Edit: phuong_bchii
________________
Vết thương phẫu thuật chuyển biến ngày càng tốt, chỉ có cảm giác trên đùi vẫn rất nông. Có đôi khi sờ đến đầu gối, cũng có thể cảm nhận được đau, Liễu Tư Dực lần đầu tiên hy vọng xa vời như vậy dùng đau đến khôi phục cảm giác, nếu như cơ bắp chết lặng héo rút, nàng sẽ thật sự phế đi.
Nàng ở ban công nhìn ra xa, đầu óc bị vây trong trạng thái trống rỗng, chỉ là nhiều lần đều nhịn không được cố gắng chống đỡ thân thể, nàng cố gắng chuyển dời sức lực đến trên đùi, nhưng kết quả luôn là thất bại.
Một, hai, ba lần, trước khi phục hồi chính thức bắt đầu, nàng đã cố gắng thách thức giới hạn của cơ thể con người.
Tiềm năng của con người không phải là vô hạn sao? Liễu Tư Dực không muốn nhận mệnh, nàng không muốn Lăng Thiên Dục vì mình mà thay đổi cuộc sống và tiết tấu.
Cô nên uy phong lẫm liệt rong ruổi trên thương trường, cô nên tận hết sức lực để đâm kẻ thù, cô càng nên nhân cơ hội thúc đẩy kế hoạch đoạt quyền, hoàn thành di nguyện của dì Tâm Ngữ.
Tất cả những thứ này, tựa hồ bởi vì mình gặp nạn, mà bất động.
Lăng Thiên Dục ngậm miệng không đề cập tới những chuyện kia, nàng không biết kế hoạch tiến hành đến bước nào? Nàng không biết Hải Dụ đang bận rộn cái gì, nàng cũng không biết phản ứng bên ngoài của Lam Doanh sau khi bị phơi bày ra ánh sáng như thế nào? Nàng thậm chí không biết Lăng Thương Vũ và Kiều Thanh Sơn hai tên khốn đó bị xử phạt ra sao?
Nàng giống như tách biệt với thế giới, tại bế tắc không gian an dưỡng, mỗi ngày ngửi mùi nước khử trùng, đối mặt bác sĩ áo blouse trắng, cứ thế vô tận chờ đợi. Trong khe hở của sự tuyệt vọng, nàng an ủi chính mình sau mỗi lần thất vọng.
Loại cuộc sống này khi nào mới kết thúc.
Dư Tâm Hoan đứng ở cửa nhìn Liễu Tư Dực như có điều suy nghĩ, mấy ngày gần đây nàng rất không thích ở trong phòng bệnh, cũng sẽ ở một thời điểm nào đó ảm đạm hao tổn tinh thần.
Sau lưng trầm mặc ít nói cất giấu rất nhiều tâm sự, chỉ là khó có thể mở miệng, cũng không quen kể ra.
Bà rất rõ ràng, tính cách ẩn nhẫn này của Liễu Tư Dực, gặp phải biến cố càng dễ dàng tự ti mặc cảm. Có lẽ Thiên Dục làm càng nhiều, nàng lại càng cảm thấy mình là một gánh nặng. Nàng không biết yêu cầu, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu, nên làm chút gì khác.
Nghĩ đến, lúc trước phương hướng có chút sai lầm, sau khi Dư Tâm Hoan nhìn thấy bản chất, đi tìm Lăng Thiên Dục.
Sau khi hai người thương lượng, nghĩ ra một phương án trung bình, Lăng Thiên Dục tìm người sắp xếp, cô quả thật đã xem nhẹ suy nghĩ sâu trong nội tâm Liễu Tư Dực, những gì cô làm còn lâu mới đủ.
Cô thậm chí cảm thấy mình là một người bạn đời không hợp cách, thật ra lúc này Liễu Tư Dực không cần quan tâm quá mức.
Cô cầm canh cá có chút nóng, đứng ở phía sau Liễu Tư Dực, nhìn nàng tim co rút đau nhức, mỗi lần mặt đối mặt, Lăng Thiên Dục đều phải lấy hết dũng khí, biểu cảm ngôn ngữ đều phải cẩn thận từng li từng tí.
“Em yêu, uống canh cá nè.”
Liễu Tư Dực đang bóp cơ bắp trên đùi, nghe thấy tiếng Lăng Thiên Dục vội vàng dừng lại, xe lăn rất linh hoạt chuyển hướng, trong nháy mắt ngoái đầu mỉm cười, trái tim Lăng Thiên Dục càng đau hơn.
“Ngửi thôi đã thấy ngon, ai làm vậy?” Nàng ra vẻ thoải mái, vẻ mặt chờ mong.
“Đương nhiên là chị… hỗ trợ, bác cả làm.”
Liễu Tư Dực hứng thú bừng bừng thưởng thức một ngụm, giơ ngón tay cái lên, “Rất ngon, nhất định là bởi vì chị hỗ trợ, cho nên đặc biệt tươi ngon.”
“Em không phải đang dỗ chị đấy chứ?” Lăng Thiên Dục nghi ngờ, Liễu Tư Dực nhướn mày: “Nếu món này là do chị nấu, em còn có thể hiềm nghi, gia vị này cũng không phải xuất phát từ tay chị, tôi cần phải làm thế sao?”
“Cũng phải…” Lăng Thiên Dục ôm mặt, lại gần, nhỏ giọng nói: “Có muốn thưởng cho chị một chút hay không?”
