Site icon TruyenVnFull

Hệ Thống Học Bá Lầy Lội - Chương 91

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tư chẳng còn chút thể diện “đại ca trường học” nào, bị Lão Mã vò mặt vài giây là đỏ bừng hết cả lên. Hà Tu quay đầu lại, nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu cậu đã xù hết cả lên, như thể vừa nổ tung.

 

“Buông… em ra…” Diệp Tư cố gắng gỡ tay Lão Mã, nhưng bất lực vì mặt bị khống chế, chỉ có thể chờ Lão Mã bình tĩnh lại mà tự buông tay. Cậu còn chưa kịp thở thì Hồ Tú Kiệt lại chạy tới, cố tình vò loạn thêm một cái lên đầu cậu.

 

“……” Đại ca trường học mặt mày đầy uể oải và nhục nhã.

 

Lão Mã lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tổ chức cho học sinh còn lại về nhà. Ông cùng Hồ Tú Kiệt đứng bên đường giúp mọi người bắt xe, mỗi chiếc xe đến đều trả tiền trước, còn dặn dò mấy câu với mỗi người.

 

Diệp Tư với Hà Tu đứng bên đường nhìn bọn họ, loáng thoáng cũng đoán được Lão Mã nói mấy câu như “chú ý an toàn”, “giữ tâm lý” các kiểu.

 

“Người này đúng là lo xa thật.” Diệp Tư thở phào cười một tiếng. Gió đêm thổi mát, cậu đưa tay vuốt lại mái tóc bị vò đến loạn xạ, rồi nhỏ giọng: “729, cao hơn năm điểm so với anh dự đoán cho em.”

 

“Điểm văn toàn tỉnh chắc đều được nâng lên.” Hà Tu đáp, đôi mắt đen ánh lên nụ cười, nhân lúc không ai chú ý liền nhéo nhẹ một cái trên mặt cậu, “Vui không?”

 

“Nhéo thêm lần nữa xem.” Diệp Tư liếc xéo, “Chặt cái móng vuốt của anh đấy.”

 

“Hung dữ ghê.” Hà Tu rụt tay lại, nhưng vẫn không nhịn được cười khẽ, rồi đưa tay khoác lên vai cậu, “Thi tốt rồi là lại trở nên hung hăng hả?”

 

Hai người chưa vội bắt xe. Thực ra là bị Hồ Tú Kiệt giữ lại. Chờ mọi người đi hết, Hồ Tú Kiệt và Lão Mã mới một trái một phải ‘áp giải’ hai người, Lão Mã cúi đầu gọi xe bằng điện thoại.

 

“Hai người làm gì thế?” Diệp Tư trừng mắt, “Sắp mười hai giờ rồi, không về thì ba em lo chết mất.”

 

“Ít diễn trò đi.” Lão Mã nói, “Ba em đi công tác rồi, ai mà biết mấy ngày nay em tự tung tự tác đến mấy giờ mới về.”

 

Diệp Tư: “…”

 

Hết cách, đành giả chết. Cậu nhấc cánh tay gác lên vai Hà Tu, nửa người dựa vào, vẫn làm bộ dạng không đứng thẳng nổi.

 

Hồ Tú Kiệt nhìn hai người khoác nhau một lúc, cuối cùng cũng không nói gì.

 

Không biết có phải vì tối nay là ngày công bố điểm thi đại học hay không, mà cả con phố dường như yên tĩnh hơn thường ngày.

 

Hồ Tú Kiệt ngồi ghế trước, ba người chen chúc ngồi ghế sau. Diệp Tư với Hà Tu ngồi sát, cùng nhìn ngắm thành phố lùi dần ngoài cửa kính xe.

 

Cảm giác này thật kỳ lạ.

 

“Đi đến trường ạ?” Hà Tu hỏi.

 

“Đúng vậy.” Hồ Tú Kiệt quay đầu liếc nhìn hai người, khóe miệng không kìm được mà cong lên, “Ngay cả con gái của cô cũng không ở bên bầu bạn, lại đi theo các em đây.”

 

“Thực ra bọn em mong cô về nhà với Thẩm Phi hơn.” Diệp Tư thành thật nói: “Bọn em có nhau là đủ rồi.”

 

Lão Mã hừ một tiếng, đưa tay vò tóc cậu, “Đừng nói nhảm nữa.”

