu sách, ra bao nhiêu bài tập cho cậu.

 

Trong điện thoại vang lên giọng Hà Tu mang ý cười: “Anh nghĩ, còn 137 ngày, Diệp-kachu vẫn có thể lao lên tiếp.”

 

“Diệp-kachu nghĩ mình vẫn có thể lao lên.” Diệp Tư nói, đứng dậy đặt tay lên tờ đề trên cùng, “Còn có thể làm nhiều đề như thế này nữa. Làm xong rồi, chúng ta sẽ cùng nhau thi đại học.”

 

Hà Tu không nói, một lúc sau mới khẽ thở dài, giọng hơi trầm: “Bên anh… sáng nay có một chuyện.”

 

“Chuyện gì?” Diệp Tư giật mình, “Là chuyện nhà anh à?”

 

“Không, không liên quan nhà anh, chỉ là tin tức địa phương.” Hà Tu nói, “Có một gã lợi dụng vụ ly hôn để chiếm được căn nhà và hơn hai triệu từ vợ cũ, sáng nay uống rượu lái xe gây tai nạn, chết rồi.”

 

“Báo ứng cả thôi.” Diệp Tư nghe vậy thở phào, “Em còn tưởng có chuyện gì xảy ra bên anh, làm em hết hồn.”

 

“Người ta đều nói là báo ứng, vì chiếc xe hắn lái chính là mua bằng tiền vợ cũ.” Hà Tu nói, ngừng một chút, “Mẹ anh bảo, lấy thứ vốn không thuộc về mình, sớm muộn cũng sẽ phải trả giá.”

 

Động tác dọn dẹp của Diệp Tư khựng lại, ngay lập tức hiểu được ý Hà Tu.

 

Cậu khẽ nói: “Đúng vậy, lấy thứ vốn không thuộc về mình, tất nhiên phải trả giá.”

 

“Anh vẫn không biết cái giá của anh và em phải trả là gì.” Giọng Hà Tu có chút mơ hồ, “Anh… thật ra còn đỡ, không phải do bản thân cầu mà có. Nhưng còn em…”

 

Diệp Tư không đáp. Cậu đặt điện thoại lên giường, đứng dậy từ từ dỡ từng chồng tài liệu xuống, xếp dọc theo chân tường. Một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Trong lòng anh chắc luôn có suy đoán chứ?”

 

“Có.” Hà Tu đáp, “Suy đoán hoàn toàn lý tính, anh có. Nhưng đó… là một suy đoán rất đáng sợ.”

 

“Sẽ khiến anh cảm thấy niềm vui và sự chắc chắn hiện tại chỉ như bong bóng, một ngày nào đó sẽ vỡ, đến lúc ấy thì chẳng còn gì cả.” Diệp Tư nói tiếp, giọng bình tĩnh, “Suy đoán của anh chắc là thật. Đôi khi em cũng thấy cuộc sống bây giờ quá thật, thật đến mức chỉ cần nghĩ đến nếu ngày đó tới, ngược lại lại thấy hư ảo.”

 

Hà Tu im lặng không nói gì nữa, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng thở nặng nề.

 

“Còn 137 ngày.” Dọn xong, Diệp Tư nằm ngửa lên giường, đặt điện thoại bên gối, nhìn lớp tuyết tích tụ trên mái nhà đối diện qua khung cửa sổ.

 

“137 ngày sau, chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi cùng nhau.” Diệp Tư nhẹ giọng nói với chiếc điện thoại bên gối, “Bạn trai à, đây là lời hứa của em dành cho anh. Là đàn ông thì nhất định phải giữ lời.”

 

Một lúc lâu sau, Hà Tu khẽ đáp lại một tiếng: “Ừ.”

 

Diệp Tư chậm rãi thở một hơi dài, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thầm: “Em thật sự hơi nhớ anh rồi, lâu không gặp, ngày tháng trôi qua thật khó chịu.”

 

 

Đến giao thừa, Diệp Tư bị ba cậu ra lệnh cấm không được học. Hai ba con cũng chẳng có họ hàng thân thích nào để đi chúc Tết, thế là hai ba con đón năm mới ở nhà. Ba Diệp lo cơm tất niên, Diệp Tư thì dán câu đối, dán chữ “Phúc”. Ngoài chữ “Phúc”, ba cậu còn chẳng biết xin ở đâu về cả một xấp dày chữ “Khỏe mạnh” và “Bình an”. Diệp Tư dán từ trong ra ngoài cả buổi sáng, dán xong cảm giác cả căn nhà như bị spam chữ, y như có fan não tàn điên cuồng bình luận hai từ này trên làn đạn bình luận livestream.

