TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Chương 96

  1. Home
  2. Hệ Thống Học Bá Lầy Lội
  3. Chương 96
Prev
Novel Info

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiều thứ Sáu, lúc ba giờ.

 

Trên tòa tháp toàn bộ mặt tường là kính, có một chiếc thang máy ngắm cảnh từ tầng cao nhất chạy thẳng xuống tầng trệt, mất đúng bốn mươi tám giây.

 

Trong thang máy chỉ có một người đàn ông trẻ. Mặc quần tây màu xám đậm, áo sơ mi trắng có sọc mảnh màu cà phê nhạt, thắt cà vạt, tay trái cầm một chiếc laptop mỏng nhẹ, tay phải cầm điện thoại.

 

Ngay lúc cửa thang máy mở ra, màn hình điện thoại bật lên một giao diện cuộc gọi, Hà Tu đưa điện thoại áp lên tai.

 

“Thông qua rồi à?!” Giọng một phụ nữ ngoại quốc cố nói tiếng Trung có phần vụng về, nhưng không giấu được sự phấn khích.

 

Hà Tu khẽ “ừ” một tiếng: “Chắc cô sớm đã biết từ trước rồi.”

 

“Ngay từ giây tiếp theo khi anh bước ra khỏi văn phòng của sếp tổng!” Tiếng Trung của đối phương không mấy trôi chảy, nói được nửa câu lại dừng, nhanh chóng bỏ cuộc, chuyển sang tiếng Pháp líu lo một tràng dài.

 

Hà Tu không hiểu tiếng Pháp, nhưng làm việc cùng nhau lâu ngày nghe ra được vài câu khen ngợi, hắn kiên nhẫn đợi đối phương nói xong mới đáp: “Cảm ơn nhé. Ngày mai tôi mời mọi người ăn cơm.”

 

Đối phương nhanh chóng gợi ý tối nay, Hà Tu dứt khoát từ chối: “Hôm nay tôi phải về sớm, chỉ có thể là thứ Bảy.”

 

Rời tòa nhà thiết kế, Hà Tu sải chân nhanh như gió, vội chào vài đồng nghiệp đi ngang, rồi ghé tiệm bánh ngọt gần đó mua một hộp bánh donut, xách theo xuống hầm gửi xe.

 

Ba năm kể từ khi gia nhập công ty kiến trúc, đây là dự án VIP tư nhân đầu tiên hắn được giao. Thiết kế căn biệt thự giữa rừng ở Amsterdam cho một tỷ phú Pháp. Từ một mảnh đất trống, họ làm suốt chín tháng để hoàn thiện bản thiết kế. Bản cuối cùng tuần trước sếp tổng duyệt xong vào tuần trước. Hôm nay khách hàng họp trực tuyến, líu lo nói một tràng. Hà Tu chỉ nghe hiểu “thông qua” và “khen ngợi”, còn lại chẳng hiểu gì.

 

Hà Tu khá vui, nhưng điều khiến hắn vui hơn là sếp chính thức tuyên bố giao cho hắn dự án thương mại trọng điểm tiếp theo của công ty, thiết kế cặp tháp đôi cho khu công nghệ của một thương hiệu điện tử lớn. Hợp đồng lớn nhất năm nay của công ty, lúc này đã hóa thành một email, nằm yên trong hộp thư công việc của Hà Tu.

 

“Bàn giao xong một dự án, lại đến dự án tiếp theo.” Hà Tu vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: “Còn tôi thì chỉ muốn đi tìm bạn trai chơi thôi.”

 

Nói xong, hắn dừng lại một chút ở trạm quẹt thẻ ra cổng, liếc nhìn điện thoại.

 

Vẫn chưa có tin nhắn của Diệp Tư.