 

Diệp Tư coi như không nghe thấy, “Vậy nửa đêm thế này quay lại trường làm gì ạ?”

 

“Bắn pháo hoa.” Hà Tu khẽ nói, mấy ngón tay đặt trên đầu gối theo phản xạ co lại một chút.

 

Diệp Tư chưa hiểu, còn đang ngẩn người thì Lão Mã đã hưng phấn cảm thán: “Đúng thế! Mỗi lần có thủ khoa tỉnh, trường ta đều bắn pháo hoa ăn mừng ngay đêm đó. Bao nhiêu năm rồi chưa có? Hiệu trưởng Đại Vương và Hiệu phó Tiểu Vương đều vui tới phát rồ rồi, giờ đang chờ các em ngay cổng trường đấy.”

 

Diệp Tư: “…”

 

Có bệnh à?!

 

Hà Tu dường như đã từ bỏ kháng cự, gương mặt bình thản nhìn ra ngoài cửa kính. Bàn tay rủ xuống lại âm thầm siết chặt lấy tay Diệp Tư, lén lút làm trò dưới mí mắt hai người lớn.

 

“Cũng chỉ mười phút thôi.” Lão Mã nói, “Đêm nay về nhớ ngủ sớm, mai sáng lớp chúng ta họp buổi điền nguyện vọng, sau đó cán bộ tuyển sinh của Q Đại và B Đại sẽ tìm hai em trao đổi. Diệp Tư, với điểm này mà nộp Y khoa thì hơi phí… cái này để mai bàn tiếp. Ngày mai báo chí truyền thông chắc chắn cũng…”

 

“Cái đó….” giọng khàn khàn của tài xế bỗng chen vào, “Cho tôi hỏi một câu, trong xe có thủ khoa à?”

 

Hồ Tú Kiệt lập tức đáp: “Cả thủ khoa và á khoa khối tự nhiên đều ngồi đây.”

 

“M* nó.” Tài xế buông một câu chửi, quay đầu nhìn chằm chằm vào Hà Tu và Diệp Tư vài giây rồi lại quay đi, “Hai cậu trai này đẹp trai thật.”

 

Không chỉ đẹp trai, mà còn xứng đôi nữa — Diệp Tư nhỏ giọng lí nhí.

 

“Hả? Em nói gì?” Hồ Tú Kiệt không nghe rõ.

 

Hà Tu bóp nhẹ tay cậu, mở miệng: “Buổi họp điền nguyện vọng bọn em không tham gia đâu. Còn truyền thông báo chí…” hắn dừng lại, như hơi đau đầu, “Có thể từ chối được không?”

 

“Chắc chắn sẽ có phỏng vấn, dù cấp trên không khuyến khích lắm, nhưng với điểm số thế này làm sao không ai chú ý được.” Lão Mã thở dài, “Thầy cũng thật không hiểu sao em có thể thi được điểm này… thôi thế đi. Nếu em không muốn bị làm phiền, thì để truyền thông báo chí chỉ phỏng vấn phía nhà trường.”

 

Hồ Tú Kiệt gật đầu: “Vậy em nhắc ba mẹ để ý điện thoại, thông tin liên lạc lúc trước điền nguyện vọng chắc chắn sẽ bị gọi cháy máy.”

 

“Em biết rồi ạ.” Hà Tu khẽ gật đầu.

 

Từ nhà hàng đến trường cũng hơi xa. Diệp Tư mấy lần nghiêng đầu sang nhìn Hà Tu, nhưng chỉ thấy một gương mặt bình tĩnh. Giữa chừng Hà Tu dường như hơi ngà ngà men rượu, ngả đầu chợp mắt.

 

Chỉ có bàn tay lén nắm chặt bóp qua bóp lại kia là để lộ niềm vui khó giấu trong lòng vị học thần. Diệp Tư nghĩ, có lẽ Hà Tu chỉ làm thế để khiến cậu vui. Dù sao thì tối hôm thi xong, khi tắm rửa, Hà Tu đã buột miệng rằng lần này thi khá ổn, chắc chỉ mất vài điểm phần viết văn.

 

Trong trường học tối om, nhưng tòa nhà dạy học lại sáng rực. Bảo vệ bật hết đèn tầng một, hiệu trưởng và các chủ nhiệm đứng đó chờ, còn bày một vòng pháo hoa, trông giống như một nghi thức thần bí nào đó.