 

Buổi trưa chỉ ra bếp đơn giản ăn vài miếng đồ nguội đã chuản bị sẵn, tới chiều lại giúp ba Diệp tiếp khách và mấy người bạn cũ vẫn giữu truyền thống đến nhà cậu biếu quà đêm giao thừa. Khách vừa đi, ba Diệp từ bếp bước ra, ngay cửa đã thấy bạn mình rút bao lì xì lớn đưa cho Diệp Tư. Cậu cười híp mắt nhận lấy, mặt dày nhét ngay vào túi quần, “Cảm ơn cảm ơn chú ạ.”

 

Khách đi rồi, ba Diệp tức đến bật cười: “Con làm cái gì thế hả?”

 

Diệp Tư thở dài, thả người xuống sofa: “Phát tài chứ còn gì nữa ạ.”

 

“Con nhà người ta biết khách sáo, chỉ mình con không biết ngại là gì.” Ba Diệp cầm cái xẻng xào rau chỉ thẳng mặt con trai.

 

“Nhân tình cả mà, dù sao sau này ba cũng phải trả lại.” Diệp Tư lôi bao lì xì xé ra đếm tiền luôn, “Dùng tiền của ba thì con ngại cái gì chứ?”

 

Ba Diệp tức không nói nổi, quay người vào bếp tiếp tục xào nấu. Diệp Tư cầm xấp tiền dày, đếm mới được một nửa đã cảm thấy mình giàu nứt tường đổ vách, không nhịn được rút điện thoại ra muốn khoe với Hà Tu.

 

Vì cả sáng bận tiếp khách nên cậu chưa kịp xem điện thoại, giờ mở ra mới thấy tin nhắn tràn ngập.

 

Đầu tiên là nhóm bạn chí cốt ‘đại đội lưu manh’, Tống Nghĩa sáng sớm đã gửi chúc phát tài, còn kèm một bao lì xì. Ngô Hưng cũng gửi lời chúc và thêm phong bao.

 

Hai đứa đã réo gọi cậu cả chục lần, rồi quay sang chửi rủa trong nhóm. Cậu mặc kệ, vui vẻ bóc lì xì.

 

Đệt.

 

Lì xì ngẫu nhiên của Tống Nghĩa là 88, ba người chia, cậu được 0,22 tệ. Ngô Hưng gửi 66 tệ, cậu nhận được 1,7 tệ.

 

Chưa kịp mắng, hai thằng kia đã bắt đầu cười nhạo cậu không thương tiếc. Diệp Tư chửi một câu, tiện tay phát ngay bao lì xì 99 tệ, tranh thủ giành trước, kết quả chỉ được 5,6 tệ.

 

“Tao không chơi nữa.” Diệp Tư gửi thoại, rồi thêm dòng chữ: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ, tao out đây, bye bye.”

 

Nhóm lớp cũng nổ tung, chỉ mới một buổi sáng thôi đã hơn ngàn tin. Các thầy cô đều gửi bao lì xì, Lão Mã phát bao lì xì to nhất, chia đều theo đầu người, rất công bằng.

 

Diệp Tư chỉ giành cái của Lão Mã, mấy cái khác bỏ qua, cũng phát một cái ngẫu nhiên kèm câu: “Năm mới vui vẻ, thi đại học thuận lợi.” vào nhóm lớp.

 

Đến Tết, tất cả các nhóm đều nổ tung, nhưng nhìn qua thì không có nhiều thông tin, toàn phát bao lì xì và lời chúc. Chỉ có nhóm ký túc xá và nhóm sinh nhật chung là náo nhiệt, mọi người nói chuyện rôm rả. Giản Minh Trạch than thở lớp cũ chẳng có bao lì xì nào, phải lặn lội vượt tỉnh vào nhóm lớp 4 để giành lì xì. Tống Nghĩa một mình lảm nhảm nhắn tin cho Hứa Thiện Nguyệt, cô nàng thì đang cùng Thẩm Phi mê mải bàn về phim ảnh. Tống Nghĩa bị ngó lơ đành quay sang chơi oẳn tù tì với La Hán, Ngô Hưng thì châm chọc cả hai người kia.