 

Hôm nay Diệp Tư phải tham gia một ca phẫu thuật lớn. Tuy cậu chỉ phụ trách phần mở ngực, mà việc rạch da mở ngực ấy đã làm hàng trăm lần, nhưng Hà Tu vẫn nhận ra chút căng thẳng trong lời nói rời rạc của Diệp Tư mấy hôm nay.

 

Đường từ công ty về nhà hơi kẹt xe, khi Hà Tu mở cửa bước vào nhà thì lớp đường phủ trên donut đã hơi chảy ra. Hà Tu vội cho hộp bánh vào tủ lạnh.

 

Đây là căn nhà hai người thuê sau khi tốt nghiệp, khoảng hơn sáu mươi mét vuông, hai người một mèo ở vừa đủ cũng khá thoải mái, chỉ là khu chung cư có hơi cũ.

 

Ngôi nhà họ mua tuần trước vừa hoàn thiện và đã bàn giao từ tuần trước, có lẽ nửa năm nữa là có thể dọn vào ở.

 

Năm ngoái Hà Tu dùng tiền tích góp từ mấy dự án để trả tiền đặt cọc, ba Diệp nghe nói thì nhất quyết đòi trả nốt phần còn lại. Hai người kiên quyết không nhận, cuối cùng ba Diệp lại đưa thêm một khoản bằng tiền cọc nữa coi như gấp đôi. Đặt cọc gấp đôi, áp lực trả góp giảm đi nhiều, tuy chưa dọn đến ở nhưng cuộc sống đã yên ổn hơn.

 

Về phần thiết kế nhà mới, Hà Tu không tự tay làm. Hắn thích thiết kế kiến trúc tổng thể và công năng của nhà, nhưng không có hứng thú với thiết kế nội thất. Vì vậy ngôi nhà mới thuê một nhà thiết kế khác cùng bàn bạc với hai người..

 

Hà Tu nhắn tin cho Diệp Tư, rồi ngồi trên sofa xem ảnh bàn giao thực tế sau khi hoàn thiện trong máy tính bảng.

 

Hơn nửa tiếng sau, người đàn ông vẫn chưa thay sơ mi quần tây ấy, cứ thế nằm nghiêng ngủ thiếp đi trên sofa.

 

Cà vạt chỉ nới lỏng một chút, giày da vẫn còn nguyên trên chân. Hàng mi dài như thời thiếu niên rủ xuống che đi quầng thâm mờ nhạt dưới mắt.

 

…

 

“Tan ca rồi à, bác sĩ Diệp?”

 

Diệp Tư vừa thay đồ phẫu thuật xong, mệt đến run cả người, phải dựa vào tủ mới gắng gượng mặc xong quần jean.

 

Nhưng cậu vẫn gắng trừng mắt nhìn đàn em một cái: “Được rồi đấy, đừng để trưởng khoa Trần nghe thấy.”

 

“Chính trưởng khoa Trần đùa gọi anh là bác sĩ Diệp mà, em gọi bác sĩ Diệp thì có sao.” Người đàn em ngày xưa, giờ đã là đồng nghiệp, cười cười rồi nói tiếp, “Này, em mua chút gì cho anh ăn nhé, ăn gì đó rồi hẵng về.”

 

“Không cần đâu.” Diệp Tư đáp, “Ở nhà có cơm.”

 

“Anh Hà đang chờ anh ở nhà nhỉ?” Đàn em nháy mắt, rồi khoác vai Diệp Tư kéo sang một bên, hạ giọng hỏi: “Chuyện đó… sao rồi?”

 

Bình thường Diệp Tư sớm đã gạt tay cậu ta ra rồi, nhưng giờ người rã rời, không còn sức nữa, đành để cậu ta đỡ đi.

 

“Đừng hỏi nữa.” Diệp Tư bất lực nói, “Chưa đủ năm đâu.”