 

Hà Tu lễ phép mà thản nhiên đáp lại sự nhiệt tình của mọi người. Đúng lúc pháo hoa bay lên trời, hắn khẽ nắm lấy bàn tay buông thõng của Diệp Tư.

 

“Đêm nay đáng để lưu giữ.” Hà Tu khoác vai cậu, kề sát bên tai, men rượu khiến giọng nói mềm hơn thường ngày, “Diệp-pikachu của anh thật sự thi đỗ vào B Đại rồi. 729 điểm, hạng nhì tỉnh.”

 

Hơi thở nóng của Hà Tu phả vào cổ Diệp Tư, nhột nhột, khiến cậu không nhịn được khẽ cử động, chợt nhớ tới lúc trước khi ra khỏi nhà.

 

Phòng tắm nóng hầm hập, sàn vương đầy nước, Hà Tu ghì sát vào cậu, thì thầm bên tai: “Đêm nay sẽ biết kết quả.”

 

“Hai em ấy…” 

 

Diệp Tư nghe thấy hiệu phó Tiểu Vương thì thầm với Lão Mã.

 

Lão Mã ha hả cười gượng, “Vừa tan tiệc lớp, chắc uống hơi nhiều.”

 

“Ồ, vậy sớm đưa hai em ấy về đi.” Hiệu phó Tiểu Vương nói, “Lát nữa nhớ gọi xe cho hai đứa nó nhé.”

 

“Nhìn pháo hoa đi.” Hà Tu chỉ lên trời.

 

Diệp Tư không nhịn được quay sang, khẽ hôn một cái lên đầu ngón tay Hà Tu đang buông xuống cạnh mặt cậu, “Thầy Miêu Oa hôm nay say còn nặng hơn em.”

 

Hà Tu không phản bác, chỉ ôm chặt lấy cậu thêm chút nữa. Hai người chẳng phân được là ai đang dựa vào ai, chỉ khoác vai bá cổ, hơi thở hòa lẫn, thế giới chỉ còn lại nhau.

 

Về đến nhà đã hơn một giờ sáng. Diệp Tư tắm xong đi ra liền thấy Hà Tu đang gọi điện cho gia đình.

 

Hắn nằm trên giường, hai má đỏ bừng, đôi mắt đen cũng không còn sáng rực như ngày thường, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.

 

“Vâng, Lão Mã đã nói với con rồi.”

 

“Đúng, nhà trường rất vui mừng.”

 

“Ngày mai là có thể điền nguyện vọng, nguyện vọng song song.”

 

“Ngành kiến trúc, không thay đổi.”

 

“Cảm ơn mẹ.”

 

Cúp máy xong, hắn mới chậm rãi thở ra, rồi đẩy điện thoại Diệp Tư qua, “Vừa rồi ba em cũng gọi đến.”

 

“À.” Diệp Tư nhận lấy, “Để em gọi lại.”

 

Điện thoại vừa bấm, chưa đến một giây ba Diệp đã bắt máy.

 

Cậu tưởng sẽ nghe thấy giọng đầy phấn khích, không ngờ đầu dây bên kia lại đang khóc, làm cậu giật mình.

 

“Con trai, thật sự là hạng nhì à? Ba nghe Lão Mã nói, có đúng thật là vậy không?”

 

“Vâng.” Diệp Tư khẽ đi ra bên cửa sổ, “Điểm đã tra rồi, đi đâu cũng được hết, ba cứ yên tâm.”

 

“Ôi trời.” Ba Diệp thở dài mấy tiếng, “Ba thấy cứ như mơ vậy. Con đừng vội, ba sẽ gác hết công việc, mai chiều bay về gặp con, ba…”

 

“Không cần gấp đâu ạ.” Diệp Tư vội nói, rồi ngừng một chút, giọng lại mềm xuống, “Mấy hôm tới con còn nhiều việc ở trường, bận rộn lắm. Ba cứ vài ngày nữa về cũng được.”

 

“Thế cũng được!” Ba Diệp thở dài, “Con trai của ba, vừa đẹp trai, vừa thông minh, lại hiểu chuyện, học giỏi mà còn…”

 

Diệp Tư sợ quá vội vàng chúc ba Diệp ngủ ngon rồi cúp máy.