 

Diệp Tư nằm trên sofa lướt xem một lúc, thấy lòng dễ chịu. Cậu mở khung chat với Lão Mã, lén gửi một câu:

 

Diệp Tư: [Lão Mã, em chúc thầy năm mới vui vẻ, năm mới tiền vào như nước nhé ạ!]

 

Lão Mã trả lời rất nhanh: [Ô hô, thầy nhận được lời chúc từ Diệp thần rồi sao? Vinh hạnh quá!]

 

Diệp Tư ôm điện thoại cười, Lão Mã lại gửi thêm: [Năm mới vui vẻ, Diệp Tư thi đại học thuận lợi, đến được nơi em mong muốn nhất nhé!]

 

“Đến được nơi mong muốn nhất.” Diệp Tư ôm điện thoại khẽ đọc, ngừng một chút, lại thì thầm: “Ngủ với người mình muốn nhất.”

 

“Cái gì?” Ba Diệp bưng hoa quả ra, suýt làm rơi cả khay, vẻ mặt tràn đầy chấn động, “Con vừa nói cái gì?!”

 

“Má ơi!” Diệp Tư bật dậy khỏi sofa, mặt đỏ bừng, “Sao ba đi đứng không gây tiếng động vậy?!”

 

“Dép nhà chúng ta đế mềm.” Ba Diệp trừng mắt, cầm quả chuối chỉ vào cậu, “Con vừa nói cái gì đó?!”

 

“Không gì cả! Năm mới vui vẻ!” Diệp Tư hét to, phóng một mạch từ phòng khách về thẳng phòng mình, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

 

Ba Diệp vẫn còn ở phòng khách lầu bầu mắng con cái lớn rồi là mặt mũi dày hơn cả đường bê tông. Diệp Tư vừa cười ngặt nghẽo vừa tiếp tục nhìn điện thoại.

 

Kể ra cũng lạ, Hà Tu từ sáng tới giờ im ắng, bao nhiêu nhóm nổ tung mà hắn chẳng hề lên tiếng chút nào.

 

Diệp Tư kiên nhẫn mở từng phong bao trong nhóm, quả nhiên Hà Tu không động đến một cái nào.

 

Người này còn là dân thế kỷ 21 nữa không vậy?

 

Diệp Tư mở khung chat, gõ mấy chữ lại thấy phiền, bèn trực tiếp gọi video luôn.

 

Mấy giây sau, video calll bị ngắt. Hà Tu gửi một dòng: [Sao thế, em làm gì đấy?]

 

Diệp Tư suýt bật cười vì tức: [Anh cúp video call của em, rồi còn hỏi em làm gì? Anh làm gì thì có!]

 

Hà Tu: [À, một đám nhóc con…anh sắp phát điên rồi.]

 

Diệp Tư: [Anh nhìn nhóm đi, mọi người đang gọi anh đó.]

 

Hà Tu: [Ừ, anh biết rồi.]

 

Không hiểu sao, Diệp Tư lại thấy Hà Tu hôm nay có gì đó hơi khác thường.

 

Nhìn thì vẫn như bình thường, nhưng lại có một cảm giác xa cách mơ hồ, khiến cậu hơi bất an.

 

Diệp Tư nghĩ ngợi một lát, lại nhắn: [Khi nào thì gọi video?]

 

Hà Tu: [Lát nữa nhé, giờ anh đang không rảnh tay.]

 

Diệp Tư bĩu môi, ném điện thoại sang một bên.

 

Hơi chán, tuy rằng Hà Tu vốn dĩ luôn như thế, luôn tách biệt đám đông, chẳng bao giờ tham gia náo nhiệt, phải ép mới ló mặt ra. Nhưng ngày Tết mà cũng không nói câu nào trong nhóm, thật sự là quá tự kỷ rồi.

 

Trong nhóm thật ra có không ít người quen biết với Hà Tu, đặc biệt là trong mấy nhóm nhỏ, Diệp Tư nhìn thấy cũng bắt đầu cảm thấy ngượng thay.

 

Cậu ngồi trên giường một lúc, bỗng bật ra một tiếng “xì” nho nhỏ, ánh mắt thoáng chút rối rắm.

 

Cậu không biết có phải bản thân nghĩ nhiều hay không, nhưng từ sau khi cúp điện thoại tối qua, hình như Hà Tu không còn nhắn thêm câu nào nữa.

 

Âm thầm xé rách lớp màng cuối cùng trong nhận thức giữa hai người, lại mang đến chấn động lớn đến thế sao?

 

“Con trai!” Ba Diệp gọi ngoài cửa, “Ra ngoài đốt pháo nào!”