 

Hồi chưa tốt nghiệp đang thực tập, cậu chỉ làm mấy việc phụ như: móc chỉ, buộc chỉ, đưa dụng cụ, thỉnh thoảng khâu da. Nhưng nhờ biểu hiện tốt, cậu nhanh chóng trở thành bác sĩ nội trú, có thể lên bàn mổ làm phần rạch da mở ngực, thoắt cái đã ba năm.

 

Ba năm qua cậu đã đứng bên bàn mổ vô số lần, trưởng khoa Trần gần đây muốn đề cử Diệp Tư làm bác sĩ chính, nhưng thủ tục hồ sơ đến bước cuối cùng vẫn bị bệnh viện gác lại.

 

Lý do rất thẳng thắn và bất đắc dĩ: Diệp Tư mới tốt nghiệp đại học chưa đủ sáu năm, không hợp quy định bệnh viện.

 

“Làm thêm một năm nội trú nữa. Nếu bên trên còn không nhúc nhích, thì đi theo chương trình đào tạo nhân tài ra nước ngoài học hai, ba năm, về là sẽ được xem xét lên bác sĩ chính, con đường sau này cũng thuận lợi hơn.”

 

Đây là nguyên văn của trưởng khoa Trần, chuyện Diệp Tư không lên được bác sĩ chính trước hạn, ông còn sốt ruột hơn bản thân Diệp Tư.

 

“Anh à, em thấy anh đúng là chẳng biết sốt ruột gì.” Đàn em thở dài.

 

Diệp Tư cười: “Anh vốn chẳng trông mong gì việc sau ba năm lên làm bác sĩ chính. Chỉ có trưởng khoa Trần mơ giúp chúng ta thôi, nói ra chỗ khác ai cũng coi là chuyện cười.”

 

Đàn em nghe vậy còn muốn nói nữa, Diệp Tư kịp vỗ vai cậu ta, cười: “Hôm nay ca phẫu thuận suôn sẻ, anh giờ mãn nguyện rồi, chuẩn bị về nhà tìm Hà Tu đây.”

 

“Nhưng mà…”

 

“Đừng nhưng mà nữa em trai.” Diệp Tư đẩy cậu ta một cái, “Trung thu hiểu không? Trung thu đấy! Để anh về nhà đi!”

 

Diệp Tư vội vã rời khỏi bệnh viện, nhìn đồng hồ chưa đến bảy giờ, vẫn còn kịp ăn một bữa tối lãng mạn chút, có khi còn xem được phim Trung thu gì đó.

 

Cậu bắt taxi, nhanh chóng gọi cho Hà Tu.

 

Lẩu cay, đồ nướng bia lạnh, bánh trung thu nhân trứng muối, còn có bánh donut dưới công ty Hà Tu.

 

Diệp-kachu tới đây!

 

Nhưng thực tế không như tưởng tượng, đối phương không bắt máy.

 

“Hây dà… Sao không nghe máy nhỉ?” Diệp Tư lầm bầm, “Bản vẽ của công trình bị sếp không duyệt? Không thể nào! Hay khách hàng không duyệt? Càng không thể! Chắc là ngủ rồi!”

 

Tài xế liếc cậu qua gương chiếu hậu, ánh mắt như nhìn thằng ngốc.

 

Diệp Tư chẹp miệng, niềm vui và sự hưng phấn được cùng Hà Tu đón lễ hơi quá cao. Cậu ngọ nguậy mãi trên ghế sau, rồi gõ cửa xe: “Bác Tài! Tăng tốc đi!”

 

Không cần cậu nói, tài xế vốn cũng muốn mau chóng thả tên “dở hơi” này xuống.

 

Căn nhà đang thuê cũng là nhà có thang máy, nhưng thang máy mỗi tuần hỏng hai lần, mỗi lần hỏng ba ngày, sửa bốn ngày.

 

Diệp Tư chạy lên cầu thang bộ, nhìn lịch đếm ngược trong điện thoại: còn 180 ngày nữa là dọn sang nhà mới. Nhà mới ở tầng 25 tầng! Rộng rãi! Thang máy mới nhanh vù vù, điều hòa cũng mát rượi, nói chung là tuyệt!