 

Hà Tu nằm trên giường cười, không thèm kìm tiếng. Diệp Tư tức tới nghiến răng, nhào tới, nước trên tóc ướt hết sang người hắn.

 

“Cười trên nỗi đau người khác à?”

 

“Không hề.” yết hầu Hà Tu khẽ động, “Anh nghĩ ba em thật đáng thương, đến giờ vẫn chưa nhận ra em đang dỗ ông ấy.”

 

“Hồi nhỏ em rất ghét việc ông ấy đi công tác.” Diệp Tư nói, “Lúc bốn, năm tuổi, hễ ông ấy chuẩn bị đi là em khóc nháo. Lên tiểu học thì biến thành không chịu ăn, đập phá. Sau này cấp hai cấp ba thì trở nên im lặng. Có lẽ ba nghĩ là em cuối cùng đã trưởng thành rồi.”

 

Hà Tu xoa đầu cậu, một lúc sau khẽ cười, “Dù sao bây giờ em có Bulbasaur bầu bạn rồi.”

 

“Ừm.” Diệp Tư nghiêm túc nhìn Hà Tu, “Em cuối cùng cũng hiểu ra, con người thì chẳng thể đi cùng em mãi mãi, chỉ có Pokémon mới có thể ở bên mãi mãi.”

 

Cả hai không nhịn được cùng bật cười. Rèm cửa không kéo, chẳng ai bận tâm. Họ ôm nhau hôn say đắm trong men rượu, bỏ lại sau lưng điểm số vừa công bố, chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm.

 

 

 

 

Dù nói sẽ không xuất hiện nữa, nhưng sau khi có điểm vẫn không tránh khỏi phải quay lại trường mấy lần.

 

Hồ sơ, chụp ảnh… đủ thứ vụn vặt chiếm gần hết thời gian.

 

Đi đường lâu ngày, kiểu gì cũng có lúc dính nước. Dù Diệp Tư và Hà Tu đã cực kỳ cẩn thận, cuối cùng vẫn bị phóng viên chặn được một lần khi từ tòa nhà dạy học đi ra.

 

Diệp Tư theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang Hà Tu, bắt gặp trên mặt hắn thoáng hiện vẻ phiền não, trong lòng lại nổi lên một chút vui sướng ‘b**n th**’.

 

“Phương pháp học tập chính là chăm chỉ học thôi.” Hà Tu mặt không biểu cảm nhìn vào ống kính, “Làm học sinh phải tranh thủ từng phút từng giây, bất cứ lúc nào cũng không được phân tâm…”

 

Mới nghe vài câu, Diệp Tư đã thấy quen quen, nghĩ kỹ lại thì nhận ra chẳng phải mấy lời Hồ Tú Kiệt đọc trên phát thanh mỗi tuần sao?

 

Thì ra anh chàng này học thuộc lòng luôn rồi.

 

“Đúng, phải thức đêm ôn tập.”

 

“Ừ, áp lực thi cử rất lớn.”

 

“Đúng vậy, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được áp lực.”

 

Phóng viên sắp phát điên, bình thường học bá phỏng vấn khi đối diện với ống kính đều thao thao bất tuyệt, còn người trước mặt thì nói như vắt kem đánh răng, từng chữ từng câu, câu nào cũng ngắn cụt, hơn nữa cứ như đang phối hợp cho có…Bằng trực giác phóng viên cảm thấy đối phương không hề nói thật.

 

“Vậy còn bạn học Diệp Tư ….” cuối cùng phóng viên quay sang Diệp Tư, “Nghe nói hai người là…”

 

“Chúng tôi là bạn cùng bàn, bạn cùng phòng, bạn tốt siêu cấp vũ trụ.” Diệp Tư lập tức ôm vai Hà Tu, thấy ánh mắt phóng viên sáng lên đầy sự phấn khích liền nhanh miệng nói tiếp, “Chúng tôi chia sẻ cùng một phương pháp học, mấu chốt là tranh thủ từng phút từng giây, bất cứ lúc nào cũng không được phân tâm…”

 

Phóng viên: “…”

 

Không ngờ, buổi phỏng vấn lộn xộn này vẫn được phát sóng trên truyền hình, hẳn hoi còn là đài truyền hình lớn.

 

Khi trên màn hình, Hà Tu mặt lạnh, đường hoàng đọc thuộc lời vàng ý ngọc của Hồ Tú Kiệt, nhóm chat lớp 4 đã spam đến mức điện thoại sắp nổ tung.