Cô đang đòi hôn, Liễu Tư Dực biết, nhưng cố ý không thỏa mãn, chỉ dùng thìa múc một ngụm canh đút qua, “Há miệng, a ~”
Lăng Thiên Dục hai mắt đều nhắm lại tưởng được hôn, kết quả chờ được cũng là canh cá, nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của Liễu Tư Dực, chỉ có thể nói thầm: “Canh cá nào có em thơm…”
“Chị muốn sao?” Liễu Tư Dực đột nhiên hỏi, Lăng Thiên Dục thiếu chút nữa bị sặc canh cá, liên tục phủ nhận: “Chị không phải ý này, chị cũng không đói khát đến vậy……” Cô quả thật không dám nghĩ đến chuyện phòng the, cho dù thỉnh thoảng sinh ra ý tưởng, chính mình cũng sẽ dập tắt, cô làm sao có thể nhẫn tâm ở dưới tình huống thân thể Liễu Tư Dực còn muốn triền miên.
“Ồ.”
Liễu Tư Dực cúi đầu tiếp tục ăn canh, không nói gì nữa.
Nàng bỗng nhiên nghiêm túc nói ra loại lời này, là có ý gì đây? Sẽ không cảm thấy mình ghét bỏ nàng chứ? Lăng Thiên Dục sợ mình giải thích quá mức, lại không dám hỏi nhiều, trong khoảng thời gian này cô càng ngày càng không chắc tâm sự của Liễu Tư Dực.
Cô càng ngày càng lo lắng, mình sẽ trong lúc vô tình nói sai, làm nàng không vui. Ở trên người Liễu Tư Dực, phán đoán và hành vi quan sát của cô đối với con người dường như đột nhiên mất đi hiệu lực.
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến nàng vui vẻ một chút đây? Lăng Thiên Dục sầu muốn chết.
Cô nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi với Dư Tâm Hoan.
“Dù là khiếm khuyết về thể chất hay tâm lý, những người bệnh đó đều sợ bị người khác đánh giá qua lăng kính thành kiến. Họ là những người đầu tiên tự phủ nhận chính mình, nhưng càng sợ ánh mắt phủ định của người khác, nhìn có vẻ như con đang bảo vệ Tư Dực, nhưng thực chất con lại đang cắt đứt mọi khả năng để con bé hòa nhập với xã hội, con bé sẽ cảm thấy mình bị cô lập vì tàn phế, và cảm giác này càng ngày càng lớn lên vì sự bảo vệ và sự cẩn trọng thái quá của con.”
“Ý của dì là phải làm như trước đây, coi như không có chuyện gì xảy ra, để cô ấy tham gia vào mọi thứ, thậm chí là bày mưu tính kế sao?”
“Đúng vậy, bao gồm cả chuyện sinh lý của hai đứa, nếu thể trạng cho phép, thì không nên ngừng lại. Con bé sẽ sợ không thể làm vừa lòng con từ thể xác đến tinh thần, con bé sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ tự ti, sẽ buồn bã, lâu dần sẽ sinh ra cảm xúc chán đời, nếu nghiêm trọng…” Dư Tâm Hoan ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: “Dì không phải hù dọa con, nếu nghiêm trọng, con bé thậm chí sẽ có suy nghĩ bỏ đi, thậm chí là tự sát. Cho nên, con nên đưa con bé ra khỏi đây, bắt đầu lại cuộc sống bình thường của hai đứa.”
Lăng Thiên Dục có hơi hiểu, có đôi khi điểm đến thì dừng, vừa vặn mới có thể phản ánh nội tâm chân thật nhất của Tư Dực.
Khát vọng không biểu đạt, muốn không mở miệng, Lăng Thiên Dục nên chân chính đi đến trong lòng nàng, đi tìm hiểu nhu cầu của nàng.
Tư Dực không phải là người an phận với hiện trạng, theo đuổi sự ổn định, nàng sẽ hy vọng kề vai chiến đấu với mình, so với được chăm sóc, nàng càng cần nhận thức, cảm giác tồn tại.
“Hai ngày nữa chúng ta về nội thành, có một số việc muốn em cùng bàn bạc.” Lăng Thiên Dục nói.
Ánh mắt Liễu Tư Dực sáng lên, biểu cảm vốn có chút cứng ngắc trở nên nhu hòa: “Thật sao?” Ngữ khí Liễu Tư Dực tràn ngập chờ mong.
“Thật, mỗi ngày ở đây đều buồn chết đi được, gần đây giao thủ với tứ phòng rất lo lắng, đại ca và Hải Dụ bọn họ đều rất nhớ em, em có biết đại ca mỗi ngày đều muốn đến, mỗi lần đều bị Hải Dụ ngăn cản, cô ấy nói nơi em dưỡng bệnh giữ bí mật 100%, không cho anh ấy đến, anh ấy mỗi ngày đều lên án Hải Dụ với chị.”
Nghe thấy những lời này, Liễu Tư Dực cười càng sâu: “Trở về tốt, trở về làm cái gì cũng thuận tiện.” Nàng nhớ không khí trong thành phố Tuyên An, nhớ con phố Rose, nhớ hoa trong vườn của Lăng Thiên Dục, thậm chí muốn ôn lại những ngày ở trong bếp chuẩn bị bữa tối bảy giờ cho Lăng Thiên Dục.
Nghĩ vậy, khẩu vị của nàng trở nên tốt hơn, rất nhanh đã uống hết một chén canh.
Lăng Thiên Dục nhìn nàng than thở.