 

Cậu leo một mạch đến tầng tám, đến cửa thì kịp thắng gấp, bước nhẹ lại, rồi cẩn thận mở khóa cửa.

 

Trong nhà không bật đèn, hơi tối, trong tĩnh lặng chỉ có tiếng điều hòa thông khí.

 

Trên sofa có bóng người, Diệp Tư đứng ở cửa cởi giày, dép đi trong nhà cũng không mang, chân mang tất bước khẽ vào.

 

Đến cạnh sofa, người đang ngủ chợt khẽ động đậy mí mắt.

 

Diệp Tư chưa kịp nín thở, Hà Tu đã từ từ mở mắt. Tầm nhìn mờ mịt trong hai giây rồi mới tập trung lại, chạm vào ánh mắt cậu.

 

Sau đó Hà Tu chống tay lên sofa ngồi dậy, giọng hơi khàn: “Tan ca rồi à?”

 

“Kiệt sức chết đi được.” Diệp Tư thở dài, ngồi phịch xuống tay ghế sofa, ấn Hà Tu nằm lại, lầm bầm: “Em trực ba ngày, còn anh ngủ được mấy tiếng? Khai mau!”

 

“Cũng không thức đêm mấy.” Hà Tu lầm bầm, “Bàn giao bản vẽ xong cho sếp và khách không bắt sửa gì. Tuần này bận chuẩn bị cho dự án mới, tài liệu hơi nhiều, anh muốn làm nhanh ra phương án, công ty nhiều người theo dõi dự án này, ấy ấy…”

 

Diệp Tư chẳng buồn nghe Hà Tu nói hết, cúi xuống cắn luôn.

 

Phòng khách tối om, hai người đàn ông trưởng thành chen trên một chiếc sofa, như thuở niên thiếu, dù chật thì vẫn cố ép sát vào nhau, dựa hẳn vào người kia để không bị rơi xuống.

 

Trên người Diệp Tư là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, trên người Hà Tu thì phảng phất hương nước hoa nhẹ trong tòa nhà thiết kế.

 

Hai mùi hòa lẫn vào nhau, với người kia đều là thứ hấp dẫn chí mạng.

 

Hà Tu mạnh mẽ lật người đè lên trên. Khi Diệp Tư thấp giọng chửi một câu “m* kiếp” thì Hà Tu cúi đầu cắn cậu một cái, rồi khàn giọng: “Sao anh lại thấy nghiện mùi thuốc khử trùng bệnh viện nhỉ.”

 

“Nghe cứ như em ức h**p anh không bằng.” Diệp Tư bực bội lầm bầm, “Chẳng lẽ em lại từng nghĩ bản thân sẽ mê cái mùi nước hoa nữ tính này à?”

 

“Nước hoa nam, nữ tính ở chỗ nào.” Hà Tu bật cười, “Chẳng lẽ em chỉ thích dầu gội đầu mùi đào giá mười chín tệ tám?”

 

“Tăng giá lên rồi!” Diệp Tư đỏ mặt thở hổn hển hét lên, “Ba mươi hai tệ tám rồi! Cái đồ mua gì cũng không nhìn giá!”

 

Vị kiến trúc sư trẻ tài năng mất trí tạm thời, rơi vào trạng thái cắn xé cuồng loạn như chưa từng được ăn thịt, nửa ngày sau mới thấp giọng đáp: “Nhà cũng mua rồi, tiền trả góp mỗi tháng cũng chẳng nhiều, sau này mua dầu gội đừng nhìn giá nữa, anh xin em.”

 

Diệp Tư không nhịn được cười, dùng khủy tay thúc vào ngực Hà Tu: “Anh kiếm tiền giỏi lắm à!? Đợi em lên chức bác sĩ chính rồi xem!”