 

La Hán: [Tôi thấy học thần chắc quên thêm tân ngữ rồi.]

 

Tống Hứa: [Đúng ra phải là…làm học sinh phải tranh thủ từng phút từng giây chơi game, ở mọi nơi chơi game, không bao giờ phân tâm việc chơi game.]

 

Ôn Thần: [Còn nữa, ngủ cũng phải chơi game, sáng dậy việc đầu tiên cũng là chơi game.]

 

Thẩm Phi: [Học thần, cái máy chơi game của cậu là hãng gì ấy nhỉ? Đi nhận quảng cáo đi, nhan sắc cậu đủ đấy.]

 

Hứa Thiện Nguyệt: [+1. Chơi game, rồi đỗ Q Đại.]

 

Lão Mã: [Trong mắt các em, cái nhóm chat này còn coi thầy là giáo viên chủ nhiệm không đấy?]

 

Diệp Tư vừa đọc nhóm chat vừa ngả người trên sofa xem TV. Bỏ qua những lời nhảm kia, hình ảnh trên TV trông cậu với Hà Tu quả thật rất đẹp đôi.

 

Hai người hiếm khi soi gương cùng nhau, giờ mới thấy, hai anh chàng mặc áo sơ mi trắng khoác vai bá cổ, nhìn vào sao mà hợp và đẹp trai đến thế.

 

Chậc chậc chậc.

 

“Dưa hấu còn lạnh không?” Hà Tu đi ngang qua TV, “Anh bỏ thêm ít đá nhé?”

 

“Tránh ra tránh ra.” Diệp Tư phẩy tay, “Đừng tưởng em không biết trong bụng anh nghĩ gì, đừng chắn TV.”

 

Hà Tu thở dài đi bưng bát đá đổ vào quả dưa hấu đã bị Diệp Tư khoét một hố to bằng nắm tay.

 

Diệp Tư vỗ chỗ bên cạnh, “Ngồi cùng đi.”

 

Hà Tu mặt mày bất đắc dĩ nhưng vẫn ngồi xuống, miễn cưỡng liếc TV một cái.

 

Cảnh quay chuyển sang phòng làm việc của Lão Mã.

 

Phóng viên: “Cả thủ khoa và á khoa đều là học sinh của thầy, theo thầy, hai em ấy có những thói quen học tập tốt nào?”

 

Lão Mã hiếm hoi thắt cà vạt, bàn làm việc cũng dọn sạch, chẳng còn bừa bãi hạt dưa thạch rau câu, chỉ còn mấy quyển giáo án.

 

Ông nghiêm túc, “Cách học của Hà Tu khá đặc biệt, tạm không bàn tới. Nhưng Diệp Tư thì tôi có thể nói kỹ… Năm lớp 10, lớp 11 kết quả học tập không tốt, mãi đến lớp 12 mới dần theo kịp. Mỗi sáng tôi thấy em ấy…”

 

Diệp Tư bất ngờ bật dậy, ngáp dài, giang tay vặn người chắn trước TV, “Buồn ngủ quá, ngủ trưa đi?”

 

“Để anh xem hết đã.” Hà Tu một tay chặn ngang eo cậu, đẩy sang một bên, “Đừng chắn TV.”

 

“Này.” Diệp Tư cười, ngồi lên đùi Hà Tu, “Trả đũa em hả?”

 

“Không có.” Hà Tu hết sức thành thật, “Anh chỉ muốn nghe Lão Mã khen ‘con trai ruột’ của ông ấy thôi.”

 

“Trong chúng ta, ai mới là con ruột?” Diệp Tư hỏi, rồi không kìm được cắn nhẹ lên môi hắn.

 

“Anh thấy là em đấy.” Hà Tu nói, “Đời trước là anh, nhưng đời này bị em cướp mất rồi.”

 

“Chậc.” Diệp Tư quỳ gối trên chân hắn, nặng nề đè xuống “Ghen tỵ à?”

 

Hà Tu không đáp, chỉ cúi mắt lướt qua cả hai một cái, rồi khẽ nói: “Một lát nữa phải đi ký tên.”

 

“Em biết mà.” Diệp Tư cứng đầu, tay ấn lên điều khiển tivi, tắt cái ‘bụp’.