 

Tiếng ông vừa dứt, ngoài cửa sổ liền vang lên một tràng “bùm bùm bùm” chát chúa, là hàng xóm treo pháo dây lên gậy rồi thò ra từ cửa sổ đốt, tiếng nổ như dội ngay sát tai.

 

Diệp Tư bất chợt thấy bực bội, mở cửa gọi to: “Đừng đốt nữa! Không phải đã cấm pháo rồi sao!”

 

“À.” Ba Diệp đang cầm dây pháo trên tay khựng lại, “Thế không đốt nữa à? Ấy, chỗ nhỏ này cũng chẳng ai kiểm tra đâu, chủ yếu chỉ lấy cái không khí may mắn thôi mà?”

 

Diệp Tư thở dài, giọng dịu xuống: “Đừng đốt nữa, ô nhiễm không khí thật đấy. Hay tối nay hai ba con mình cùng đứng bên cửa sổ nghe tiếng người khác đốt là được?”

 

Ba Diệp cười: “Được, vậy thì nghe tiếng thôi.”

 

Sau đó lại có mấy đợt khách tới, Diệp Tư buồn chán đến mức sắp hóa đá. Đợi đợt khách cuối cùng đi rồi, cậu ngả lưng xuống sofa mơ màng ngủ thiếp đi, đến lúc mùi thơm từ bếp bay ra mới tỉnh. Đồng hồ trên tường chỉ hơn sáu giờ, ngoài trời đã tối, trong nhà ánh đèn ấm áp, cửa sổ phản chiếu bóng người.

 

“Sắp ăn cơm được rồi.” Ba Diệp bưng từng món ra, bữa tất niên của hai ba con vẫn hoành tráng mười tám món ăn, ông đã nấu từ sáng đến giờ, nhìn bàn đầy thức ăn mà mãn nguyện.

 

“Để con chụp ảnh.” Diệp Tư bật dậy, giơ điện thoại chụp một tấm, trước gửi cho ba cậu, rồi lại nghĩ nghĩ, gửi thêm cho Hà Tu.

 

Diệp Tư: [Coi nè.]

 

Hà Tu trả lời rất nhanh: [Anh cũng muốn ăn.]

 

Câu trả lời này lại giống như bình thường, cứ như chuyện buổi sáng chỉ là do cậu nghĩ nhiều.

 

Diệp Tư thở phào, vừa hết cách lại vừa thấy bất lực: [Bạn trai, anh đang làm gì đấy, có gọi video được không?]

 

Hà Tu: [Sắp rồi, bọn nhóc sắp đi hết, chờ một chút.]

 

Đành vậy.

 

Diệp Tư thở dài, nhét điện thoại vào túi quần, “Ăn cơm chứ ạ?”

 

“Ăn thôi.” Ba Diệp có chút mệt vì chuẩn bị cả ngày, lấy mấy chai bia trong tủ lạnh, mở ra đưa cho con trai một chai, “Hai ba con mình hôm nay uống một trầu cho đã.”

 

“Được.” Diệp Tư cười cong môi, có chút hào hứng, “Vậy ăn chậm thôi, uống nhiều chút.”

 

“Các con mùng mấy khai giảng ấy nhỉ?” Ba Diệp hỏi.

 

“Mùng sáu ạ.” Diệp Tư vừa nói vừa xới một bát cơm cho ba cậu, “Dù sao cũng ăn Tết ở nhà đến hết mùng năm là nhập học ngay.”

 

“Học lớp 12 thật cực khổ.” Ba Diệp thở dài, cụng một hơi cạn ly rồi lại rót đầy, “Nửa năm nay con mệt lắm rồi phải không, ba thấy con học như muốn kiệt sức.”

 

“Cũng ổn mà.” Diệp Tư cười nhạt, cùng ba cậu cụng ly, gắp một miếng nộm, “Dù sao cũng chỉ có một năm, chiến đấu một trận lớn thôi.”

 

“Thật ra con đậu trường nào ba cũng chẳng có ý kiến.” Ba Diệp nói, “Chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc, ba thế nào cũng được, chẳng cần liều mạng thế đâu.”

 

“Con biết mà.” Diệp Tư cười, nhai chậm rãi rồi rót thêm rượu cho ba Diệp, “Nhưng con muốn thi cho tốt, ba chỉ cần nhìn thôi.”

 

“Ờ, được.” Ba Diệp lại thở dài, “Vậy ba sẽ nhìn.”