 

“Ừ, lấy tiền đập chết anh đi.” Hà Tu lập tức nói.

 

Diệp Tư lại bật cười.

 

Thực ra cậu biết cả đời này bản thân khó mà kiếm được nhiều tiền hơn Hà Tu.

 

Năm mới tốt nghiệp, khi Hà Tu còn theo học việc dưới tay thầy hướng dẫn là lúc khoảng cách thu nhập giữa hai người chênh lệch ít nhất. Khi đó lương của Hà Tu cũng chỉ cao gấp đôi cậu.

 

Từ khi Hà Tu bắt đầu tự làm dự án độc lập, khoảng cách giàu nghèo hiện ra ngay. Đừng nói là thăng chức thành bác sĩ chính, cho dù cộng thêm cho Diệp Tư mười năm thâm niên từ trên trời rơi xuống, cậu cũng không thể kiếm được nhiều hơn Hà Tu.

 

Vì thế khi Hà Tu trả tiền đặt cọc mua nhà, Diệp Tư vừa bóc hạt dưa lách tách vừa gom hết tiền tiết kiệm của bản thân mua cho Hà Tu một chiếc xe nhỏ cũ để đi lại.

 

Chiếc xe nhỏ tồi tàn nhất cả công ty, vậy mà Hà Tu vẫn lái với vẻ đắc ý. Bình thường thì hắn ít nói, nhưng nghe nói có lần sau khi uống rượu không nhịn được khoe với sếp – người đang đi Ferrari rằng: “Anh nhìn đi, màu sắc và đường nét của xe tôi nghệ thuật và tinh tế biết bao.”

 

Sếp nhìn chằm chằm chiếc Volkswagen (*) đen ấy…trước kia vì quá hẹp nên mọi người hay trêu gọi là “Tiểu Chúng” (*) — nhìn chằm chằm chiếc “Tiểu Chúng” đen ấy hồi lâu không nói gì.

 

(*) Volkswagen (VW) là một hãng sản xuất xe hơi của Đức, có trụ sở tại Wolfsburg, thành lập năm 1937, là thương hiệu chính của Tập đoàn Volkswagen, một trong những tập đoàn ô tô lớn nhất thế giới. Không biết xe của Hà Tu là dòng nào cụ thể nên mk sẽ minh họa tạm nhé.

 

(*) Tác giả chơi chữ giữa “大众 (Volkswagen)” và “小众 (tiểu chúng)” để tạo hài hước. Xe hiệu Volkswagen đáng lẽ là “đại chúng” (ý là phổ biến), nhưng vì nó quá cũ và chật, nên bị trêu thành “tiểu chúng” (mang ý kén người dùng và ít được ưa chuộng).

 

Một tháng sau, lương cơ bản của Hà Tu đột nhiên tăng lên một cách khó hiểu. Đối với một nhà thiết kế đã tự làm dự án thì lương cơ bản vỗn chỉ như chuyện cười, nhưng hắn vẫn mù mờ không hiểu. Tìm hiểu kỹ mới biết, sếp tưởng màn hôm đó là hắn gián tiếp ‘biểu tình ngầm’ vì lương thấp.

 

Tuy sếp không đồng tình, nhưng vẫn tỏ ý tôn trọng, mỗi tháng tượng trưng tăng cho Hà Tu vài nghìn tệ.

 

Nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối cả.

 

Trong lòng Diệp Tư vẫn ấp ủ một giấc mơ ban ngày. Việc kinh doanh của ba cậu cũng cả một đống như thế, đợi lúc ba cậu không còn sức làm nổi nữa thì cậu sẽ cắt gọn bớt mảng kinh doanh, chuyển hết sang dạng đầu tư, nắm gọn trong tay bản thân.

 

Hầy, ‘vượt mặt bằng kỹ thuật’, ai mà chẳng biết chứ.

 

“Đừng lơ đễnh nữa, Diệp-kachu, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thôi.”