 

Ở trung tâm cơn bão thường là nơi yên ả nhất.

 

Cho dù bên ngoài đang bàn tán ầm ĩ chuyện “nam thần số một của trường”, “cặp đôi học bá”, thì hai người trong cuộc lại chẳng hề bận tâm.

 

Giữa tháng Bảy, một tuần trước khi chuẩn bị đi du lịch, Diệp Tư và Hà Tu lần lượt nhận được giấy báo nhập học.

 

Lúc ấy Hà Tu đã về nhà, hai người gọi video để cùng nhau mở phong bì.

 

“Em xem này.” Hà Tu từ từ mở tờ giấy màu tím, hình cắt giấy của kiến trúc trường bật ra, hùng vĩ và trang nghiêm.

 

(*) Trông nó thế này nhé mn:

 

Khóe môi Hà Tu khẽ cong lên: “Khá đẹp.”

 

“Đúng là đẹp thật.” Diệp Tư gật đầu lia lịa, mắt sáng rực, “Đẹp quá trời! Aida, cái của em thì hơi đơn giản.”

 

Giấy báo trúng tuyển của cậu không có hoa văn gì, chỉ là những dòng chữ to rõ ràng.

 

“Bạn học Diệp Tư, chúc mừng bạn trúng tuyển vào khoa Y, chuyên ngành Y học lâm sàng của trường chúng tôi.” Diệp Tư đọc xong lại thở dài: “Ôi, cái ngành này học tận năm đến tám năm. Sợ là học tới chết mất.”

 

“Anh cũng phải học năm năm mới tốt nghiệp.” Hà Tu cười nhẹ, “Bốn năm lấy bằng Kỹ sư, năm năm mới lấy bằng Kiến trúc. Vậy là chúng ta vẫn đồng hành với nhau.”

 

“Vẫn luôn đồng hành.” Diệp Tư nhảy lên giường ngồi phịch xuống, “Vui quá đi mất.”

 

“Em sắp xếp hành lý xong chưa?” Hà Tu dịu dàng hỏi. Diệp Tư áp điện thoại vào tai, giống như bạn trai đang thì thầm bên tai.

 

“Em mới sắp xếp được một phần.” Diệp Tư nói, “Giờ chỉ muốn mau chóng gặp anh thôi. Chà, đã mười mấy ngày rồi chưa được gặp nhau!”

 

“Ừ.” Hà Tu cũng khẽ thở dài “Anh rất nhớ em.”

 

“Em cũng nhớ anh.” Diệp Tư lí nhí, nói xong thì vành tai lại đỏ bừng, lẩm bẩm: “Ghê chết đi, hai thằng con trai… Em cúp máy đây, Lão Mã bắt em mang giấy báo đến cho thầy ấy xem, em chịu thua rồi.”

 

“Ừ, đi đi.” Hà Tu ngập ngừng một chút, rồi vội vàng nói thêm: “Yêu em.”

 

“Cho anh một trái tim nè.” Diệp Tư nghiêm túc giơ điện thoại lên, chụm ngón tay làm hình trái tim trước camera, rồi lập tức rùng mình một cái, “Ọe!”

 

Hà Tu bật cười, cúp video call.

 

Nắng tháng bảy gay gắt đến khủng khiếp.

 

Diệp Tư nghêu ngao hát dưới ánh mặt trời, lững thững đi đến cổng trường thì tiện tay trả lời tin nhắn trong nhóm bạn thân.

 

Tống Nghĩa: [Sáu giờ tối mát trời rồi qua nhà tao nhé, cùng nướng thịt, Tiểu Giản cũng tới.]

 

Ngô Hưng: [Cuối cùng Tiểu Giản cũng được ăn thận dê nướng rồi à.]

 

Tống Nghĩa: [Tất nhiên, lại còn do ông đây tự tay nướng cho.]

 

Diệp Tư: [Chờ tao chút, tao ghé trường một chuyến xong việc sẽ qua giúp.]

 

Tống Nghĩa: [Mang thùng bia tới nhé. Học thần có đến không?]

 

Diệp Tư: [Hà Tu không ở thành phố H, tao chỉ có thể mượn rượu giải sầu thôi.]

 

Cậu nhét di động vào túi, khẽ thở dài.

 

Sau kỳ thi đại học, mọi chuyện ồn ào náo nhiệt, nhưng từ khi Hà Tu về nhà, ngày tháng bỗng trở nên nhạt nhẽo hẳn.