 

Bên ngoài đột nhiên lại có tiếng pháo, Ba Diệp hỏi: “Không phải con bảo muốn nghe tiếng pháo sao?”

 

“À.” Diệp Tư đặt xuống con tôm ăn dở, “Thì nghe thôi, ra cửa sổ nào.”

 

Hai ba con đứng bên cửa sổ nghe tiếng pháo, âm thanh chấn động đến cả ù tai, nhưng trong nhà lại tĩnh lặng.

 

Diệp Tư suýt nữa hoài nghi bản thân, không biết bản thân nghĩ thế nào mới ra trò này. Cậu liếc trộm sang, lại phát hiện ba cậu chẳng thấy ngốc nghếch, ngược lại còn rất trang trọng, như có cảm giác nghi lễ gì đó.

 

“Con trai!” Ba Diệp bỗng cất cao giọng, “Chúc mừng năm mới!”

 

Tim Diệp Tư khẽ xúc động, “Chúc mừng năm mới, ba!”

 

“Vài tháng nữa là trưởng thành rồi.” Ba Diệp cảm khái, vỗ mạnh vai cậu, “Ba thấy năm nay tuy con học hành cực khổ, nhưng sức khỏe lại tốt hơn trước, thật là tốt.”

 

“Sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Diệp Tư mỉm cười, “Sắp đến sinh nhật mười tám tuổi rồi, sau đó còn mười chín, còn hai mươi.”

 

Ba Diệp gật đầu thật mạnh: “Sẽ mãi tiếp tục như vậy.”

 

Khi tiếng pháo nhà hàng xóm dứt, Ba Diệp lấy trong người ra bao lì xì đưa cho Diệp Tư.

 

Bao lì xì cực kỳ dày, phong bì nhỏ bị nhét đến căng phồng, gần như không đóng nổi, mặt trước vẫn là mấy chữ “Thân thể khỏe mạnh” do ba cậu viết tay hằng năm.

 

Diệp Tư nhận lấy, chúc ba Diệp năm mới phát tài, rồi vui vẻ nhét vào.

 

Không cần mở cũng biết là bao nhiêu, bốn con số 8, ba cậu bảo đó là “tứ bình bát ổn”, làm ăn thì ít nhiều cũng chuộng mấy con số này.

 

“Hôm nay con thật sự phát tài rồi.” Diệp Tư vừa ăn vừa cảm thán, “Ban ngày nhận gần vạn, tối lại thêm hơn tám ngàn.”

 

“Giàu nứt đố đổ vách.” Ba Diệp cười, “Định mua gì nào?”

 

Diệp Tư nghĩ một lát, thật ra cũng chẳng muốn mua gì, “Chắc để dành, sau khi thi đại học xong thì sẽ đi chơi.”

 

Ba Diệp nghe vậy cười, “Đi với Hà Tu đi, còn cả nhóm bạn các con nữa. Mọi người đông vui thì càng hay. Ấy, Hà Tu đâu, nó cũng ăn Tết ở nhà chứ?”

 

“Vâng.” Nhắc đến đây, Diệp Tư thấy có chút tiếc, ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ mà thở dài.

 

Giá mà Hà Tu cùng đón Tết với cậu thì tốt biết mấy, Diệp Tư thầm nghĩ.

 

Không những không thể cùng nhau đón Tết, mà còn bị bọn nhóc trong nhà quấy rầy, đến mức cả gọi video cũng không có thời gian, trả lời tin nhắn cũng chậm chạp.

 

Diệp Tư tùy tiện gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, ăn mãi cũng chẳng thấy vị gì, nhàm chán lấy điện thoại ra định hóng chuyện trong nhóm, vừa mở danh sách tin nhắn, khung chat của Hà Tu bỗng “bùm” một cái nhảy vọt lên đầu.

 

Hà Tu: Diệp- kachu! Xuống lầu!

 

Diệp Tư bật dậy ngay.

 

Tim cậu đập thình thịch, hai tcầm chặt điện thoại trả lời, ngón tay run run nhắn.

 

Diệp Tư: [?? Anh tới chỗ em?!]

 

Hà Tu: [Anh tới rồi. Xuống đi.]

 

Diệp Tư vội vàng đẩy ghế, chạy ra cửa sổ, ghì chặt song cửa nhìn xuống. Trong màn đêm mờ mịt, Hà Tu đứng dưới ngọn đèn đường trong khu, quấn chiếc khăn xanh đậm, ngẩng đầu vẫy tay với cậu.

 

“Má ơi!!” Diệp Tư hét lên một tiếng, nhảy dựng, dép bay mất cũng không hay biết, quay đầu chạy thẳng ra ngoài, “Hà Tu tới rồi!”

 

“Hà Tu?” Ba Diệp ngơ ngác đặt đũa xuống, “Nó chẳng phải ở quê ăn Tết sao, con… Ấy, mặc thêm áo vào đi!”

 

Diệp Tư đã như bay vọt ra cửa, túm lấy áo phao rồi phóng thẳng ra ngoài.

 

Thang máy chậm chạp đi xuống, Diệp Tư dán mắt vào con số tầng, cảm thấy từng giây dài đằng đẵng.

 

Hà Tu đang chờ ngoài kia!

 

Cuối cùng cũng đến tầng 1, cửa vừa mở hé đủ cho người lách ra, Diệp Tư đã lao vọt ra, rẽ trái liền thấy Hà Tu đang cười nhìn cậu.

 

Nụ cười quen thuộc, ôn hòa, ngay lúc này lại chân thật đến không tưởng.

 

“Chúc mừng năm mới!” Hà Tu dang tay, “Đến ôm một cái nào.”

 

“Ôm!!” Diệp Tư hét lên, lao tới ôm chặt Hà Tu, suýt nữa làm hắn ngã ra sau. Áo phao Hà Tu mang theo hơi lạnh, qua lớp áo len khiến Diệp Tư run rẩy, nhưng cậu không muốn buông tay, ôm chặt lấy, “Sao anh lại tới đây?!”

 

Hà Tu cười: “Hôm qua em gọi video còn bảo nhớ anh không chịu nổi, ngày tháng khó chịu quá gì đó.”

 

“Trời.” Diệp Tư thấy vành mắt nóng lên, “Anh làm thế khiến em muốn khóc quá. Không phải nói bị bọn nhóc trong nhà quấn lấy kia mà, sao anh đến được?”

 

Hà Tu cười khẽ một tiếng: “Em biết có bao nhiêu người đi lại trong ngày giao thừa không? Vé tàu mua không nổi, xe khách cũng kín, taxi cũng không gọi được.”

 

“Ừ, em biết mà.” Diệp Tư căng thẳng nhìn hắn, “Anh… không phải đạp đấy chứ?”

 

“Em nghĩ cái gì vậy.” Hà Tu bật cười, “Ngoài ga tàu có mấy người chuyên đưa lén lên, chẳng biết họ đi đường nào, nhưng anh cứ theo họ, rồi thật sự lên được tàu. Lên trước, sau đó mua mới mua vé bổ sung.”

 

“Anh đứng suốt à?” Diệp Tư thấy xót, “Tàu chậm, đứng năm sáu tiếng liền sao?”

 

“Gần như thế.” Hà Tu cười, “Nhưng đáng mà, kịp tối giao thừa được gặp em rồi.”

 

Diệp Tư im lặng, cậu thật sự muốn khóc, không dám nói nhiều, nói ra thì sợ mất mặt.

 

Cậu nắm chặt tay Hà Tu, bóp một hồi, lại không ngừng thở dài, “Thật tốt, quá tốt, cuối cùng em lại chạm được anh bằng xương bằng thịt.”

 

“Cái câu này…” Hà Tu bật cười, không nhịn được ghé sang cắn môi cậu một cái, rồi nói, “Trên tàu chen chúc, đáng sợ lắm, mấy đứa nhóc ép xung quanh, anh chỉ vừa trả lời em một tin nhắn thôi, bọn nó đã đòi xem Những chú gấu Boonie.”

 

(*) Boonie Bears (Những Chú Gấu Boonie) là một bộ phim hoạt hình truyền hình Trung Quốc về hai chú gấu Hùng Đại và Hùng Nhị, cùng những bạn động vật khác, cố gắng bảo vệ khu rừng của mình khỏi một thợ rừng tên Cường hói.

 

Diệp Tư cười đến suýt gập người, kéo tay Hà Tu, “Đi, đi thôi, lên nhà ăn cơm, nhà em vừa bày mâm xong.”

 

“Được, nhưng đợt chút, em mặc thêm áo vào đã.” Hà Tu nói, “Hai chúng ta ra ngoài chụp tấm hình cái đã.”

 

“Được đó.” Diệp Tư nghe xong liền hào hứng, kéo tay Hà Tu, “Đi thôi.”

Exit mobile version