 

Hà Tu vừa nói vừa miễn cưỡng tách người ra khỏi Diệp Tư, cà vạt đã tháo ra vắt trên người, cổ áo sơ mi cũng mở.

 

Diệp Tư nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới một hồi lâu, thở dài một tiếng, cũng ngồi dậy: “Không muốn ra ngoài nữa, muốn ôm anh một lát, chẳng muốn đi đâu hết.”

 

Nghe vậy Hà Tu không lập tức khuyên. Yết hầu hắn khẽ động, thực ra Hà Tu cũng chẳng muốn ra ngoài.

 

Trung thu, nhà hàng trong trung tâm thương mại người người chen chúc, chi bằng “Diệp-kachu” và “Miêu Oa” ôm nhau nói chuyện dăm ba câu còn thoải mái hơn.

 

“Hay là…” mắt Diệp Tư bỗng sáng lên, lại hơi do dự, “Hai chúng ta đi xem nhà mới thử nhé?”

 

“Bây giờ?” Hà Tu ngẩn ra.

 

Diệp Tư gật đầu: “Đúng vậy, ngay bây giờ.”

 

Hôm bàn giao nhà, một người trực ca, một người họp, chẳng ai đi xem được.

 

Đến giờ, hai người họ vẫn chỉ xem qua video và ảnh trên điện thoại thôi.

 

“Đi luôn!” Hà Tu bật dậy, ghế sô pha kêu kẽo kẹt một tiếng, hắn lôi điện thoại ra: “Anh đặt đồ ăn giao tới nhà mới luôn, hai chúng ta lái xe qua đó, tránh giờ cao điểm, nửa tiếng là tới.”

 

“Đi thôi!” Diệp Tư bật dậy, “Go!”

 

Trước khi đi, Diệp Tư mua dưới lầu một đống bia và đồ ăn vặt, trước khi thanh toán còn tiện tay lấy thêm hai cái khăn tắm.

 

Hà Tu nhìn mà cười: “Em tính tối nay ngủ luôn ở đó à, nhà mới vừa sửa xong đấy?”

 

“Không ngủ.” Diệp Tư dõng dạc, “Nhưng ngoài ngủ ra thì việc gì cũng làm.”

 

Hà Tu cười suýt không cầm được vô lăng, thở ra mấy hơi liền.

 

Khu nhà cũng mới, hàng xóm đa phần còn đang sửa nhà, chưa có mấy hộ dọn vào ở.

 

Thang máy đi lên, Diệp Tư xuýt xoa nhìn quanh: “Đúng là đẹp thật.”

 

Hà Tu nói: “Căn này hai chúng ta cùng chọn mà, sao không đẹp cho được.”

 

“Đặc biệt đẹp!” Diệp Tư vỗ hắn một cái, “Nhanh lên, họ đưa mật mã cho anh chưa?”

 

“Rồi.” Hà Tu nói.

 

Hà Tu mở khóa bằng mật mã, chưa vào vội, đổi lại mật mã trước.

 

“Đặt ngày thi đại học đi.” Diệp Tư nói.

 

Hà Tu gật đầu, bấm sáu chữ số, khóa cửa kêu lên hai tiếng.

 

Dù sơn sinh thái thân thiện với môi trường, trong nhà vẫn nồng mùi formaldehyde (là mùi sau khi sơn nhé mn). Cửa sổ mở toang, Diệp Tư như mất khứu giác, cởi giày chạy thẳng ra cửa sổ: “Ôi kìa, trăng lên rồi!”

 

Trăng thì luôn ở đó, thực ra vừa tan làm cậu đã nhìn thấy, nhưng khi đó chưa cao hứng thế này, giờ nhìn gì cũng thấy đẹp.