 

Đi đến cổng trường, Diệp Tư bất chợt dừng lại.

 

Dãy nhà dạy học liền kề nhau, sân bóng nhỏ thấp thoáng phía sau, căng tin, nhà tắm chung, siêu thị nhỏ, ký túc xá… tất cả dưới ánh nắng chiều lấp lánh rực rỡ.

 

Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc đan xen, giữa ban ngày rực rỡ mà lại khiến người ta bỗng thấy sống mũi cay cay.

 

Cậu hắng giọng, cầm giấy báo nhanh chân bước vào tòa nhà dạy học.

 

Bảng vinh quang đỏ rực ở cổng trường đã treo suốt cả mùa hè.

 

Vô số thầy cô, học sinh, phụ huynh đã từng dùng điện thoại chụp lại tấm bảng này, có người còn đứng đó chụp ảnh kỷ niệm.

 

Ảnh của Diệp Tư và Hà Tu ở vị trí nổi bật nhất, được chụp sau khi công bố điểm. Hà Tu vẫn lãnh đạm, lễ phép, còn Diệp Tư thì cười tươi, mắt cong cong, lộ hàm răng trắng nhỏ. Cũng như bao tấm ảnh chụp chung khác, tư thế hai người chẳng mấy khi thay đổi.

 

Bên dưới là câu “châm ngôn” theo yêu cầu của trường.

 

Hà Tu: “Không quên ý chí ban đầu, mới có thể đi đến cuối cùng.”

 

Diệp Tư: “Trên con đường dài của cuộc đời, thành công hay thất bại đều chỉ là ngắn ngủi. ái cần là quyết tâm bền bỉ phấn đấu.”

 

Dù mùa hè này có dài đến đâu, hai tấm ảnh, hai cái tên ấy vẫn sẽ đứng ở cổng trường Anh Trung, tiễn một lứa học sinh đi và chào đón một lứa khác đến.

 

Sau khi nói chuyện với Lão Mã xong, Diệp Tư ra ngoài, bên bảng vinh quang lại tụ tập thêm một nhóm học sinh không mặc đồng phục.

 

Cậu cúi đầu lướt ngang qua, đi đến ngã tư rồi không kìm được ngoái lại.

 

Một nam sinh đứng ở ngoài cùng, ánh mắt dừng trên hàng chữ mà cậu đã để lại. Cậu ta đội mũ, che mất đôi mắt, gương mặt nghiêng lộ vẻ lạnh lùng, bướng bỉnh.

 

Diệp Tư quay đầu lại, bởi vì tai trái đối phương có đeo một chiếc khuyên nhỏ sáng lấp lánh, ánh sáng hắt vào mắt cậu khi đi ngang qua.

 

Chỉ chốc lát sau, nam sinh ấy cũng hờ hững quay đầu, thoáng đối diện ánh mắt Diệp Tư, rồi bình thản dời đi, như thể chẳng hề nhận ra chính là người trong ảnh kia.

 

Cậu ta quay mặt sang bên, chậm rãi thổi phồng quả bóng kẹo cao su to tướng.

 

“Bốp.”

 

Bóng vỡ, cậu ta lại vô cảm tiếp tục nhai, khoác hờ áo trên vai, xoay người lướt qua Diệp Tư.

 

Đợi đến khi bóng dáng biến mất ở góc phố, Diệp Tư mới hoàn hồn, nhận ra Hà Tu đã gọi cho cậu một cuộc.

 

Cậu gọi lại, Hà Tu hỏi: “Em về nhà chưa?”

 

“Tối nay em ăn thịt nướng với đám Tống Nghĩa.” Diệp Tư vừa nói vừa bắt một chiếc xe.

 

Ngồi trên xe, nhìn bóng bản thân phản chiếu ngoài cửa kính, cậu lại không kìm được thở dài: “Còn mấy ngày nữa thì xuất phát?”

 

“Sắp rồi.” Hà Tu bật cười, “Bạn trai à, em lại cướp mất lời anh rồi, vốn dĩ anh định cảm thán câu này.”

 

Diệp Tư cũng bật cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy men theo bờ sông. Cậu khẽ thở ra, dựa vào ghế, lẩm bẩm: “Em thật sự nhớ anh rồi.”

Exit mobile version