 

“Vào xem phòng ngủ chính đi.” Hà Tu đứng giữa phòng khách nhìn quanh, so với video và bản vẽ thì y hệt, nhưng thật sự đặt chân lên nền nhà của bản thân vẫn thấy phấn khích.

 

“Đi đi đi.” Diệp Tư chạy lại đẩy hắn một cái, chưa kịp để Hà Tu bước đã tự lao lên trước.

 

Hà Tu theo sau cười khẽ.

 

Phòng ngủ chính rất lớn, là kiểu căn hộ hiếm thấy cùng diện tích.

 

Giường chưa trải đồ, chỉ có mới có đệm. Diệp Tư nhảy tại chỗ, kêu “oaa” trên không trung một tiếng rồi “bịch” xuống đệm.

 

“Này! Cẩn thận!” Hà Tu không nhịn được nói, “Đừng trẹo xương đấy.”

 

“Em già lắm rồi à? Nhảy cái là trẹo chắc!” Diệp Tư đấm đấm đệm, “Đã quá, đã quá đi, đây là giường của em.”

 

“Còn phần của anh nữa.” Hà Tu nghiêm túc nói, “Là giường của chúng ta.”

 

“Đúng, nói nhầm, của hai chúng ta.” Diệp Tư ho khan hai tiếng, tay vẽ vòng tròn trên đệm, “Ôi, thích quá, muốn dọn vào ở luôn.”

 

Dù là mùi formaldehyde, ngửi mà lòng cũng thấy dễ chịu.

 

Hệ thống khóa an ninh còn chưa lắp đặt xong, đồ ăn giao tới, Hà Tu đành xuống thang máy lấy.

 

Trong lúc Hà Tu xuống lấy đồ, Diệp Tư bày hết đồ bản thân mua ra. Hôm nay Trung thu, cậu tiện tay lấy mấy cái bánh trung thu ở cửa hàng. Cũng khá ổn, có nhân trứng muối Hà Tu thích, cũng có bánh nhân thập cẩm cậu thích, đủ kiểu!

 

Hà Tu xách túi đồ ăn vào, Diệp Tư vừa bóc bánh trung thu xong, còn bật sẵn hai lon bia.

 

“Nhanh lên mau ăn bánh trung thu!” Diệp Tư nói, “Ăn xong bánh mới ăn cơm. Ôi trời, anh gọi tôm hùm đất à?”

 

“Ừ.” Mắt Hà Tu ánh lên ý cười, vẫn mặc bộ đồ ban ngày nhưng khí chất tinh anh của dân thiết kế đã bị thứ mềm mại nào đó làm nhạt đi, hắn khẽ nói: “Trung thu mà, bia với tôm hùm đất, không ăn giờ thì phải đợi năm sau.”

 

“Nhanh nào!” Diệp Tư lập tức nói.

 

Diệp Tư thích sáng sủa, thiết kế ánh sáng trong nhà do Hà Tu tự làm.

 

Chỉ riêng phòng khách và phòng ăn mở đã có hơn hai chục nguồn sáng, nhưng nhìn ngoài không thấy, đều ẩn giấu trong các chi tiết.

 

Bật công tắc tổng, cả căn nhà mới bừng sáng rực rỡ, tương phản rõ rệt với màn đêm ngoài cửa sổ. Diệp Tư bỗng có chút muốn khóc.

 

“Tuyệt quá.” Diệp Tư hít mũi, “Chúng ta giỏi thật.”

 

Cậu dừng lại một chúng rồi nói: “Không đúng, chủ yếu là anh giỏi, em chỉ góp trả nợ thôi.”

 

“Nhưng bác sĩ Diệp vô cùng vĩ đại.” Hà Tu cười nói, “Hôm nay ca phẫu thuật thuận lợi không? Hỏi mà em không trả lời, giờ vẫn chưa kể.”

 

“Thuận lợi lắm.” Mắt Diệp Tư sáng lên, tu hai ngụm bia rồi thở phào, “Vợ bệnh nhân cuối cùng cũng yên tâm, sau khi nghe trao đổi kết quả liền ôm chặt viện trưởng khóc hồi lâu kéo không buông, sau lại ôm cả em khóc, người ngoài không biết còn tưởng ca phẫu thuật thất bại.”

 

Nghe vậy Hà Tu cười, vừa nghe Diệp Tư kể chi tiết ca mổ bản thân không hiểu lắm, vừa cúi đầu bóc tôm cho Diệp Tư.

 

Nghe nói tôm hùm đất tự bóc mới ngon, nhưng hắn vẫn quen bóc cho Diệp Tư, Diệp Tư nói kiểu nào cũng ngon.

 

Bác sĩ Diệp hay than bản thân làm nghề này không kiếm được nhiều tiền, cả đời chạy tới chạy lui cũng chỉ tới được mức trung lưu.

 

Nhưng ánh mắt mệt mỏi mà vẫn sáng trong sau mỗi ca mổ của cậu lại khiến người ta khó quên.

 

“Em thích làm bác sĩ lắm.” Diệp Tư khẽ cảm thán, thở dài một hơi.

 

“Anh cũng thế.” Hà Tu khẽ nói, “Anh thích làm kiến trúc sư lắm. Làm xong một dự án rồi lại làm dự án tiếp theo, mục tiêu thay đổi, độ khó tăng lên, còn có cảm giác thành tựu hơn cả chơi game.”

 

“Anh giỏi quá.” Diệp Tư không nhịn được nói, “Vào nghề ba năm đã lên tạp chí.”

 

“Biên tập nói…” Hà Tu bật cười, “Thiên tài không chỉ có mình anh, anh lên tạp chí sớm thế chủ yếu là còn do đẹp trai.”

 

“Biết xấu hổ không đấy! Đồ rùa công trường!” Diệp Tư phì một tiếng, rồi lại cười mãi không ngừng, “Đẹp trai thì đúng thật.”

 

Hai người cười hồi lâu, tựa vào nhau ăn hết nửa thau tôm hùm đất, rồi Diệp Tư tùy tiện lau tay, nhảy lên bệ cửa sổ ngắm nhìn trăng.

 

“Trung thu mùi formaldehyde.” Hà Tu bước tới nói.

 

Diệp Tư cười không đáp, hồi lâu mới khẽ thở dài: “Tốt thật, hai ta lúc ấy đều chọn con đường mình thích.”

 

“Ừ.” Hà Tu khẽ nắm tay cậu, “Hai chúng ta bên nhau cũng chín năm rồi.”

 

“Đỉnh thật.” Diệp Tư cười nắn nhẹ tay Hà Tu, một lúc sau lại nói, “Sang năm em có lẽ phải ra nước ngoài học hai năm.”

 

Cậu nói chuyện đó bằng giọng bình thản, nụ cười như thường lệ, nhưng lòng thì lại treo lơ lửng.

 

“Được chứ.” Hà Tu không chút do dự, lập tức nói, “Dự án mới của anh làm một năm là xong, tới lúc đó nói với sếp, sang chi nhánh bên nước ngoài làm hai dự án, hai chúng ta cùng đi rồi cùng về.”

 

Mắt Diệp Tư sáng lên: “Thật không? Linh hoạt thế cơ à?”

 

“Cũng hơi khó đấy.” Hà Tu cười khẽ một tiếng, “Nhưng thật sự muốn thì chắc chắn làm được, cùng lắm bỏ lỡ hai dự án tốt trong nước.”

 

“Quan trọng là không được xa nhau.” Hà Tu ngẩng đầu nhìn trăng khẽ nói.

 

Diệp Tư gật đầu, bóp chặt tay hắn, chiếc vòng “trái tim dũng sĩ” trên cổ tay rung rung lên, cậu khẽ lẩm bẩm: “Tuyệt đối không rời xa nhau.”

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 96"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull